Hả? Vậy là đoán đúng à? Té ra mẹ tên Hứa Béo này không còn nữa thật à? Đoán bừa hay tính ra vậy?
Lần này chàng thanh niên có chút sững sờ, y vốn không tin thần thánh ma quỷ, xưa nay luôn lấy mấy thứ đó ra làm trò cười mà trêu chọc đả kích. Nhưng mà tận mắt chứng kiến, dù vô số sự thực chứng minh thầy bói toàn là bọn lừa đảo, không khỏi sinh ra ý nghĩ hoang đường, trong số kẻ giả thần tiên, chẳng lẽ có một hai tên người chim bay được thật.
" Lợi hại, lợi hại."
Tỏa Pháo và Lão Nhục cũng kinh ngạc gật đầu liên hồi:
Trong mắt ba tên béo, ông già càng lúc càng có vẻ tiên phong đạo cốt, khuất phục hoàn toàn rồi.
Đúng thế, ông già đoán trúng rồi, Hứa Béo nắm chặt tay ông già, có vài phần tin tưởng, miệng nói:" Lão thần tiên, người ngay cả mẹ tôi cũng không còn cũng biết, không biết lão thần tiên còn biết chuyện gì trong nhà tôi nữa?"
Nghe tên béo hỏi vậy chàng thanh niên thầm ngạc nhiên, xem ra tên béo này không hề ngốc như vẻ bề ngoài đâu, không bị người ta nói một câu là tin ngay, hỏi chuyện riêng trong nhà, rõ ràng có ý kiểm tra.
Ông già chẳng biết không nhận ra hay là không để ý, nói:" Vận mỗi người mỗi khác, mệnh muôn người muôn vẻ, muốn nói tới thứ chi tiết phải căn cứ vào nhiều thứ để tính toán, có điều nhìn ra những thứ đơn giản thì không thành vấn đề, ví dụ tôi nhìn ra cậu chẳng có mấy anh chị em."
" Vậy lão thần tiên tính xem tôi có mấy anh chị em?" Hứa Béo truy hỏi tới cùng:
" Ừm ..." Ông già trầm tư, tay bắt quyết, tựa hồ đang tính, năm ngón tay cử động vèo vèo, tiếp đó ngưng thần phán:" Mệnh tướng sâu, tướng tay tán, cho thấy cái thế 'Đào viên tam kết nghĩa, độc xuất mai nhất chi', có phải không?"
Vừa nói vừa giơ ba ngón tay ra sau đó đổi thành một, đưa tới mặt tên béo, gập một ngón lại thành hai xuất hiện trước mặt hắn.
" Vậy tức là sao?" Hứa Béo không hiểu gì cả:
" Phải hỏi cậu đấy, thiên cơ ở trong đó." Ông già ha ha không nói nữa:
Quẻ phán ra rồi, nhưng gặp phải loại tiền nhiều văn hóa ít, Hứa Béo vắt óc nửa ngày không hiểu gì cả, lại dấu dốt không hỏi, cầu viện tới Béo 1 và Béo 2.
Tỏa Pháo như phát hiện lục địa mới, buột miệng:" Anh Hứa, anh có em gái mà."
" Ừ, tôi có em gái, sao?" Hứa Béo vẫn không hiểu:
Chát một tiếng, Lão Nhục không nhịn được nữa:" Tôi biết rồi, là em anh."
" Ăn nói kiểu gì thế?" Hứa Béo trừng mắt lên với hai tên béo, từ "em mày" ở nơi này có hàm nghĩa đặc thù:
" Không phải, không phải ..." Lão Nhục vội xua tay giải thích:" Ý em nói 'Đào viên tam kết nghĩa" là nói tới ba anh em anh, 'độc xuất mai nhất chi' chính là nói em gái anh? Ba người thêm một, không phải là bốn à? Tính rất hay ... Anh không thấy lão thần tiên ra hiệu à, đầu tiên là ba, sau đó là một, vừa vặn là bốn anh em nhà anh ... Đúng không?"
Hứa Béo gãi đầu gãi tai, hơi hiểu hiểu một chút, quay sang nhìn lão thần tiên cười cao thâm mạt trắc, định nịnh bợ vài câu, ông già lại lần nữa cười nhẹ xua tay:" Không cần, không cần, tuổi tôi không hơn cậu là bao, không dám nhận ba chữ lão thần tiên, chỉ đọc vài năm Chu Dịch thôi ... Gọi Cố lão đầu là được rồi, tôi nhìn ra mấy vị còn có ý nghi ngờ, không dám tùy tiện hỏi quẻ, chúng ta bớt chút thời gian đi, tôi hỏi thẳng nhé, Hứa tiểu ca, có phải tài vận của cậu tới rồi không?"
" Chuyện này ..."
Lại một lần kinh ngạc nữa, nhìn dáng vẻ của Hứa Béo thì biết là đoán trúng rồi, lần này hắn phản ứng nhanh hơn, gật mạnh đầu, khẩn trương hỏi:" Vậy lão thần tiên ... À lão gia tử nói xem tài vận của tôi."
Gọi lão thần tiên xa cách quá, Hứa Béo lập tức sửa lại thành lão gia tử, nói ra thân thiết hơn hẳn. Chàng thanh niên kia mày nhíu chặt, y chưa biết ông già làm sao tính ra hai quẻ đầu, nhưng mà chắc quẻ thứ ba này cũng không vấn đề.
" Vậy để tôi bấm cho cậu ..." Ông già vừa bấm đốt ngón tay vừa phán:
" Sinh tháng Mão Tị hay mất tiền, mà giờ Mùi Sửu thì lại hay phát tài, Tị Sửu thì trời sinh thường thường giữ được tiền. Hứa tiểu ca số mệnh cao, tướng phú quý, nhưng sinh ra giữa được, mất, giữ ... Cho nên tôi mới nói vận mệnh cậu gập ghềnh, dùng từ ngữ hiện đại mà nói, quỹ tích tài vận của cậu giống như ... Cổ phiếu vậy, lúc lên lúc xuống."
Cố lão đầu miệng nói đồng thời ngón trỏ thon dài vẽ sóng trước mặt Hứa Béo, mắt Hứa Béo di chuyển theo ngón tay, tai nghe lời phá không biết đụng phải tâm sự hay là nói trúng tiếng lòng, người run lên.
Nhưng ông già chợt đổi giọng, buông một tiếng thở dài:" À ... Hứa tiểu ca cậu gặp thời vận không tốt, đáng nhẽ ra lúc kiếm được tiền lại mất tiền, tài vận có thể suối tụ thành sông, hơn nữa lại tới nhanh như thế, chậc chậc chậc ... Hai mắt của cậu có màu xanh, ứng với tướng mất tiền, hơn nữa lần này mất không ít."
Ông già nói chuyện nét mặt phong phú, chỉ thoáng cái biến Hứa Béo từ không mấy tin tướng đã thành tin sái cổ, hơn nữa lần này có vẻ nói trúng tâm sự nào đó rồi, Hứa Béo mặt mày đau khổ, kéo tay ông già:: Chao ôi ... Quá đúng mà, thần quá, lão gia tử, ngay cả Hứa Đại Khuê tôi vấp ngã trên thị trường chứng khoán cũng tính ra."
" Ài, thôi vậy, Hứa tiểu ca cậu trước sau tuổi 40 phạm vào Thiên Cương, thổi bay tài vận, quẻ hôm nay tôi miễn phí, nghĩ thoáng chút, hao tài tiêu tai không phải là chuyện xấu." Cố lão đầu vỗ vỗ mu bàn tay nần nẫn của Hứa béo an ủi:
" Không, không, tôi không thiếu tiền, mất trâu rồi còn để ý tới mấy đồng chuông đeo cổ trâu sao?" Hứa Béo vỗ đùi chan chát, tâm sự với ông già:" Lão gia tử, hôm nay tôi vào công viên đã khó chịu, nhìn đâu cũng thấy màu xanh, giống hệt màn hình ở đại sảnh giao dịch, toàn xanh xanh xanh, rớt rớt rớt liên hồi ... Tôi thà đội nón xanh chứ không muốn thấy cái màu xanh này ... Lão gia tử, người chỉ chiêu cho tôi đi, quá nửa gia sản của tôi bị mắc kẹt rồi, có cách nào không ạ? ... Tôi nhìn ra rồi, bằng vào thủ đoạn của lão gia tử, người chỉ một cổ phiếu đi, tôi đi gom tiền ... Không thiếu phần của lão gia tử đâu."
" Sai rồi, sai rồi, cách nghề như cách núi, tin tôi đi Hứa tiểu ca, thị trường chứng khoán chỉ có phàm nhân mất tiền, không có thần tiên thường thắng, chuyện này tôi không giúp được đâu ..." Nói tới đó ngưng bặt, Cố lão đầu rút tay về, thong thả đứng dậy, vẻ mặt không giúp được gì, có điều tựa hồ nhìn đôi mắt tha thiết của hắn liền không đành lòng, đứng dậy mà không đi, có vẻ khó xử:
Hai tên béo đi cùng còn nghĩ ông già làm giá, vội vàng lên tiếng:" Lão thần tiên, chuyện tiền bạc, chúng tôi lo được, ngài cứ nói ạ ..."