Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (4)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:18:24

Cố Thanh Trì dù có nhìn Soái Lãng với ánh mắt thương hại cũng không che giấu thành phần tán thưởng ấy, giống như khi ông nhìn Đoan Mộc Giới Bình, dù ông tự cho mình có cặp mắt nhìn người chuẩn xác, ông cũng chưa bao giờ ngờ được Soái Lãng có thể đi xa như thế, cũng giống như đã không lường được Đoan Mộc Giới Bình lạc lối xa như thế: " Sở hữu một khoản tiền lớn trong tay, tôi tin trong lòng cậu đang hoang mang lạc lối, không biết đi đâu về đâu, bốn phía chẳng có đường về, thậm chí so với một năm trước cậu hoang mang hơn ... Một năm trước cậu còn có mục tiêu là kiếm tiền, giờ cậu cả mục tiêu cũng chẳng có." " Bác Cố, tôi hoang mang là vì không rõ mục đích của bác, không phải vì tôi không có mục tiêu, bác nói tôi khác biệt, vậy suy đoán của bác chưa chắc đã đúng, thậm chí ở một số chỗ bác còn quá sai nữa kìa. Tôi có thể nói một cách không có ác ý rằng, bác đã là người của thời đại trước, suy nghĩ của bác đã lạc hậu lắm rồi." Soái Lãng thở phào một hơi, vì y đã hiểu được hoàn toàn mục đích tới đây của Cố Thanh Trì, đối với sư phụ không có danh phận này, trong lòng rất cảm kích, lười nhác vươn vai duỗi mình đón nhận hết ánh sáng ấm áp buổi sớm:" Bác nói không sai, Đoan Mộc Giới Bình để lại 200 tờ 500. 000 euro, tôi lấy 20 tờ, chuyện này chỉ có ông già Vương Phất biết. Có điều Vương Phất có chút hủ nho, kiểu người cổ, nhận ủy thác của người là sẽ làm, một lời hứa đáng giá ngàn vàng, cổ hủ tới đáng yêu. Ông ấy căn bản chưa từng nhìn qua trong hộp Đoan Mộc Giới Bình để lại có gì ..." " Thực ra sự kiện này cho dù tôi không đụng tới một xu, cảnh sát cũng tra lên tra xuống, khi tôi tỉnh lại, bọn họ đã triệu tập Vương Phất vô số lần, có điều Vương Phất kiên trì nói, tôi chỉ lấy đi ổ cứng trước đó ba ngày ..." "Chân tướng là, hôm đó tôi lấy cả cái hòm, đếm qua số tiền rồi lại trả về, rồi cùng ông ấy thương lượng ba ngày sau diễn kịch, tôi thuyết phục ông ấy rằng, Từ gia, kẻ làm hại cả nhà Đoan Mộc Giới Bình năm xưa đã quay lại, muốn chiếm đoạt di sản của Đoan Mộc Lương Trạch, ông ấy là học trò của Đoan Mộc Lương Trạch, sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì để trả thù Từ gia." Ngày hôm đó sau khi chạy trốn từ nhà máy làm dầu cống, Soái Lãng biết mình gây họa lớn rồi, y quyết ý diệt tận gốc toàn bộ mối đe dọa của mình, cho nên mới tìm tới Vương Phất để bàn bạc, tiếp đó đêm khuya đi tìm Trâu Hiểu Lộ. Cố Thanh Trì nghe xong khẽ thở dài:" Vì ông ấy coi cậu thành Vương Bình, cũng chính là Đoan Mộc Giới Bình, con nuôi của ông ấy. Có biết vì sao trước kia tôi gặp cậu lần đầu đã thích rồi không? Vì năm xưa tôi lần đầu gặp Đoan Mộc Giới Bình gần như cũng giống hệt thế." "Đoan Mộc Giới Bình năm đó cũng giống cậu, nhìn một cái là thấu tâm can người khác ... Thẳng thắn mà nói, tôi dẫn ai đó vào con đường này, từ thời khác nhập môn đã không ngại hủy người đó, vì kết cục của cái nghề này là như vậy. Nhưng bây giờ tôi thấy cậu đã nhảy ra rồi, lại để bị hủy bởi chuyện sau đó thì thật tiếc." " Bác nói tới 10 triệu euro mà tôi lấy ấy à?" Soái Lãng nhíu mày hỏi: Cố Thanh Trì gật đầu:" Đúng, đó là số tiền không nhỏ với cậu, đừng nghĩ người khác là kẻ ngốc, chỉ cần cậu sở hữu một số tài sản lớn, sẽ nảy sinh rất nhiều chú ý, huống hồ cảnh sát vẫn ở bên như sói rình mồi. Tôi lấy làm lạ, cậu xưa nay luôn hiểu cách bảo vệ bản thân vì sao lần này lại làm thế?" " Vậy tôi nói cho bác biết, tôi làm thế nào nhé." Soái Lãng mỉm cười kiêu ngạo mà đắc ý, vì y làm một việc mà chính ông già này cũng không đoán ra, nếu không nói sẽ như áo gấm đi đêm: " Cho dù tôi giữ lại một phần mười tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, với tôi mà nói cũng quá nhiều rồi. Trái phiếu không tên thực sự rất tốt, chỉ cần không cố ý gây ra hiệu ứng oanh động một lần đổi hết cả trăm triệu euro thì tiêu thụ từng tờ một rất dễ dàng." "Có người đã dạy tôi, tìm một cơ cấu tài chính hải ngoại, hoặc là đầu tư nước ngoài, hoặc là nhờ quản lý tài sản. Chỉ cần trả tiền thuê cho họ, họ sẽ làm giúp tất cả, bao gồm đầu tư hộ, bao gồm mua sắm hộ tài sản và di dân ... Cho nên tôi đưa cả tiền lẫn một người ra nước ngoài, đơn giản tới mức không dám tin." "Về sau tôi điều tra rồi, đầu tư di dân chỉ cần có đủ tiền thì chưa từng thất bại. Cả thế giới đều biết trật tự tài chính ở Trung Quốc rất loạn, cho nên các tổ chức chuyên môn phục vụ di dân và quản lý tài sản cho người Trung Quốc nhiều lắm, tôi chỉ cần tìm tới một nhà là đủ ... Ha ha ha, bác thấy ra hải ngoại còn nguy hiểm sao? Số tiền đó ra nước ngoài khác gì chở cùi vào rừng, đừng nói tôi không muốn, tôi muốn gây chú ý cũng rất khó." " Cậu lại đem tiền tặng cho người khác rồi?" Cố Thanh Trì ngạc nhiên, sau đó lại hồ nghi hỏi:" Tặng đi trước rồi lấy lại sau hả?" " Đúng, hơn nữa tôi nhận về rất ít, chỉ bằng một phần mưới số tiền đưa đi, 1 triệu euro trải qua hao phí trung gian mất đi không ít, chuyển qua chuyển lại chỉ có hơn 600 vạn NDT, số tiền tôi đem rửa chỉ có ngần ấy, không nhiều như bác nghĩ đâu. Số còn lại tôi để hết ở nước ngoài, thành toàn cho một người, tôi cũng không định lấy về, đối với người đó mà nói, là họa hay là phúc thì nghe thiên mệnh đi." Soái Lãng vắt chân chữ ngũ mỉm cười, trước mắt thoáng qua hình ảnh xinh đẹp, nhứ tới dáng vẻ hớn hở của cô ấy khi cầm số tiền đó, nhớ tới hơn nửa tháng trời hai người quấn lấy nhau không rời, giờ cô ấy có cuộc sống mới rồi, điều mình có thể làm cho cô ấy chỉ chừng đó thôi: Cố Thanh Trì bất ngờ lắm, ông vẫn có chút không hiểu nổi, gánh chịu nguy hiểm lớn đến thế, bố trí vụ lừa đảo lớn như thế, tầng tầng lớp lớp bố trí, lại chỉ để lấy chút xíu tiền đó thôi à? Soái Lãng lúc này nhàn nhã vô cùng:" Nếu lúc này tôi có 10 triệu euro, đúng là tôi có rửa tiền tinh vi tới đâu đi chăng nữa cũng làm người ta nghi ngờ, nhưng không có, tôi chỉ có 10 triệu NDT, mà trong đó có một phần ba là từ doanh thu tám tháng qua, một phần tư là nhờ tôi bán thiết kế và ăn hoa hồng, một phần tư tới từ cung Hồ Điệp." "Số tài sản này tôi có nộp thuế, mỗi một đồng tiền thu nhập đều gửi vào tài khoản công thương đăng ký chính thức có giám sát của chính phủ, bất kỳ khoản tiền nào cũng có nguồn gốc rõ ràng ... Thực ra vụ án này tới giờ vẫn chưa kết thúc, từ tháng 3 tới tháng 6, sở công an tỉnh triệu tập tôi không dưới 10 lần." "Ha ha ha, thoải mái đi, họ muốn tra cứ tra, mỗi lần tra tôi lại mời họ đi ăn uống, giờ thành anh em cả rồi, giờ có tra họ cũng gọi điện cho tôi trước, thậm chí nhiều thủ tục kinh doanh tôi còn nhờ họ giúp ... Bác ơi, bác không biết rồi, từ nhỏ tới lớn tôi sống trong ánh mắt nhi ngờ của người khác, tôi không làm gì người ta mới là không tin ấy, ha ha ha ..."