Q3- Chương 001: Nữ nhân như lửa, lừa đảo làm mai. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:33
Năm ngày sau khi Đoan Mộc Giới Bình bị bắt, một buổi sáng trời nhiều mây âm u, trước cổng bệnh viện Bác Ái.
Một đoàn người từ sảnh bệnh viện đi ra, trừ hai người vác camera đi ngược, ba người cầm máy chụp ảnh, còn lại đều là cảnh sát, xúm quanh hai lãnh đạo, dọc đường cười cười nói nói. Đợi lên xe rồi càng phô trương, xe cảnh sát đi trước mở đường, theo sáu bảy tám cỗ xe hộ vệ, nối đuôi nhau mà đi, sân bệnh viện nhờ thế trống cả mảng.
Ở quốc gia sùng bái quan chức này đó là chuyện thấy quen rồi, cho dù là người đi đường nhìn thấy cũng chỉ vẻn vẹn liếc mắt một cái, chẳng có tí ti cảm xúc nào.
Đội xe vừa mới đi, Soái Lãng lấm lét như trộm từ ngoài cổng chính thò đầu vào, sau lưng là đóa hoa hồng đỏ rực, vừa mới định đi thì có người gọi: " Soái Lãng."
Quay đầu lại một cái, Soái Lãng ngạc nhiên, là chiếc xe cuối cùng của đội xe đỗ lại bên đường, Thẩm Tử Ngang từ xa chạy tới. Soái Lãng vui vẻ ra mắt cứ như gặp anh ruột, từ xa đã chào:" Thẩm cảnh đốc, ăn chưa?"
" Ăn chưa? Bữa sáng thì ăn lâu rồi, bữa trưa thì chưa bắt đầu, anh hỏi bữa nào?" Chỉ một câu khách khí cho có, Thẩm Tử Ngang nghiêm túc vậy đấy, trả lời rất rành rọt:" Đã nhận được tiền chưa?"
" Nhận được rồi, Thẩm cảnh đốc, tôi phải cám ơn anh thế nào đây, trước kia tôi luôn hiểu lầm đám quan nhị đại, cho rằng họ mắt cao hơn trời, xem ra tôi sai rồi, sai lớn rồi ... Nếu không hôm nào tôi mời anh một bữa?" Soái Lãng ân cần hết mức, vì sao? Vì tiền đút vào túi rồi, nói chuyện khách khí lại chẳng mất tiền, tội gì không nói, với lại thừa biết anh chàng công tử bột này từ chối là cái chắc:
Quả nhiên Thẩm Tử Ngang xua tay, kéo Soái Lãng qua bên:" Soái Lãng, tôi muốn tìm anh từ lâu rồi, có nghi vấn này lại tôi rất mê hoặc."
" Nghi vấn gì?"
" Hôm đó xảy ra chuyện gì?"
" Hôm nào?" Soái Lãng mắt nhìn đi hướng khác, nói dối thậm chí còn chẳng thèm cố gắng gì:
" Hôm đó, đừng giả vờ, anh biết tôi nói hôm nào."
" Chẳng xảy ra chuyện gì cả."
" Chỉ hai chúng ta thôi mà anh cũng không chịu nói à?" Thẩm Tử Ngang nhắc:" Tôi tìm hiểu một chút, hôm đó có người dùng ảnh cũ của Đoan Mộc Giới Bình đem chỉnh sửa, in ra dán khắp nơi. Còn có người đi truyền bá có người ngoài ý đồ lan truyền AIDS, còn mấy vụ công dân báo án đồn công an thuật lại bị lưu manh chặn đường quấy rồi, mà chủ yếu là mấy người trung niên mới kỳ chứ ... anh biết là sao không?"
" Đó là vấn đề trị an, luôn gây nhức nhối xã hội, khi văn hóa không theo kịp phát triển kinh tế." Soái Lãng hùng hồn lên lớp: " Nhưng sâu xa hơn đó chính là vấn đề của cảnh sát các anh, có điều tôi thông cảm được, các anh để ý không xuể, tôi hiểu. Thế nhưng những chuyện vặt vãnh thế này lại trực tiếp phản ánh hoàn cảnh xã hội ..."
" Rồi rồi rồi ... Anh khỏi cần lên lớp tôi." Thẩm Tử Ngang ngăn lại: " Tôi muốn hỏi anh, các anh làm sao bắt được Đoan Mộc Giới Bình, chuyện này đâu có liên quan gì? Hơn nữa từ lúc bắt được Từ Phượng Phi tới lúc bắt được Đoan Mộc Giới Bình chỉ một tiếng, trong lúc gấp gáp, sao có thể tổ chức được hành động lớn như thế?"
" Không phải anh nghi tôi dính líu tới vụ án chứ?" Soái Lãng không vui:
" Không không, tôi tuyệt đối không có ý đó, tôi cảm thấy đường lối suy nghĩ này rất độc đáo, cỏ thể chỉ điểm cho tôi không?" Thẩm Tử Ngang khiêm tốn thỉnh giáo, có thể thấy do không quen việc này làm biểu hiện gượng gạo:
Có điều nịnh sai người rồi, Soái Lãng tựa đang nghĩ lại, chìm đắm trong hồi ức: " Ngày hôm đó loạn lắm, cha tôi nhận được lệnh của anh và chú Trịnh, dẫn tôi tới đường Nghênh Tân, khu phố cũ thường xuyên có chuyện cướp giật, thật trùng hợp, Đoan Mộc Giới Bình chắc là gặp năm hạn rồi, hắn chuồn đi từ lối đó, gặp phải mấy kẻ cướp tiền, thế là bị đánh ngất ... Chuyện chính là như thế."
Làm sao không biết tên này đang giả ngu giả ngốc, Thẩm Tử Ngang rất ủ rũ, xua tay ý bảo không hỏi nữa, khi sắp đi mới mình thấy đóa hoa hồng trong tay Soái Lãng, chợt quay lại nói thêm:" Chúc mừng anh."
" Chúc mừng gì chứ, chuyện đó đâu liên quan gì tới tôi." Soái Lãng chối tới cùng:
" Tôi không nói chuyện đó, tôi nói chuyện này." Thẩm Tử Ngang chỉ bó hoa trong tay Soái Lãng, giọng buồn bã: " Chúc mừng anh, đóa hoa đẹp nhất sắp nở rực rỡ vì anh rồi, tôi đã nhìn ra, người trong lòng Hủy Đình chính là anh."
" Đương nhiên rồi, đã có em bé trong bụng, tất nhiên trong lòng có người." Soái Lãng cười ha hả nói không biết ngượng, nhìn mặt Thẩm Tử Ngang co giật, sao không hiểu tên này cũng thích Phương Hủy Đình, vụ này phải đánh nhanh diệt gọn cho hắn không còn tí tơ tưởng nào luôn: " Oa, Thẩm cảnh đốc, không phải anh cũng thích cô ấy chứ? Nếu anh thích tôi nhường cho anh, tôi tranh không nổi anh mà, dù tôi có ngủ với cô ấy trước cũng phải nhường cho người đến sau như anh, ai bảo anh là lãnh đạo cơ chứ?"
Thẩm Tử Ngang cố gắng hết mức rồi, nhưng với gia giáo của hắn nói cho cùng không chịu đựng nổi kiểu cách nói chuyện lưu manh vô học của Soái Lãng, vội vàng cáo từ mà đi.
Soái Lãng dương dương đắc ý, bằng vào da mặt như thế mà đòi làm tình địch của ca ca à? Còn kém lắm.
Thời gian qua hai cha con cùng về quê đòn mẹ con Anh Tử, lâu rồi không về đầy đủ cả nhà như vậy, cha lại bị thương, cho nên ở lại quê chơi liền vài ngày, đó là ý của cha y.
Đoan Mộc Giới Bình tuy đã bị bắt, nhưng chưa phải thế là hết, đang lúc gắt gao kết án ai mà hiểu lôi ra gì, bao người dính líu, tình hình nhạy cảm, Soái Thế Tài tuyệt đối không cho con trai làm chuyện gì thú hút chú ý.
Đến ngày hôm nay từ quê về, vốn bảo y về ngay đơn vị công tác, y đoán chừng chuyện êm êm rồi, Soái Lãng mới mò tới bệnh viện thăm Phương Hủy Đình, ai ngờ gặp cả phái đoàn lớn, lại còn bị Thẩm Tử Ngang dây dưa, may đuổi được sớm.
Men theo địa chỉ lên tầng ba khu phòng bệnh, phòng 308, phòng đơn, Soái Lãng lén lút đẩy cửa ra một khe nhỏ, xem xét tình hình bên trong, không có ai cả, rất yên tĩnh. À không đúng, có người, đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem tạp chí gì đó, cô xem rất chăm chú, không phát hiện có người nhìn trộm. Áo bệnh nhân kẻ xọc, mái tóc ngắn dường như dài ra chút ít, hơi rối, khuôn mặt điềm tĩnh hiếm có, không phải Phương Hủy Đình thì là ai? Em gái này cởi cảnh phục ra, mang theo chút cảm giác nữ tính rồi, đặc biệt lúc xem sách, nếu đổi trang phục, dứt khoát là hình ảnh tài nữ thường thấy ở thư viện đại học.