Q1- Chương 010: Học trưởng học muội, bám sát không rời. (1)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:08:51
Cô gái đi rồi, Soái Lãng chưa chịu bỏ, tính y không phải người dễ dàng đầu hàng, ra ngoài đời vài năm mặt dày vô sỉ rồi, ngại gì bị người ta từ chối, vừa đuổi theo vừa giải thích.
" Không lừa em đâu, chúng ta cùng trường thật đấy, em đừng hiểu lầm, anh thực lòng xin lỗi em mà, anh thấy em lần đầu tới đây nên muốn giúp em thôi ... Có phải em vừa tham gia tuyên truyền định hướng việc làm trong trường không? Chỉ đạo trung tâm việc làm là cái ông đầu hói cổ động các em thế này ... Các em sinh viên, rời ghế nhà trường sẽ bắt đầu thế giới hoàn toàn mới, tương lai là của các em, các em là niềm kiêu hãnh của Đh Trung Châu chúng ta ..."
"Em đừng tin ông ta, tin là ngã xuống cống ngay, bằng vào chuyên ngành mà chúng ta học trong trường mang đi kiếm việc làm, kết quả cơ bản chẳng có cơm mà ăn đâu."
Soái Lãng làm bộ làm tịch học theo vị chủ nhiệm hói đầu năm xưa, vung vẩy tay chân, đó là nhân vật đã lừa vô số đứa trẻ ngốc từ tốt nghiệp lừa tới thất nghiệp, chỉ cần là người tốt nghiệp Đh Trung Châu, không ai là không biết ông ta:
Quả nhiên vừa nói tới nhân vật khó ai quên được đó, cô gái phì cười, người biết chuyện này thì nói không chừng là từ Đh Trung Châu mà ra được, có điều cô vẫn giữ một chút đề phòng, vừa đi vừa nghiêng người hỏi Soái Lãng đuổi theo:" Anh thực sự tốt nghiệp Đh Trung Châu à?"
" Chuyện này mà còn cần giả mạo sao? Hiện giờ được ưa chuộng nhất là sinh viên trường kỹ thuật và dạy nghề, nếu đóng giả thì anh giả tốt nghiệp trường kỹ thuật cho rồi. Trường chúng ta nếu nói tới nghiên cứu với học thuật thì còn được, chứ tới cái chỗ khác thì chả ai cần ..." Soái Lãng nói thẳng thừng luôn, thấy cô gái nhỏ bị mình nói bán tín bán nghi, hơn nữa có vẻ phản cảm với từ "chả ai cần", vội chuyển đề tài:" Em đừng nghi ngờ lời anh, bài thơ về trường chúng ta là do khoa anh làm ra đấy, em nghe nói chưa?"
Soái Lãng đúng là sinh viên Đh Trung Châu nên biết bài thơ này.
Bài thơ này vốn là thơ con cóc do một nữ học tỷ nhiều khóa trước viết, sau khi được nhà trường thừa nhận thì treo lên luôn diễn đàn trường, sinh viên Đh Trung Châu không ai không biết.
" Tôi sắp rời nhà trường
Đợi thời điểm thích hợp
Để chôn vùi hết thảy
Cả hư vinh tự tôn ..."
Soái Lãng nhỏ giọng đọc thơ:" Tuyết Na, đừng nói là em không biết nhé, bài thơ này đại biểu cho tâm tình sinh viên sắp tốt nghiệp đấy."
Chiêu này rất hữu dụng, mặc dù Soái Lãng không phải là thanh niên văn nghệ, nhưng có thể nhìn ra tiểu học muội có khuynh hướng mê văn học, gương mặt đa đa sầu đa cảm thế kia, khỏi phải nói tới tâm lý nữa.
Vương Tuyết Na tựa hồ nghe bài thơ trường sinh đồng cảm, khẽ đọc tiếp:
" Cả thể diện lười nhác
Bọc vào túi ny lông
Chôn chặt ở trong đất
Đợi xuân này xuân khác
Rồi sẽ có một ngày
Nở rộ thật tưng bừng
Tự tin ưỡn thẳng lưng."
Giọng tuy nhỏ nhưng dạt dào cảm xúc, nữ thanh niên văn học lộ hết tâm tính rồi.
Trong truyền thuyết tác giả là một tài tử Đh Trung Châu, bài thơ sau khi làm ra nhận được sự đồng cảm lớn, giờ đây đã thành thơ khích lệ vô số học đệ học muội rồi. Xem ra đôi lúc văn thơ có hơi chua một chút, nhưng mà rất hữu dụng.
Soái Lãng có thể cảm nhận ánh mắt của cô gái đã thừa nhận thân phận học trưởng của mình, dần giảm bớt sự phản cảm và đề phòng, thầm cao hứng vì tìm được chủ đề chung, cho nên cũng vờ làm ra vẻ cảm xúc dâng trào:" Hoặc bàng hoàng thất vọng, cho tới khi trầm luân ... Anh thấy câu cuối cùng của học tỷ viết không hay, quá chán chường, không tích cực chút nào."
" ... Chán chường cũng là một loại bất đắc dĩ, có điều chỉnh thể bài thơ rất tốt, bây giờ em rốt cuộc cảm nhận được mình chẳng có gì cả, chỉ có thể diện, hư vinh, tự tôn ..." Vương Tuyết Na nói tới đó khẽ lắc đầu, không biết đang phủ định cái gì, có vẻ hụt hẫng lắm:
Đương nhiên là hụt hẫng rồi, tới thị trường nhân tài này thì chuyên ngành, sở trường gì cũng thành khoai tây, củ cải hết. Đang tràn trề hi vọng tự tin, vẽ ra cả tương lai màu hồng tươi sáng, tới đây nhận ra bản thân chỉ là một trong số đóng rau củ vứt đầy kia, có ai không hoài nghi bản thân mất niềm tin vào cuộc sống.
Soái Lãng đã nếm trải loại tâm tình này rồi, dỗ dành:" Không nghiêm trọng vậy đâu, em chưa quen thôi, từ từ sẽ thích ứng, cảm nhận sẽ khác đi ... À phải xin việc Ngũ Bá, em đã luyện tới cấp độ nào rồi? Chuyện này liên quan trực tiếp tới cơ hội việc làm sau này."
Hai người bọn họ đứng lại phía trước một điểm tuyển dụng, nghe hỏi tới cái gì mà Ngũ Bá, Vương Tuyết Na đang xem thông tin tuyển dụng quay đầu hỏi:" Hình như em nghe ai đó nói tới chuyện này rồi, mà chưa rõ lắm."
" Chuyện này mà cũng không biết, em đúng là mới toanh, Ngũ Bá ý chỉ, phàm là sinh viên từng tham dự hội nghị tuyên truyền việc làm trong trường là nhất bá, đã đi nộp lý lịch cho công ty tuyển dụng là nhị bá, nộp lý lịch xong thi viết là tam bá, thông qua thi viết tới vòng phỏng vấn là tứ bá, phàm là qua ải chém tướng tới office rồi gọi là ngũ bá ..." Soái Lãng gập ngón tay đếm:
" Đúng đúng, em có nghe loáng thoáng rồi, không ngờ có thật, họ không nói hay như anh." Vương Tuyết Na nghe đám nam sinh trong lớp ba hoa, vốn chỉ coi là nói đùa, giờ tính ra thì mình thậm chí còn chưa đạt được tới cấp nhị bá, mới qua nhất bá, hơi xấu hổ, nhưng lại không muốn mất điểm trước mặt học trưởng, hỏi:" Thế anh tu luyện tới cấp nào rồi?"
" Anh là thứ dị loại, liên tục bị từ chối, cơ hội hoàn toàn không, người giang hồ gọi là ... Cự vô bá." Soái Lãng mặt uy nghiêm nói:
Vương Tuyết Na phì một tiếng cười thành tiếng, song lại sợ làm phiền người khác, che miệng cúi đầu xuống cười, bờ vai nhỏ run liên hồi.
Nghe nói dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ là đẹp đẽ say lòng người nhất, Soái Lãng tới khi nhìn học muội này mới tin cái câu chua lè đó. Cái bộ dạng muốn cười lại thôi, cười lại chẳng dám cười thoải mái, giống như cây xấu hổ đụng nhẹ cái là rụt vào, chẳng phái quá xinh đẹp, vẫn khiến người ta nhìn mà ngứa ngáy toàn thân, muốn đưa tay ra chạm thử.
Nếu không phải xem lý lịch, Soái Lãng không tin cái trường học đầy rẫy sắc lang kia mà vẫn còn tồn tại một cô gái cực phẩm đơn thuần hay thẹn thò thế này.