Trong phòng bệnh, trải qua một hồi khẩn trương, kích thích, sợ hsci và triển miên, Phương Hủy Đình tay đỡ ngực, ở đó tim vẫn đập như muốn nhảy ra ngoài, cô luôn bảo bản thân phải khắc chế mình, nhưng nếu không phải Soái Lãng lèn qua khe hở thì là cô không sao kiềm chế được. Khoảng cách mong manh giữ hai người sớm muộn bị chọc thủng thôi, nhưng cô còn cố kỵ với thân phận và quá khứ của Soái Lãng, có lẽ bản thân cô có thể bỏ qua, nhưng còn có gia đình, còn có bạn bè và người thân nói ra nói vào, cô phải cố kỵ tới cảm xúc của họ.
Nhưng dù thế nào cô cũng không tiếp nhận kiểu người Thẩm Tử Ngang, không phải cô chưa thử nghe theo lời cha mẹ, cô thử rồi, cũng gửi tín hiệu cho hắn, kết quả chẳng có gì khác trước đó, ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng như đi họp vậy, khô khan buồn tẻ, nói đùa một câu cũng chẳng biết, đừng nói dám đụng chân đụng tay với cô ...
Vừa nghĩ tới đó Phương Hủy Đình phì phì phì liền mấy cái, thấy tư tưởng của mình vì tiếp xúc với Soái Lãng lâu ngày cũng không còn thuần khiết nữa rồi ...
Khó khăn lắm mới áp được cảm giác tim đập thình thịch kia xuống, mặt không đỏ nữa, cô lén nhìn ra ngoài cửa sổ xem Soái Lãng thoát chưa, không ngờ nhìn một cái mắt suýt lòi ra ngoài, mẹ còn lợi hại hơn cả sảnh sát cắm chốt theo dõi, tóm được Soái Lãng rồi, thế nào cũng hỏi lý lịch ba đời mới chịu.
Sát khí!
Soái Lãng không phải không đề phòng chuyện bị mẹ Phương Hủy Đình chặn đường, cứ nghĩ là bà sẽ đợi ở hành lang, không thì thang máy, nhưng hai nơi này không thấy người.
Cứ tưởng thế là thoát rồi, vừa nhẹ người đi ra tới cửa đại sảnh thì đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, y rùng mình một cái cảm giác được hơi lạnh thấu xương từ sau lưng truyền tới, bị mẹ của Phương Hủy Đình chặn ngay cửa, suýt nữa thì trong một giây y định vờ không nhận ra đi thẳng luôn.
Bác gái cứ như so bó đũa chọn mớ rau nhìn Soái Lãng hết từ đầu tới chân rồi nhìn từ chân lên đầu, nhìn cho Soái Lãng sởn da gà da cóc. Tục ngữ nói ra ngoài phòng hổ phòng sói, ở nhà phòng mẹ vợ, cho dù chưa tới cấp bậc mẹ vợ, nhưng Soái Lãng cảm giác vị này còn khó đối phó hơn cả xã hội đen, ánh mắt kia vừa quét qua là y hiểu rồi, tám phần mười không hợp ý ... Bằng vào kinh nghiệm bán hàng bao năm y biết, khách không muốn mua món đó.
Đây là vị khách khó tính, khó chiều.
Mấy phút liền hai bên không nói gì, Soái Lãng ngại ngùng lúng túng thêm vào không biết phải nói gì, bà Phương thì giống như châm chước xem phải nói sao, khi nhìn tới lần thứ n, bà Phương mới mặt vô cảm hỏi:" Chàng trai, cậu tên là gì?"
" Soái Lãng ạ, Soái trong soái ca, Lãng trong tuấn lãng." Soái Lãng trả lời theo kiểu thường dùng, còn vội cười nịnh bổ xung:" Có chút hữu danh vô thực ạ."
" Ha ha, đúng là hữu danh vô thực." Bà Phương rốt cuộc cũng phải cười, nhìn chàng trai vóc dáng chẳng cao ráo, gương mặt cũng chẳng tuấn tú mà có cái tên vang dội, người ta nghe đã có chút cảm giác buồn cười, bổ xung:" Nam nhân mà, chủ yếu là ở thành tựu sự nghiệp ... Thế Tiểu Soái, cháu làm ở đâu?"
" À, ban cung ứng điện cục đường sắt ạ." Soái Lãng trực tiếp loại bỏ phần trạm điện Thập Nhất Loan đi, giờ có chút cảm kích cha rồi, ít nhiều ăn cơm nhà nước, chứ trước kia hành nghề tự do khác gì thất nghiệp:
Bà Phương đi sâu hơn:" Công việc của cháu là gì?"
Soái Lãng túa mồ hôi hột, nhưng bản lĩnh vẫn còn buột miệng nói ngay:" Kỹ sư điện lực ... Sơ cấp ạ."
Kỹ sư điện nghe hay hơn thợ điện rồi, khái niệm này hơi lập lờ chút, Soái Lãng biết thế này không ổn, một khi chuyện lộ ra, y thành kẻ nói dối, tình hình còn tệ hơn, nhưng không còn cách nào khác, bây giờ không qua được, còn làm gì có sau này, thế nên tạm ứng phó qua cơn hiểm nghèo này đã.
Quả nhiên qua được rồi, sắc mặt bà Phương khá hơn, có lẽ miễn cưỡng chấp nhận con gái hẹn hò với "kỹ sư", vì thế lại uyển chuyển:" Vậy cháu công tác được mấy năm rồi?"
Ý gì đây, chẳng lẽ muốn dò hỏi tuổi thực tế của mình, hay là gián tiếp đánh giá tiềm năng của mình, mắt Soái Lãng đảo tròn, nói: " Bác, cháu năm nay 25, tham gia công tác được ba năm sắp bốn năm, chắc bác cũng biết, đãi ngộ ở cục đường sắt cũng chỉ hơn đơn vị khác chút thôi ạ."
Ừ, khiêm tốn, cục đường sắt là béo nhất còn gì, bà Phương dần có thiện cảm: " Nếu thế Đình Đình hơn cháu hai tuổi đấy, hai đứa làm sao quen nhau?"
" Dạ, cháu thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát, cha cháu là cảnh sát, nửa năm trước cháu tình cờ quen cô ấy." Soái Lãng tự nhủ mình không nói dối, đúng là thường tiếp xúc với cảnh sát còn gì, chẳng qua thân phận là nghi phạm, cái này lộ ra là chết ngay:
Ái chà, lại có cha làm cảnh sát nữa, thế là gốc gác rõ ràng, còn là đồng nghiệp của con gái, dễ thông cảm. Bà Phương cũng không nghi ngờ, đưa tay vuốt cổ áo Soái Lãng, đây gần như là hành động vô thức của nữ nhân, chứng tỏ đã tùy ý hơn: " Cục đường sắt cách thành phố khá xa, đám trẻ tuổi các cháu chỉ ham vui nhất thời, không suy xét tới hoàn cảnh thực tế, và vấn đề thực tế phát sinh ... Tiểu Soái, cháu nghĩ tới chưa?"
Ì, hỏi nhà hay hỏi xe? Cái này thì dễ lắm, Soái Lãng đáp ngay: " Có nghĩ ạ, cháu đang kiếm chỗ nào tốt tốt trong thành phố mua nhà, xa một chút cũng không sao, giờ giao thông thuận tiện, mua cái xe là giải quyết được rồi. Bác đừng lo, cháu trừ đi làm còn có chuyện làm ăn ở khu phong cảnh Hoàng Hà, khu phong cảnh Hoa Viên Khẩu, có cửa hàng ở đó, cuộc sống tương lai sẽ không có vấn đề gì đâu ạ."
Bà Phương thở phào, khấu khí không nhỏ, nhưng không làm người ta phản cảm, làm quốc xĩ ăn lương nhà nước, vừa là kỹ sư, lại kinh doanh ngoài, cha là cảnh sát nữa, vậy là điều kiện lẫn thân thế đều ưu việt rồi, tuy bề ngoài hơi kém song vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu, tiếp đó hỏi tới bằng cấp, ơn trời Soái Lãng tốt nghiệp trường không tới nổi vứt đi; hỏi tới cha mẹ, đủ cả, vấn đề mẹ kế chỉ hơn Phương Hủy Đình vài tuổi thì bỏ qua ... Soái Lãng cẩn thận từng li từng ti, như đi trên băng mỏng.
Hỏi liền mười mấy phút, may Phương Hủy Đình gọi điện giục, bà Phương mới mời Soái Lãng cùng ăn cơm, y nào dám, kiếm cớ thoát thân.