Đại kết cục: Trời yên biển lặng, gió nhẹ mây bay. (5)
Đối Dịch
Thường Thư Hân19-06-2023 09:18:46
Đây cũng là nguyên nhân khiến Soái Lãng nói ông già này lạc hậu, giờ anh mà tra công ty nào giấy tờ kinh doanh đầy đủ, số sách minh bạch rõ ràng, nộp thuế không thiếu một xu, sạch tới không có gì để tra, loại công ty đó mới là khả nghi nhất. Đây đâu phải là cái thời đại giữ mình trong sạch là bình an nữa, nếu để Cố Thanh Trì đóng kịch với cảnh sát, e là chật vật lắm, Soái Lãng thì không, y quá thuần thục rồi.
Sắc mặt Cố Thanh Trì thay đổi tới mấy lần, vẫn chỉ hiểu vài phần, có lẽ không ngờ tới quá trình này, nhưng ông hiểu rồi, người hoài nghi Soái Lãng không chỉ có ông, tất cả vẫn đang hoài nghi y, đang đợi sơ hở từ y, nhưng y vẫn như trước kia, chạy khắp nơi kiếm tiền, làm mấy việc khiến người ta nửa tin nửa ngờ ấy ... Có lẽ sự nghi ngờ này mãi mãi không biến mất, Soái Lãng có chuẩn bị tâm lý rồi ...
Soái Lãng rất hài lòng về biểu hiện này của Cố Thanh Trì, cười một lúc lại thở dài:" Bác Cố, giờ là thời đại người không vì mình, trời tru đất diệt, ai ai cũng chỉ vì mình, nhưng tôi tin, nếu kẻ nào chỉ biết tới mình cũng sẽ bị trời tru đất diệt ..."
" Tài phú là thứ tốt thật, nhưng dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không, dù chúng ta có bao nhiêu tiền, chúng ta cũng chỉ là người bảo quản tài phú thôi. Tôi không cần cả đời không làm mà vẫn có ăn, tôi chỉ cần tới cuối đời mình còn làm là còn có ăn thôi ... Cho nên tôi chỉ mượn một phần nhỏ di sản của Đoan Mộc Giới Bình để thành toàn bản thân chứ không phải để ăn không ngồi rồi, bác thấy thế là sai sao?"
Cố Thanh Trì dần dần từ khó hiểu chuyển sang rõ ràng, suy nghĩ rất lâu, khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười:" Tôi thực sự không biết rốt cuộc là đúng hay sai, khó mà dùng lẽ thường mà nhận định cậu. Xem ra tôi thực sự nhiều chuyện rồi."
" Không nhiều, tôi cũng muốn gặp bác một lần."
" Vậy cậu có hận tôi không? Nói thế nào thì tôi cũng đã hủy cuộc sống vốn có của cậu."
" Nhưng bác cũng đã thành tựu cho tôi ngày hôm nay. Tôi tin Đoan Mộc Giới Bình trước khi đi cũng không hận bác đâu, người sống một đời, cỏ cây một mùa, hào quang của hắn đủ chói mắt rồi."
" Tôi vốn nghĩ bác là người tàn nhẫn, đen tối, nhưng sau khi trải qua chuyện này tôi hiểu, con người thành ra thế nào chủ yếu là lựa chọn của bản thân, không phải do người khác. Như Ngô Ẩm Hữu vì cháu mình mà bị hại, như Ngô Kỷ Cương và Phùng Sơn Hùng vì tham mà thẳng tiến vào tù, như đám Từ gia, Viễn Thắng, Lưu Nghĩa Minh vốn có rất nhiều lựa chọn, bọn họ đi tới kết cục này không do lỗi của ai cả. Nếu tất cả là do bản thân, sao tôi phải hận bác?"
Soái Lãng hết sức thoáng đạt, lấy từ trong lòng ra hai cuốn sách cổ, đưa cho Cố Thanh Trì, đó là Anh Diệu Thiên và Giang Tướng Bí Thuật:" Bác Cố, chuyện của chúng ta nên kết thúc rồi, nếu bác không có chuyện gì khác thì đây hẳn là mục đích chuyến đi của bác."
Cố Thanh Trì hoan hỉ nhận lấy hai cuốn sách, tay xoa nhẹ bìa cuốn sách, cảm xúc ngốn ngang, tựa hồ nhớ lại mười mấy năm trước Đoan Mộc Giới Bình vì hai cuốn sách bí truyền này mà chặt đứt tay Điền Nhị Hổ, thoáng cái đã băm năm rồi, cảnh còn người mất, ông bùi ngùi nói:" Thời Cách Mạng Văn Hóa xét nhà, ông nội tôi giấu nó rất kỹ, khi tôi phát hiện ra thì là năm 16 tuổi, tôi coi đây như thiên thư. Thực ra ông nội tôi sau Giải Phóng rửa tay chậu vàng rồi, chính là muốn phái Giang Tướng kết thúc trong tay mình, nhưng trời xui đất khiến, tôi kế thừa ngọn lửa đó, trở thành thầy cha duy nhất không đốt đan thư tế bái tổ tông lên kế nhiệm ..."
"Ài, tôi luôn cho rằng mình thông minh xuất chúng, nhưng thế sự đâu phải kẻ phàm nhân tục tử nhìn thấu được ... Tôi vốn muốn thế thiên hành đạo, muốn làm việc tốt, muốn giúp hậu nhân những tiền bối tử nạn kia có được cách kiếm sống, không ngờ tôi lại hại bọn họ, người tôi đem về dạy bảo không chết cũng tàn phế ..."
"Cậu nói Đoan Mộc Giới Bình không hận tôi à, không đúng, tôi khẳng định hắn hận tôi thấu xương vì đã dẫn hắn đi vào thế giới lừa đảo, hủy đi cuộc sống bình thường của hắn. Bọn họ đều hận tôi, bời vì khi tôi dẫn bọn họ vào nghề là đã lừa mất lương tri của họ."
Giọng nói bi thương vô cùng, Cố Thanh Trì cầm hai cầm hai cuốn sách, ngửa mặt lên trời thở dài, có thể nói là hối hận đau khổ. Soái Lãng chỉ lặng lẽ nhìn, lòng sinh ra ý nghĩ quai quái, không biết đây có phải là lương tâm thức tỉnh khi gần đất xa trời không? Dù thế nào thì Soái Lãng cũng thấy lão già lừa đảo này chẳng đáng hận.
Vì thế Soái Lãng nhắc:" Bác Cố bác tự trách mình thật vô lý, trong một vụ lừa đảo, không hề có nhân vật chính ... Nếu nói có cũng chỉ có tiền thôi. Đám người kia chết là do mình tự chuốc lấy, chẳng thể oán trách ai, nếu có thì cũng chỉ có thể là do thù riêng, chẳng liên quan gì."
Cố Thanh Trì ngơ ngác một lúc rồi bật cười, chú nhóc này do mình dạy dỗ ra, bây giờ lại dạy bảo lại ngược mình. Ông lấy trong lòng ra hai cuốn sách, Soái Lãng nhìn mà thất kinh ( Trát Phi Thiên) ( A Bảo Thiên), hai cuốn sách này cộng với ( Anh Diệu Thiên) được gọi là tam bảo, là bí kíp tổng hợp của phái Giang Tướng, trước giờ nghe trong truyền thuyết, không ngờ còn bảo tồn hoàn chỉnh ở dân gian.
Trong khi Soái Lãng còn đang kinh ngạc, Cố Thanh Trì đã nói:" Đây là di vật của ông nội tôi, tôi cũng là người gần đất xa trời, sắp đi theo ông nội tôi rồi, hôm nay tìm cậu là để chúng đoán tụ, tôi sẽ đem truyền thừa hoàn chỉnh này cao chạy xa bay."
"Vốn tôi nhìn ra cậu đang rửa tiền, tôi luôn sợ cậu bị lòng tham hủy hoại, muốn chỉ bảo cậu một chút, nhưng chân tướng nằm ngoài dự liệu của tôi, cậu nói không sai, tôi lạc hậu rồi, chỉ giỏi ẩn giấu hành tung, còn trình độ hòa nhập trong cuộc sống đã kém xa cậu ..."
Tay cầm mấy cuốn sách, Cố Thanh Trì dường như còn có điều gì chưa quyết được, đắn đo một lúc thay đổi giọng điệu hỏi:" Cậu có thể hiến kế cho tôi được không, nếu đem nó vào quan tài thì tôi không đành lòng chút nào, dù sao cũng là thứ truyền thừa mấy trăm năm rồi. Có điều để nó gây hại nhân gian thì tôi càng không đành lòng, phái Giang Tướng lại có lời di huấn không truyền cho con cháu người thân, cậu bảo tôi phải làm sao?"
Soái Lãng cười:" Lừa đảo hoành hành thiên hạ đâu phải toàn từ phái Giang Tướng mà ra, trò lừa đảo lan truyền khắp nơi, đâu phải do truyền thừa của phái Giang Tướng. Dù bác có xử lý nó thế nào chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng gì tới cái thời đại chết tiệt này đâu, đừng nói trên phạm vi toàn quốc, ngay Trung Châu này đã vô số kẻ lừa đảo, bác có đếm cũng không xuể. Cho dù chưa từng có phái Giang Tướng xuất hiện, cái thời mà người ta bất chấp mọi thứ theo đuổi vật chất này thì lừa đảo vẫn hoàn hành thôi. Cho nên tôi thấy bác không cần đau đầu về chuyện này đâu."
Cố Thanh Trì nghe xong như đại sự đã thành, khảng khái đặt vào tay Soái Lãng:" Vậy thì tùy cậu xử lý."