Q3- Chương 003: Nữ nhân như lửa, lừa đảo làm mai. (3)

Đối Dịch

Thường Thư Hân 19-06-2023 09:08:33

" Ở đây, phải đâm chỗ này ..." Soái Lãng kiếm được cớ rồi, đưa tay vén vạt áo Phương Hủy Đình lên, chỉ: " Xem xem, còn chưa kết hôn mà trông như vết thương sau khi sinh con ấy." " Hả?" Phương Hủy Đình không nghĩ tới chuyện này, có lẽ chưa từng nghiên cứu vị trí mổ sau khi sinh ở đâu, cúi đầu nhìn vết thương, cô gái nào cũng thích đẹp, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Soái Lãng thì cũng tin:" Vậy phải làm sao, anh nói tới kem xóa vết thương là thế nào? Anh hiểu à?" " Sao anh không hiểu? Nếu không hiểu làm sao thông qua chuyện làm đẹp bắt được Từ Phượng Phi. Anh nói cho em biết, không chỉ phải xóa xẹo, mà còn phải làm đẹp da, da là một tổ chức hoàn chỉnh, một nơi bị thương sẽ gây ảnh hưởng tới nơi khác." Soái Lãng chăm chú nhìn vết thương, bốn xung quanh là làn da trắng mịn, nếu vén cao thêm có thể thấy hai cái bánh bao rồi: Phương Hủy Đình lo lắng:" Ảnh hưởng thế nào?" " Bị nhăn, rạn, bong da, nổi vết đốm ... thật đấy, em đừng có lúc nào cũng qua quít không chịu để ý." Soái Lãng mắng: Phương Hủy Đình vén áo lên một chút:" Em có thấy đâu." " Đợi em có cảm giác thì muộn rồi, em nhìn chỗ này đi, có phải màu sắc thâm hơn chỗ khác không?" Soái Lãng vén cao hơn chút nữa, chỉ vết thương mới lành sau đó chạm hẳn vào, vuốt nhè nhẹ, sau đó thất kinh:" Đúng rồi, đã thay đổi rồi." Lại sờ lên trên, làn da láng mịn như tơ, cô khát khô, tim đập dữ dội, vẫn phải khẩu thị tâm phi:" Hả, chỗ này cảm giác kém hơn hẳn, đã thấy có chút ram ráp rồi đây này, lại còn có vết nám." " Hả, có à?" Phương Hủy Đình sợ hãi kéo hẳn áo lên xem: Soái Lãng thừa thế lách tay vào như rắn nước, cả lòng tay hoàn toàn áp lên làn đổi ngực nhẵn mịn của cô, chạm rồi, con thỏ béo múp hoàn toàn nắm trong tay y, lại còn không mặc áo lót nữa, đúng là niềm vui bất ngờ, sao chịu nổi, thế là xoa nắn vài cái, mồm kinh ngạc:" Oa vết nám to quá, còn mềm nữa." Ơ, không có phản ứng gì, không bị đánh, bóp thêm cái nữa, còn vân vê cái chỗ nhô lên, sau đó cảm giác được rồi, có sát khí, Soái Lãng rụt ngay lại, trơ mặt nói:" Chẩn đoán sai lầm, hình như không đúng ..." " Giở trò xấu này." Phương Hủy Đình tích tắc bộc phát, giờ mới hiểu tên này lừa mình vén áo lên để tranh thủ làm bậy, ấn đầu Soái Lãng xuống giường, tay đấm thùm thụp. Soái Lãng hết sức đáng thương ôm chân cô cầu xin. Đánh được vài cái, Phương Hủy Đình vừa bực mình vừa buồn cười, ai ngờ vừa mới dừng tay, Soái Lãng nhoài người lên, hôn lên môi cô, Phương Hủy Đình bị tập kích bất ngờ đưa tay ôm mặt, bỗng nhiên hai má đỏ lên. Soái Lãng sao chịu từ bỏ cơ hội, nhân lúc cô hoảng loạn, hai tay giữ chặt khuôn mặt kiều diễm của cô, cúi đầu xuống hôn. Thực ra giữa nam và nữ đang lúc yêu đương, một tia lửa nhỏ là đủ khơi lên kích thích rồi, huống hồ vừa rồi bị sờ như thế, Phương Hủy Đình bị bao phủ trong mùi nam nhân nồng nồng, không kìm được ôm Soái Lãng, mặc y xâm lược vào trong. Cảm giác được bàn tay lợn kia lại luồn vào trong áo của cô rồi, Phương Hủy Đình giữ chút tỉnh táo, nắm lấy tay y, nhưng khi lưỡi bị quấn lấy kích thích liên hồi, giữ tỉnh táo đau dễ dàng. Dần dân, dần dần tay buông lỏng, mặc Soái Lãng luồn vào, thỏa sức xoa nắn, vân ve, bóp nhẹ, cảm giác khác lạ ấy thật khó miêu tả, vừa đau đau, vừa tên lại vừa sướng làm người thư thái trong bủn rủn, thoải mái tới rên lên ... Vì thế Soái Lãng lom khom người ra sức hôn, ra sức xoa nắn, mặc dù Phương Hủy Đình hôn rất lóng ngóng, nhưng lại hoang dại như cách cô lái xe vậy, kích động tới khiến y bị đau. Nhất là khi Soái Lãng luồn tay xuống phía dưới, vừa mới vuốt nhẹ chỗ mẫn cảm, cô phản xạ bản năng dùng đùi kẹp chặt tay, hay tay cũng siết lại, hôn càng thêm cuồng nhiệt. Phương Hủy Đình tuy đoan trang, nhưng trong nội tâm còn đói khát hơn cả Soái Lãng, Soái Lãng một tay bị đùi kẹp cứng, tay kia bị cô tay cô ôm chặt, từ chủ động hoàn toàn rơi vào thế bị động ... Đang lúc Soái Lãng trở tay không kịp, Phương Hủy Đình nhổm dậy, đè y xuống ghế, ngồi hẳn lên người y, kệ cảm thụ của Soái Lãng, đi tìm thú vui của mình rồi. Tư thế này giúp hai tay Soái Lãng hoàn toàn được giải phỏng, đang định dùng hai tay xoa bóp ngực cô cho đã nghiện. Ai dè vào lúc không thích hợp nhất, cửa két một cái, Phương Hủy Đình thất kinh, cắn Soái Lang một cái, y đau đớn ôm miệng, nhìn thấy một phụ nữ trung niên đứng ngây ra ở cửa, lòng dâng lên cảm giác rất không lành. Quả nhiên Phương Hủy Đình líu cả lưỡi, mặt đỏ như máu nói không còn ra thứ tự:" Mẹ, mẹ ... Bạn trai con ... mẹ, con ..." Y như rằng, đúng là điều Soái Lãng sợ nhất, Phương Hủy Đình rời khỏi người Soái Lãng, nhéo y còn đang đơ như tượng, nói nhỏ:" Mẹ em." Soái Lãng cuống cuồng đứng lên:" Xin lỗi, xin lỗi ... Mẹ, con là Soái Lãng, à ..." Hình như gọi sai rồi, Soái Lãng trong lúc luống cuống gọi nhầm, lúc này phấn khích chưa tan, tinh trùng chiếm cứ đầu óc, nói năng lẫn lộn. Phương Hủy Đình nhéo cái nữa, không ích gì, càng tệ, Soái Lãng càng không nói nổi. Bác gái kia đành vờ như không thấy gì chứ biết làm sao:" Sắp tới giờ cơm rồi, Đình Đình, mẹ đi mua cơm cho con." " Không cần đâu mẹ." Phương Hủy Đình vội gọi, nhưng mẹ cô đã nhanh chóng đi ra ngoài còn đóng cửa lại, thôi rồi, xong rồi, mẹ thấy rồi, vừa rồi mình còn là người ngồi trên người anh ấy nữa chứ, giận cá chém thớt:" Tại anh cả đấy, không nói nổi một câu nên hồn." " Anh, anh cuống mà." Không phải kiếm cớ, Soái Lãng cuống thật, y không kém tới mức đó, nhưng vị vừa rồi, thân phận quá đặc biệt: " Ra ngoài, đi nhanh." Phương Hủy Đình đẩy: " Này, làm sao thế, mẹ còn không đuổi anh mà." Soái Lãng chơi nhây: " Anh đi mau đi, mẹ em vẫn nghĩ em và Thẩm Tử Ngang đang hẹn hò, hơn nữa hai nhà còn ... thôi, không nói nữa ... Em, em không biết phải nói với mẹ em thế nào đây." Phương Hủy Đình khổ não vô cùng: Soái Lãng ngớ người, y chỉ nghĩ Thẩm Tử Ngang thích Phương Hủy Đình, theo đuổi cô thôi, chuyện đó quá mức bình thường, nhưng xem ra chuyện không đơn giản là như vậy, nếu mẹ cô cũng nghĩ cô đang hẹn hò với hắn, chuyện này nghiêm túc ở mức độnhất định rồi:" Em không thể chân đạp hai thuyền thế chứ." " Anh đợi em nói với trong nhà đã ... Xin anh đấy, đi mau đi, mẹ em mà trả hỏi còn ghê hơn cả thẩm vấn viên nữa." Phương Hủy Đình giục: Soái Lãng chú tâm hơn rồi, ồ một tiếng, nhưng chưa đi ngay mà ôm Phương Hủy Đình hôn một cái rồi mới chuồn ra ngoài, không thấy "mẹ" ở hành lang, thế là chạy đi như trộm ...