Soái Lãng chẳng bỏ đi đâu cả, chẳng qua là kinh ngạc không nói lên lời mà thôi:" Không thể nào, mẹ mày mỗi lần thấy tao là hận không thể ấn tao xuống đánh cho một trận, còn giới thiệu đối tượng á?"
" Mẹ tao không ưa gì mày thật, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện giới thiệu đối tượng cho mày. Bây giờ trong khu tập thể có ai không biết mấy đứa bọn tao theo mày phát tài, hồi xưa mày nghèo thủng túi chẳng ai để ý, giờ mày giàu chết mẹ rồi, chuyện phải khác chứ." Đại Ngưu giải thích:
Soái Lãng bĩu môi:" Thôi đi, trong mắt mẹ mày vóc dáng như Trình Quải mới là mỹ nữ, tao dám à?"
" Mày nói gì thế, tao nói lại câu này với mẹ tao, để mẹ tao tới nhà mày nói chuyện. Lần này mày sai rồi đấy, mẹ tao giới thiệu cho mày hai người, một là Tiết Tiểu Nghệ, mày nhớ không, hồi cao trung mày kéo váy người ta ... Còn Hàn Miêu Miêu nữa, nhớ không, mày dây dưa, người ta không thèm để ý, bây giờ người ta ở tổng cục điều phối, mày cưới về sau này chúng ta không lo thiếu xe đi, thích cái nào đi cái đó ..." Đại Ngưu lải nhải luôn mồm, làm mai hộ mẹ luôn rồi:
Soái Lãng chửi luôn:" Mày chết luôn đi."
Cúp máy luôn, ai ngờ nhiều ngày chưa về thành phố, vừa về một cái lại lắm chuyện, vốn còn định tạt qua nhà chơi với Anh Tử, giờ mà về thì tám phần đám bác gái trong khu tập thể sẽ kéo tới nhà làm mai.
Sợ nhất là mẹ Đại Ngưu, cái bà già đó vô lý vô cùng, Đại Ngưu đi đánh nhau bị thua thiệt, thế nào Soái Lãng cũng bị bà ta vác gậy đuổi đánh, thành ám ảnh tâm lý rồi ... Thành ra đối với toàn bộ nữ nhân trung niên y chỉ có một cảm giác: Ngán.
" Khoan khoan ... Tôi xuống đây."
Soái Lãng đang suy nghĩ xem có nên về hay không, đột nhiên thấy phía trước tắc đường, hơn nữa còn có không ít cảnh sát duy trì trật tự, lập tuyến cảnh giới, nhìn một cái tâm tình liền trở nên tốt đẹp:
Vì sao thế? Vì đó là tổng bộ của Hoa Ngân chứ còn sao nữa, vì sao bị cảnh sát tới nhà à, y không rõ, nhưng chẳng đoán cũng biết, Thượng Ngân Hà cho vay nặng lãi thì sạch sẽ thế nào? Lần này lại dính dáng vào Đoan Mộc Giới Bình, đúng là tự tìm đường chết.
Đang xúi quẩy lại gặp kẻ đen đủi hơn, thế là tâm trạng tốt hơn, chạy tới xem náo nhiệt, đó là quốc tính rồi.
" Chuyện gì thế? Có gì vui mà đông vậy?" Soái Lãng hoàn toàn không che đậy thái độ vui mừng trên đau khổ của người khác, vì y hơi thấp, đứng sau đám đông phải nhảy lên:
" Lỡ rồi anh bạn, chuyện xảy ra một tiếng rồi, tôi cũng bỏ lỡ." Người hóng hớt bên cạnh nuối tiếc nói:
" Nào chỉ một tiếng, hai tiếng rồi, tôi cũng lỡ ... Người kia vèo một cái nhảy xuống, bẹp, đầu vỡ như dưa hấu luôn." Người khác hình dung khoa trương:
Soái Lãng hiểu rồi, có người biểu diễn nhảy cầu quá đẹp nên khán giả tụ tập mấy tiếng chưa đi.
" Nói linh tinh, anh không tới kịp sao biết? Là cảnh sát tới bắt người, người ta cuống quá nhảy lầu."
" Không đúng, nói không chừng là cảnh sát ép nhảy, biết Thượng Ngân Hà không, làm ăn lớn như thế, xảy ra chuyện thì phải là chuyện cực lớn, hắn phải chết thôi."
" Thế cũng không thể nói là cảnh sát ép, là chủ động nhảy."
" Vớ vẩn, giàu thế có gì không qua nổi mà phải tự sát, là bị ép."
" Thật thật ... không nói chuyện với ông được, làm ăn hiểu không, càng lớn sập càng thảm, gượng không nổi thì nhảy thôi ..."
A hiểu rồi, là Thượng Ngân Hà nhảy lầu tự sát.
Đợi Soái Lãng phát huy bản lĩnh chen chúc đám đông vào được vòng trong thì thấy giữa bãi đỗ xe có một chỗ chùm vải trắng, ở mép có máu chảy ra, một đám cảnh sát đang chụp ảnh, kiểm tra hiện trường, ngẩng đầu lên thấy cửa sổ tầng 14 cũng có cảnh sát , chắc là ở đó nhảy xuống rồi ...
Soái Lãng từng gặp người này một lần, khi đó còn làm nhân viên đưa hàng, là người cao lớn, mặt mày bặm trợn, rất có phong thái hào khách giang hồ ... Hắn vốn là một nhân vật truyền kỳ, bằng con dao khai sơn lập phái, muốn đâm ai là đâm, thế rồi lập nên sản nghiệp lớn như Hoa Ngân, chắc chắn là thành thần tượng của vô số người có hoàn cảnh tương tự.
Chỉ là cái chết của thần tượng làm Soái Lãng tiếc nuối, chết chẳng có gì mới mẻ, mà hơn nữa chết kiểu này tiền thành của người khác.
" Giải tán đi, giải tán đi, có gì đâu mà xem, đừng ảnh hưởng tới công tác của chúng tôi, người chết hay ho gì mà xem chứ, giải tán, giải tán đi."
Cảnh sát đi tới xua đuổi đám đông, quần chúng qua đường có đi bộ, có dắt xe đạp, thậm chí đi xe ô tô cũng kiếm chỗ đỗ chạy tới hóng chuyện.
Soái Lãng nhường đường, từ xa nhìn người kia được khiêng lên xe ... Xe của pháp y, vậy hẳn không phải là cái chết bình thường rồi, Soái Lãng ra kết luận. Xe từ từ rời khỏi hiện trường, nhưng cả khu vực vẫn bị phong tỏa, cảnh sát vẫn tỏ ra hết sức căng thẳng. Sắp trưa rồi, Soái Lãng nhìn hiện trường canh phòng gắt gao, nhìn vết máu, rùng mình ớn lạnh rồi đi thật nhanh.
Chen ra khỏi đám đông, đi mỗi lúc một nhanh hơn, tâm trạng lại bị phá hoại hết sạch, Soái Lãng vừa đi vừa nghĩ. Đi như chạy qua một con phố, tới chỗ rẽ mới dừng lại, Soái Lãng có cảm giác cái chết này có chỗ nào đó không ổn, người ngoài chỉ xem trò vui thôi, nhưng y đoán chừng nhất định trong vòng tròn có quan hệ với Thượng Ngân Hà có chấn động không nhỏ.
Người làm ăn qua lại với Thượng Ngân Hà, nguồn gốc tiền cho vay của hắn thế nào cũng bị tra xét gắt gao, không tra thì thôi, tra rồi khẳng định phải truy tới cùng, khi đó e có nhiều người xui xẻo.
" Mẹ nó, vẫn cứ sống chơi bời sướng hơn, tội gì khổ cực kiếm chừng đó tiền rồi nộp hết cho quốc khố."
Soái Lãng vừa đi vừa lẩm bẩm, chuyện này gây xúc động với y còn lớn hơn cả Đoan Mộc Giới Bình sa lưới, giờ hiểu vì sao khi bắt được Đoan Mộc Giới Bình một cái, cha lại có thẻ thoải mái buông tay rồi, cha đã thấy trước được hậu họa khi Đoan Mộc Giới Bình bị bắt.
Đấu đá ở tầng cấp đó là thân tiên đánh nhau, người phàm bọn họ tránh xa thì hơn.
Không ngờ Soái Lãng đi lang thang nghĩ linh tinh tận hai tiếng, đến buổi chiều cùng Đại Ngưu, La Sách, Lão Hoàng tới trại tạm giam Đông Thành đón Trình Quải.
Luôn luôn có những chuyện nằm ngoài dự liệu của chúng ta, vốn cho rằng Trình Quải ở trong đó sẽ phải chịu khổ chịu cực, ai ngờ hắn nói bên trong đó mới là nhân gian thiên đường, ăn uống thì cơm rau canh nhạt, ngủ nghỉ giờ giấc, không bị cá thịt rượu chè hại người.
Trình Quải xưa nay càng giảm béo càng tăng cân lần này không ngờ giảm liền 20 cân, trông thon thả khỏe khoắn hơn hẳn, ra cửa tạm biệt cảnh sát còn quyến luyến mãi, ngàn vạn lời tụ lại một câu: Chú, lần sau cháu lại vào chỗ chú nhé.
Mấy anh em tụ tập nhưng lại không uống rượu, Đại Ngưu trực đêm, La Thiếu Cương dẫn bạn gái đi happy, Lão Hoàng bị đối tượng dính tới không thoát thân được, Trình Dương vừa ra ngoài phải đi xem xét chuyện làm ăn của mình. Soái Lãng thì tâm trạng chẳng ra làm sao, chẳng về nhà mà lên chuyến xe cuối cùng về trạm biến thế Thập Nhất Loan, cái công việc trước kia coi như rác, bâu giờ mới thấy, ít nhiều nó cũng như cột trụ tinh thần, hơn là chẳng biết làm cái gì.