" Hỏi hay lắm." Đoan Mộc Giới Bình khó khăn lắm mới ngừng cười được: " Không sai, áp lực đúng là rất lớn, mắt mờ, mồ hôi trộm, hồi hộp, theo trung y nói đó là tâm hỏa thịnh, khí huyết thiếu, nguyên khí thương; theo lời dân gian nói thì là làm nhiều chuyện xấu, đi đêm gặp phải ma; theo lời cảnh sát nói là tự tạo nghiệt không thể sống. Vậy tôi hỏi cậu, là người đồng đạo vừa nhìn thấu yếu quyết trong nghề, cậu có áp lực không?"
" Không, từ khi anh vào đây là áp lực của tôi biến mất rồi, anh cũng vậy nhỉ?" Soái Lãng ám thị:
" Đúng là biến mất, tôi luôn luôn phải bỏ trốn, chưa bao giờ được ngủ yên bình thế này, dù thời gian cảnh sát cho tôi ngủ không nhiều, có điều tôi ngủ say lắm. Giống tâm thái của toàn bộ tội phạm sa lưới thôi, từ hoàng loạn tới thản nhiên đối diện."
" Ồ, tốt, có điều tôi chẳng muốn biết quá nhiều chuyện của anh, đặc biệt là kinh nghiệm trong tù. Có người đang nghe đấy, loại nhân vật nhỏ như tôi biết quá nhiều không phải là chuyện tốt."
Chứ còn sao nữa, Soái Lãng chỉ sợ tên này ba hoa quá nhiều sau đó bị tổ chuyên án "mời" ở lại, lý do bảo mật, thế thì quá lỗ.
Đoan Mộc Giới Bình á à như nhớ ra điều gì đó:" Phải rồi, là hài hòa, tôi quên mất ngoài đó có từ này ... Cậu tới thăm tôi, tôi chưa cám ơn cậu."
" Không cần cám ơn, chuyện này tôi chẳng tự quyết được." Soái Lãng thở dài, y nhận tiền là cái cớ xuống thang thôi, nếu dứt khoát không đi e là rầy rà:
" Nếu như do cậu tự quyết thì cậu có tới không? Tôi từng nghĩ cậu sẽ lấy tư thái của một kẻ thắng lợi đứng trước mặt tôi, nói những lời làm tôi hổ thẹn, xem ra tôi nhầm rồi." Đoan Mộc Giới Bình có vẻ để ý tới chuyện này lắm:
Soái Lãng ghé tới gần hơn, sát lưới thép, nói:" Nếu tôi có thể làm theo ý muốn thì tôi đập chết anh ở ngay ngõ Quan Tỉnh, mẹ nó chứ, kẻ nào muốn lấy mạng tôi, tôi sẽ không nhân từ mà khách khí đâu ... Anh muốn gặp tôi là vì thấy thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt nên không cam lòng chứ gì?"
" Vậy cậu nghĩ tôi dễ dàng từ bỏ à?" Đoan Mộc Giới Bình hỏi một câu quái dị, không giống người thua cuộc:
" Không, có điều anh đành phải chấp nhận thôi, không ai cứu được anh đâu, huống hồ cũng không ai tới cứu anh." Soái Lãng chẳng khách khí nói xoáy vào tim Đoan Mộc Giới Bình:
" Đúng, không ai tới cứu tôi, tôi không có người thân nào cả, càng không có bạn bè gì, cho nên khi chọn một người để nói chuyện, trừ kẻ địch là cậu ra, tôi không nghĩ tới ai cả. Đây cũng là câu hỏi lớn trong lòng tôi, làm sao cậu tìm được tôi thế?" Đoan Mộc Giới Bình nhìn Soái Lãng chằm chằm:
Soái Lãng nhướng mắt nhìn camera giám sát, không biết có nên nói hay không đây, nói ra chuyện này chẳng có lợi gì cả. Đang do dự thì điện thoại rung, có tin nhắn gửi tới, là số của Thẩm Tử Ngang: Có thể nói.
Xem ra thứ bọn họ muốn biết quan trọng hơn cái bí mật của mình, Soái Lãng chửi thầm trong lòng, cân nhắc rồi nói nói:
" Thực ra cũng rất đơn giản, giống như có người đấm tôi một cái thì tôi nhất định đá lại một phát, tinh cách của anh còn cố chấp hơn tôi, đồng môn của anh đã nhìn ra, cảnh sát cũng phân tích ra. Cho nên ở Trung Châu anh bị lừa hơn 800 vạn, còn thiếu chút nữa bị bắt, với tính cách của anh, cảnh sát biết anh sẽ báo thù gấp mười."
"Giờ tôi hiểu ý sư phụ anh rồi, Anh Diệu Thiên chỉ là mồi nhử thôi, mục đích thực sự của ông ấy là tạo ra cho anh vô số kẻ thù, để anh sa vào vũng lầy ăn miếng trả miếng, khiến anh không thể đi được. Hơn nữa còn là những danh nhân bề ngoài đường hoàng, sau lưng trai gái đĩ bợm; ví như đám chuyên gia lừa đời kiếm tiến; càng như cảnh sát ngốc nghếch thất bại liên tiếp trong tay anh. Anh cố chấp, tự đại, hẹp hòi sẽ ăn miếng trả miếng với họ, như thế chỉ cần một bước đi sai sẽ vạn kiếp bất phục."
" Bọn họ không đủ tư cách làm đối thủ của tôi." Đoan Mộc Giới Bình cắt ngang lời Soái Lãng:" Tôi tự nhận cùng Cố Thanh Trì tám lạng nửa cân, tôi không tìm được ông ta, ông ta chắc gì tìm được tôi, kể cả tên địa đầu xà Thượng Ngân Hà cũng chẳng là cái gì, tôi thừa cách đối phó với hắn ... Có điều tôi không ngờ tới cậu, sao cậu làm được, tôi không thấy cậu có gì hơn tôi."
" Anh lại cố chấp rồi, nhưng đúng, tôi không hơn anh, tôi nói rồi anh không để ý à, anh thua vì tạo ra quá nhiều kẻ địch, anh mở ra chiến trường quá lớn, cuốn nhiều người vào, anh thua vì một mình chống lại tất cả, đứng ở phía đối diện với nhân dân, anh thua chắc rồi."
Soái Lãng ngày một thấu triệt lời cha:" Anh không biết có hai vị cảnh sát ở cùng thời đại với cha anh, vì truy tìm nguồn gốc mà tìm hồ sơ của cha anh, lại dùng tấm thạch phiến giả để dụ anh tới ..."
"Vốn hai người đó chẳng liên quan gì tới anh, anh rút lui sau vụ đấu giá, họ không bao giờ đối phó với anh, nhưng anh khiến họ vào cuộc. Sau đó dẫn tới sai lầm của anh, họ đoán ra anh không cam lòng bỏ đi, cũng đoán ra anh có thế thân ở Trung Châu, nên lấy thạch phiến làm mồi nhử ... Chắc khi đó anh gọi điện cho Thai Bác Văn bất chấp mọi giá mua về nhỉ? Thứ đó dù đồ thật chỉ vài trăm nghìn là cùng, chỉ trong mắt anh mới vô giá, nên anh làm bại lộ Thai Bác Văn."
Sai lầm, đúng là sai lầm, sắc mặt Đoan Mộc Giới Bình khó coi, mình vậy mà lại bị người ta lừa, có gì đau hơn thế, song hắn chấp nhận:" Đẹp, chơi rất đẹp, người nghĩ ra cách này đúng là thiên tài đấy, nhưng cách chuyện bắt được tôi còn xa lắm."
" Không xa, có người phán đoán anh căn bản không rời Trung Châu, dù là không trong thành phố thì cũng ở xung quanh thôi. Người đó còn biết khi Thai Bác Văn bày cục ở thị trường chứng khoán tới hồi kết cũng chính là lúc anh vứt bỏ Thai Bác Văn thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó anh lấy số tiền kia làm con tin uy hiếp Thượng Ngân Hà. Tiếp đó tới lượt anh biểu diễn rồi, đầu tiên là bắt tôi, lấy Anh Diệu Thiên, sau đó có lẽ còn muốn diệt cả Cố Thanh Trì, Khấu Trọng, Điền Nhị Hổ, Phùng Sơn Hùng chứ gì?"
" Đúng, trong quá trình này tôi lại bị lừa lần nữa, đó là cái chết của cậu ... Tôi nhận được bức ảnh cậu bị cắt đứt tĩnh mạch, nên cậu rời khỏi tầm mắt của tôi."
" Ài, đó là bi ai của nhân vật nhỏ, tôi chẳng muốn giả chết, nhưng biết làm sao." Soái Lãng nhùn vai: " Tôi có chuyện lạ, sau khi lấy cuốn sách rồi, anh lại quay sang chơi Thượng Ngân Hà một vố, không cho hắn xu nào. Đây là chỗ tôi thắc mắc, anh vứt bỏ Thượng Ngân Hà rồi thì ai sẽ làm việc thay anh, tôi biết anh làm một bước thì đã bước sau rồi, nhưng tôi không nhìn ra được người anh sai phái tiếp theo là ai?"