Y lại thị sát một vòng đầu thành, cổ vũ các binh lính phấn chấn lên, dưới cổ vũ của y, binh lính vốn đê mê cuối cùng có chút khởi sắc. Đầu thành bắt đầu bận rộn tiến hành phòng ngự chuẩn bị chiến đấu.
Lý Kiến Thành xuống đầu thành, lại thấy Tiêu Vũ vội vàng đi tới:
- Bệ hạ!
Tiêu Vũ hô một tiếng, thần tình có chút khẩn trương.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Kiến Thành trong lòng có chút bất an hỏi.
Tiêu Vũ đi lên trước thấp giọng nói:
- Hôm nay thần đích thân đi kiểm kê lương thực tồn kho, phát hiện chỉ có một trăm năm mươi ngàn thạch lương thực.
- Cái gì!
Lý Kiến Thành chấn động, vội hỏi:
- Nhưng trên sổ sách Thái Phủ Tự rõ ràng có bốn trăm ngàn thạch lương tồn, ba trăm năm mươi ngàn thạch còn lại đi đâu rồi.
- Vi thần cũng truy hỏi Lương Tụng Thái Phủ Tự, ông ta cũng không rõ lắm, lại truy hỏi người phía dưới mới biết bốn trăm ngàn thạch lương thực này là bao gồm hai trăm năm mươi ngàn thạch lương thực của kho Quảng Thông. Bọn họ không có chia ra, trên thực tế trong kho tồn của Trường An chỉ có một trăm năm mươi ngàn thạch.
Lý Kiến Thành lập tức nỏng nảy:
- Vậy trẫm hạ chỉ điều một trăm ngàn thạch lương thực bình ổn giá lương thực, đã khấu trừ chưa?
Tiêu Vũ lắc đầu:
- Còn chưa có động, nếu lại điều một trăm ngàn thạch lương thực bình ổn giá lương thực, trong kho lớn chúng ta chỉ còn năm chục ngàn thạch lương thực.
Lý Kiến Thành đã trầm lặng, năm ngàn thạch lương thực chia cho bốn chục ngàn quân đội, mỗi người chỉ có hơn một thạch một chút. Cả cùng người nhà bọn họ cũng đủ ăn hơn một tháng, càng huống hồ trong thành còn có năm sáu trăm ngàn dân chúng.
Y thở dài, xoay người đi về xa giá, Tiêu Vũ lại lên theo, áp thấp giọng nói:
- Bệ hạ, kỳ thật trong thành có những hộ nhà có không ít lương tồn. Thần đoán những lương thực tồn tại trong các hộ lớn này cộng lại, thậm chí ít nhất cũng phải hai trăm ngàn thạch.
Lý Kiến Thành dừng bước, chần chừ một chút nói:
- Khanh nói là quý tộc Quan Lũng?
Tiêu Vũ gật đầu:
- Độc Cô a, Đậu gia khống chế lương thực và muối của Trường An, còn Trưởng Tôn gia, bọn họ trong phủ đều có kho lớn, tích trữ tiền lương đâu chỉ ngàn vạn, nếu có thể...
Không đợi gã nói xong, Lý Kiến Thành khoát tay:
- Không được nhắc lại chuyện này!
Lý Kiến Thành trong lòng rất rõ, một khi động lợi ít của quý tộc Quan Lũng, thành Trường Anh lập tức thủ không vững, không phải tới vạn bất đắc dĩ, không thể đánh chủ ý của bọn họ.
- Vậy một trăm ngàn thạch lương thực vẫn mang ra bình ổn giá lương thực không?
Tiêu Vũ hỏi lại
Lý Kiến Thành thở dài:
- Vây đưa xuống ba chục ngàn thạch trước! Để lại một trăm hai ngàn thạch dùng lúc nguy cấp.
Y lên xe ngựa, dưới hộ vệ của các thị vệ đi về hướng Đông cung. Tiêu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành vội đi kho lớn phóng lương. ...
Trước cổng phủ Độc Cô phường Vụ Bản, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại. Cửa sổ xe đã mở ra, Đậu Quỹ ló đầu ra, có chút kinh ngạc nhìn biến hóa trước cửa phủ Độc Cô. Hai hàng kích xếp hàng dưới bậc thang đã triệt bỏ rồi, mười sáu tên thị vệ đứng trước cửa phủ cũng không thấy bóng dáng.
Đậu Quỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, đây là Độc Cô phủ bắt đầu bày tỏ thái độ, y trong lòng thầm suy tư. Nói như vậy, mình lên phủ cũng nên bỏ đi hàng kích rồi, họ theo Độc Cô phủ cho thật tốt.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Độc Cô Duy Minh sớm chờ trước cửa phủ nhanh bước xuống. Độc Cô Duy Minh là con trai của Độc Cô Hoài Ân, là Thiên ngưu thị vệ trong cung. Tối qua sau khi Lý Kiến Thành đóng chặt nội cung, Độc Cô Duy Minh liền bị đuổi về nhà. Nghe nói Đậu Quỹ tới thăm, Độc Cô Hoài Ân liền lệnh con trai thay ông nghe đón ở cửa.
Độc Cô Duy Minh tiến lên thi lễ:
- Đại gia chủ tại thượng, vãn bối Duy Minh hữu lễ.
Đậu Quỹ xuống xe ngựa, cười gật đầu hỏi:
- Phụ thân ngươi có nhà không?
- Phụ thân có nhà, ở thư phòng chờ Đậu gia chủ, mời gia chủ theo con.
Độc Cô Duy Minh dẫn Đậu Quỹ đi vào phủ. Đậu Quỹ kỳ thật là muốn đến tìm Độc Cô Chấn, nghe nói Độc Cô Chấn sinh bệnh rồi, làm y trong lòng có chút thất vọng. Còn Độc Cô Lương phụng chỉ đi Ba Thục, y chỉ có thể tìm đến Độc Cô Hoài Ân.
- Gia chủ các ngươi thân thể khỏe chút nào không?
Đậu Quỹ không lộ thanh sắc hỏi.
- Gia chủ bệnh rất nghiêm trọng, chủ yếu tuổi đã cao, mời Vương ngự y xem qua, Vương ngự y bảo chúng tôi chuẩn bị suy xét hậu sự. Ây!
Độc Cô Duy Minh thở thật dài.
Đậu Quỹ im lặng không nói gì, không bao lâu, Độc Cô Duy Minh liền dẫn y tới trước thư phòng, y gõ cửa:
- Phụ thân, Đậu tướng quốc đến.
- Mời vào!
Trong phòng truyền đến giọng nói của Độc Cô Hoài Ân. Đậu Quỹ đi vào thư phòng, chỉ thấy Độc Cô Hoài Ân đang ngồi viết gì trên bàn, thấy y vào, Độc Cô Hoài Ân liền vội đứng dậy thi lễ cười nói:
- Lễ giáo không chu toàn, chậm trễ Đậu tướng quốc rồi.
Độc Cô Hoài Ân là con trai của Độc Cô Đà là biểu đệ (em họ) Lý Uyên, cũng là cùng thế hệ Đậu Quỹ, nhưng y khá trẻ, mới chỉ hơn bốn mươi tuổi. Vốn đảm nhiệm Công bộ Thượng thư, ban đầu sau khi Lễ bộ Thượng thư Dương Cung Nhân điều đi Kinh Tương, y liền cải nhiệm Lễ bộ Thượng thư, tuy không phải tướng quốc, nhưng cũng là đại thần quyền cao chức trọng.
Đêm qua, sau khi y cùng các trọng thần ủng hộ Lý Kiến Thành đăng cơ, hôm nay liền ở nhà nghỉ ngơi, không ngờ Đậu Quỹ đến thăm.
Đậu Quỹ khách khí vài câu, hai người phân chủ khách ngồi xuống, một ả thị nữ vào phòng dâng trà cho bọn họ. Đậu Quỹ không có tâm tư uống trà, thở dài nói:
- Vừa nhận được tin, một trăm ngàn quân Tây lộ của quân Tùy đã giết tới huyện Trần Thương, không chừng ngày mai sẽ tới Trường An.
Đậu Quỹ từng đảm nhiệm Thứ sử quận Phù Phong, ở bên quận Phù Phong có chút nhân mạch, tin tức rất rộng. Triều đình còn chưa nhận được tin tức này, y liền nhận được trước rồi. Độc Cô Hoài Ân sau hồi lâu mới nói:
- Cứ như vậy, ngày mai sẽ có hai trăm năm mươi ngàn quân Tùy bao vây thành rồi.
- Không chỉ hai trăm năm mươi ngàn!
Đậu Quỹ lắc đầu:
- Còn có tám chục ngàn chủ lực tuyến Bắc của Dương Nguyên Khánh, và bộ Trình Giảo Kim thành nam, không chừng ngày mai đều tới rồi. Như vậy thì có ba trăm bốn chục ngàn quân vây thành.
Độc Cô Hoài Ân đã trầm mặc, y không biết Đậu Quỹ tìm đến y làm gì, chỉ có thể im lặng để ứng phó. Đậu Quỹ hôm nay đương nhiên là có mục đích mà đến, y liếc nhìn Độc Cô Hoài Ân, dò hỏi:
- Chẳng lẽ Độc Cô Thượng thư không cảm thấy triều Đường đã đại thế mất rồi sao?
Độc Cô Hoài Ân cười cười:
- Cái này e là không phải ta cảm thấy, mà là tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
- Độc Cô Thượng thư nói không sai, hôm nay ta gặp được Tiêu tướng quốc, ông ấy cũng cho rằng như vậy. Ông ấy nói tất cả việc làm bây giờ, đều là để bảo vệ một tôn nghiêm của triều Đường mà thôi.
- Phải, ba trăm bốn chục ngàn đại quân vây thành, còn chúng ta chỉ có bốn chục ngàn người, nhiều nhất một tháng quân Tùy tất nhiên phá thành. Thậm chí còn không cần một tháng, chỉ cần quân Tùy mạnh mẽ công thành trì, nhiều nhất năm ba ngày, chúng ta kiên trì không nổi.
Lúc này, Đậu Quỹ từ trong ngực móc ra một tờ thư thỉnh nguyện đặt lên bàn, đẩy cho Độc Cô Hoài Ân:
- Đây là tờ thư thỉnh nguyện ta liên lạc một bộ phận đại thần viết, hy vọng triều Đường có thể lấy một loại phương thức thể diện kết thúc. Đã có hơn một trăm đại thần ký tên, hy vọng Độc Cô Thượng thư cũng có thể suy xét.
Độc Cô Hoài Ân lật xem một cái, nói là thể diện chấm dứt, kỳ thực là khuyên Lý Kiến Thành mở thành đầu hàng, bên trên ký đầy tên rậm rạp, trước mặt hai mươi mấy người, toàn bộ đều là quý tộc Quan Lũng. Độc Cô Hoài Ân trong lòng thầm phẫn nộ, thì ra Đậu gia lại che giấu Độc Cô gia, thầm có quan hệ với quý tộc Quan Lững nhiều như vậy.
Y trầm ngâm một chút lại nói:
- Nếu chỉ lấy danh nghĩa của cá nhân ta phụ ký, không có vấn đề. Nhưng nếu là danh nghĩa gia tộc, sợ là ta còn phải thương lượng một chút với gia tộc, sáng ngày may hãy trả lời tướng quốc, ngài thấy thế nào?
Đậu Quỹ ha hả cười:
- Vậy được! Chúng ta một lời đã định.
Đậu Quỹ cáo từ trước, Độc Cô Hoài Ân lệnh con trai Độc Cô Duy Minh tiễn y ra cửa, mình y lại vội vàng đi hậu viện, đến trước một gian phòng yên tĩnh, y cung kính bẩm báo nói:
- Gia chủ, cháu là Hoài Ân
- Vào đi!
Trong phòng truyền đến giọng nói của Độc Cô Chấn, nhưng không có yếu ớt của sinh bệnh, giọng nói còn khá vang dội. Độc Cô Hoài Ân đẩy cửa vào, chỉ thấy Độc Cô Chấn đang ngồi trên giường đọc sách, cười híp mắt nhìn y.
Độc Cô Hoài Ân cuống quít quỳ xuống, hành bái lễ:
- Hoài Ân tham kiến gia chủ!
Độc Cô Chấn chỉ là giả bệnh mà thôi, lúc thời khắc quan trọng này, ông trở thành gia chủ Độc Cô, cũng không muốn xuất đầu lộ diện, cách tốt nhất chính là im lặng, để Độc Cô Hoài Ân đại diện gia tộc hoạt động đối ngoài, ông lại ở phía sau bức màn chỉ huy.
- Đậu Quỹ đi rồi chưa?
Độc Cô Chấn hỏi.
- Ông ta đã đi rồi. Hồi bẩm gia chủ, Đậu Quỹ đến là mang đến một tờ thư thỉnh nguyện, khuyên Lý Kiến Thành mở thành đầu hàng. Đã có hơn một trăm quan viên ký tên, ông ta hy vọng chúng ta cũng ký tên
Độc Cô Chấn lắc đầu thở dài:
- Thái tử Điện hạ tối qua mới đăng cơ, hôm nay y thỉnh nguyện đầu hàng, điều này làm Lý Kiến Thành sao chịu nổi, y cũng quá vội lập công rồi.
- Nhưng chất nhi thấy trên thỉnh nguyện, năm tướng quốc đã hai người ký tên, còn có Bùi Tịch. Chất nhi chỉ là có chút khó hiểu, tại sao phải chờ hơn một trăm người ký mới đến tìm chúng ta?