Tiêu Vũ lạnh lùng nói:
- Đa tạ sở vương điện hạ quan tâm, nhà trọ Thái Nguyên cũng sạch sẽ, có điều đắt quá.
Trong giọng nói của y tràn đầy bất mãn và trào phúng. Dương Nguyên Khánh lại cười, lại giới thiệu với Dương Sư Đạo và Hàn Thọ Trọng. Kỳ thật không cần giới thiệu, Tiêu Vũ và Dương Sư Đạo đã sớm biết rõ, Tiêu Vũ là anh Tiêu Hậu, là ngoại thích triều Tùy, mà Dương Sư Đạo là cháu Dương Quảng, là tôn thất, bọn họ vẫn thường lui tới.
Tuy nhiên, Tiêu Vũ thật không ngờ Dương Sư Đạo lại giữ chức vụ Nạp ngôn. Điều này làm cho y không thể không nghĩ tới Kỳ huynh Dương Cung Nhân, giữ chức Lễ Bộ Thượng thư ở triều Đường. Hai vị huynh đệ này đều làm hai chức quan lớn Tùy - Đường. Nói chung, tương lai không biết sẽ như thế nào. Tiêu Vũ lại có một loại cảm giác thật mơ hồ.
Thật ra, ngược lại chính y đã quên, ông ta là tướng quốc triều Đường. Nhưng muội muội của ông ta, Tiêu thái hậu lại ở triều Tùy.
Nhìn thấy đối phương cũng có Tướng quốc và Ngự Sử đến đối ứng, Tiêu Vũ trong lòng bất mãn lập tức không còn sót lại chút gì. Thật ra, cuộc sống và lễ nghi thiếu chút cũng không sao. Quan trọng là thành ý đàm phán. Nếu như có thể đàm phán thành công, cho dù Dương Nguyên Khánh có đuổi y ra khỏi thành Thái Nguyên, y cũng không thèm để ý nữa.
Nét mặt Tiêu Vũ trở nên nghiêm túc. Bốn người đều tự mình ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh thì ngồi ở phía sau, không nhanh không chậm uống một chén trà.
Lời nhắn nhủ của hắn đã nói cho Dương Sư Đạo. Lần thứ hai đàm phán, hắn sẽ không nói một lời nào.
Dương Sư Đạo khẽ cười nói:
- Để chứng tỏ thành ý của Đại Tùy chúng ta, trước tiên chúng ta sẽ thả Sử Đại Nại. Đợi lát nữa, sẽ có người đưa ông ta đến chỗ nhà trọ cho các ngươi. Bất cứ lúc nào, ông ta cũng có thể rời khỏi Thái Nguyên.
Lệnh thả người của Triều Tùy làm tinh thần Tiêu Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên. Điều này khiến y nhìn thấy hy vọng. Y liền sợ Dương Nguyên Khánh rao giá trên trời, đề xuất một số điều kiện căn bản không làm được.
Tiêu Vũ cũng hạ thấp người nói:
- Đa tạ quý quốc thả người. Ta rất hy vọng hôm nay có thể đạt được thỏa thuận.
- Chúng ta cũng rất hy vọng!
Dương Sư Đạo cười cười, trước tiên dùng chủ đề câu chuyện dẫn vào quận Hội Ninh:
- Về quận Hội Ninh, chúng ta đề xuất việc công nhận quân Tùy kiểm soát quận Hội Ninh, với tư cách là điều kiện đàm phán tiên quyết đầu tiên. Không biết Tiêu tướng quốc có xin chỉ thị triều đình không?
Lửa giận trong lòng Tiêu Vũ bốc lên. Vẫn tưởng rằng triều Tùy thả Sử Đại Nại là có thành ý đàm phán, không ngờ đối phương ngược lại không hề nhường bước một chút nào, vẫn lấy quận Hội Ninh làm điều kiện đàm phán tiên quyết.
Y trầm giọng nói:
- Xin thứ cho ta nói thẳng, quận Hội Ninh vốn là lãnh thổ Đại Đường, có khoáng sản phong phú lại bị quân Tùy cưỡng ép chiếm lĩnh. Chúng ta có thể chấp nhận sự thật, quân Tùy cướp lấy khoáng sản, nhưng các ngươi cũng nhất định phải có sự nhượng bộ. Nếu không, một cuộc chiến tranh giữ gìn tôn nghiêm nhất định là sẽ không thể tránh khỏi.
Dương Nguyên Khánh dường như không hề nghe thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của Tiêu Vũ. Ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vũ Văn Sĩ Cập. Vũ Văn Sĩ Cập ngồi ở phía sau Tiêu Vũ, vẫn cúi đầu, có vẻ tâm sự lo lắng.
Dương Nguyên Khánh biết tâm sự của y. Người đàn ông đáng thương này, một lòng muốn mong được thê tử tha thứ. Nhưng thù giết cha, Nam Dương Công chúa có thể tha thứ cho y sao?
Trong lịch sử, Nam Dương Công chúa tình nguyện để Đậu Kiến Đức giết con của mình là Vũ Văn Thiền Sư. Bởi vì y là đứa con của Vũ Văn Sĩ Cập. Điều đó đủ thấy, Nam Dương Công chúa căm hận vô cùng đối với gia tộc Vũ Văn.
Lúc này, Dương Sư Đạo nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, Tiêu Vũ đề xuất yêu cầu, y có chút khó trả lời.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra ngoài, Dương Sư Đạo cũng đi theo. Rất nhanh, Dương Sư Đạo đã quay trở lại. Trong lòng Tiêu Vũ có chút sốt ruột hẳn lên. Y biết, thời điểm mấu chốt tới rồi.
Dương Sư Đạo ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Sở Vương điện hạ nói, chúng ta có thể nhường một bước. Nếu Đường triều đồng ý đem quận Hội Ninh tặng hoàn toàn cho Đại Tùy, thì chúng ta có thể đem quận Nam Dương và quận Tích Dương trả lại cho triều Đường. Và giống như trước đây, là quận giảm xóc, triều Đường không được trú binh tại hai quận này.
Dừng một chút, Dương Sư Đạo lại nói:
- Còn có quan viên bị bắt và hàng binh trong trận chiến, bao gồm Độc Cô Hoài Ân và Ôn Đại Nhã, chúng ta có thể thả hết bọn họ, nhưng điều kiện thả ra là năm trăm ngàn thạch lương thực.
- Năm trăm ngàn!
Tiêu Vũ thất thanh hô lên. Hoàng đế Lý Uyên cho y hạn mức cao nhất là hai trăm ngàn thạch lương thực. So với yêu cầu này thì chênh lệch rất nhiều. ...
Sau khi Bùi Hành Nghiễm giết chết Khâu Hành Cung ở Vân Thiên Bảo quận Hội Ninh, liền dời đại doanh về phía Tây mười dặm. Đại doanh nằm trên sườn núi thấp nhìn xuống, y không rút lui, mà theo dõi quân Đường từ đằng xa.
Nơi đóng quân của quân Đường là Vân Thiên Bảo, địa thế hiểm yếu, khó có thể tấn công, chỉ dựa vào mười ngàn quân Tùy, không thể tấn công vào tòa thành kiên cố này. Bùi Hành Nghiễm liền thay đổi kế hoạch, tiến hành vây tòa thành đánh viện binh.
Ở vào thời điểm, sau đêm thất bại tập kích quân Đường, Bùi Hành Nghiễm cũng biết chủ tướng Sơn Đính không ngờ là Phò mã Sài Thiệu. Đây chính là một con cá lớn. Y không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cho con cá lớn này.
Lúc này, quân Tùy tại huyện Lương Xuyên cũng đưa tới mấy ngàn thạch lương thực và lượng ngựa lớn dự trữ, đủ để Bùi Hành Nghiễm chống đỡ từ mười ngày trở lên.
Trời đã trưa, Bùi Hành Nghiễm cũng như thường ngày đang đứng ở trước đại doanh nhìn lên bầu trời cao. Bỗng nhiên, vài quân Tùy thám báo từ đằng xa chạy gấp tới.
- Bùi Tướng quân!
Thám báo thật xa liền hưng phấn mà hô to:
- Phát hiện tình hình quân địch.
Tinh thần Bùi Hành Nghiễm cực kì phấn chấn, liền vội vàng hỏi:
- Nhưng viện quân quân Đường đã đến chưa?
- Đúng vậy! Ở ngoài tám mươi dặm quận Bình Lương, một đội kỵ binh ước chừng hơn ba ngàn người đang hối hả chạy vội về phía bên này. Xem ra, đó là một đội kỵ binh quân Đường rất tinh nhuệ. Kẻ cầm đầu là một nữ tướng.
- Nữ tướng?
Bùi Hành Nghiễm ngẩn ra, người này sẽ là ai? Chẳng lẽ là vợ Sài Thiệu - Lý Tú Ninh.
Sài Thiệu cũng nhận được tin tức thám báo, vợ của y, Lý Tú Ninh dẫn 3500 kỵ binh đang tới trợ giúp. Cách Vân Thiên Bảo đã không tới trăm dặm.
Tin tức này chẳng những khiến Sài Thiệu vui mừng mà ngược lại, y càng trở nên khẩn trương hơn. Đồng thời cũng có một chút hối hận. Y suy đoán, trong thư đưa cho Thánh Thượng, y đã thổi phồng lên, nói là chuẩn bị lấy cái chết báo đền nước.
Không ngờ, ý chỉ trấn an của Thánh Thượng còn chưa tới chỗ y thì thật sự là vợ y chạy đến rồi. Không cần hoài nghi nữa, đây nhất định là thê tử bị cái gọi là quyết tâm của mình làm cho sợ hãi rồi.
Sài Thiệu chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trên đầu thành lo lắng. Y biết thê tử đã mang đến cho Lý Thế Dân ba nghìn quân tinh nhuệ. Dù rằng ba nghìn quân áo đen rất thiện chiến, nhưng kỵ binh quân Tùy dù sao cũng tới mười ngàn người, đều cực kỳ lợi hại tinh nhuệ. Thê tử dẫn đầu quân đội không phải là đối thủ của quân Tùy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có binh lính chỉ về phía xa xa hô to:
- Đại tướng quân, mau nhìn!
Sài Thiệu nhìn xuống dưới chân núi xa xa. Tim lập tức như rơi vào hầm băng, chỉ thấy kỵ binh quân Tùy trùng trùng điệp điệp xếp thành hàng chạy về hướng đông ước chừng hơn mười ngàn kỵ binh. Đây là đội kỵ binh mà quân Tùy dốc toàn bộ lực lượng, nhưng bọn họ lại buông tha cho đại doanh.
- Đại tướng quân, quân Tùy liệu có đi... Chặn phu nhân lại hay không?
Giọng một gã tâm phúc căng thẳng vang lên run rẩy.
Sài Thiệu môi kéo căng thành một đường thẳng tắp, con mắt lo âu chăm chú nhìn chằm chằm vào đoàn kỵ binh quân Tùy. Y nhìn bọn họ đi trên con đường về hướng đông như gió bay chớp giật. Thời gian dần trôi qua và tầm nhìn của y cũng dần biến mất.
- Làm sao bây giờ? Làm sao để không phải xuất binh mà vẫn có thể giải quyết được vấn đề?
Trên trán Sài Thiệu vã mồ hôi hột, tình thế khiến y khó xử, không biết nên làm thế nào mới ổn.
Lúc này, đại tướng Đoàn Đức Thao bước nhanh đi lên phía trước nói:
- Đại tướng quân, ty chức nguyện dẫn năm ngàn người đi tiếp ứng Công chúa, không thể có sơ xuất với Công chúa.
Sài Thiệu lắc lắc đầu. Thê tử của mình sao có thể để cho người khác đi cứu viện. Mặc dù y hận không thể chắp cánh bay xuống núi, nhưng y biết mức độ mạo hiểm là quá lớn. Nếu làm không tốt, bọn họ sẽ bị quân Tùy phục kích.
- Không nên gấp gáp, chờ một chút xem sao. ...
Vân Thiên Bảo là nơi giao giới giữa quận Bình Lương và quận Hội Ninh. Theo hướng đông của Vân Thiên Bảo, bao vây xung quanh là đồi núi và rừng rậm trải dài vô tận.
Ở giữa vùng đồi núi, có một con đường bằng phẳng thẳng tắp xuyên qua trong đó. Đây là con đường lớn đã được vị vua triều Tùy là Dương Quảng xây dựng cải tạo. Mấy lần ông ta đi Tây Vực thị sát, đều đi đường này. Con đường lớn vô cùng rắn chắc, không có một ngọn cỏ. Nó vừa bằng phẳng lại rộng rãi, có thể dong ngựa đi song song.
Bởi vì hai bên Tùy Đường tranh đoạt quận Hội Ninh mà phát sinh chiến tranh. Trên con đường lớn này trở nên vắng ngắt, trước sau không thấy một bóng người đi đường.
Cái mà chúng ta chú ý đều không phải con đường lớn này, mà là một nhánh đường nhỏ khác song song với con đường lớn, cách xa con đường lớn ước chừng một dặm, có thể đi thông tới Vân Thiên Bảo.
Con đường nhỏ này lại quanh co khúc khuỷu, gập nghềnh khó đi. Chiều rộng của nó chỉ có năm thước, tựa như một đường ruột dê nhỏ. Lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Chỉ thấy một gã kỵ binh quân Đường không ngừng quật chiến mã, dọc theo con đường nhỏ phía đông hối hả chạy tới.