Lúc này, mấy chục cỗ thang vân và sào xe công thành cỡ lớn đã ầm ầm chạy tới. Một chiếc sào xe có tới năm mươi tên lính Đột Quyết đứng trên đó, người nào người nấy tay cầm trường mâu và tấm khiên. Phía sau còn có hơn hai trăm người, họ nhất tề xông thẳng tới hướng những mũi tên đang bắn tới.
Sào xe từ từ áp sát tường thành, nó chỉ còn cách tường thành chưa tới năm mươi bước. Lúc này, bốn mươi cỗ máy bắn đá của quân Tùy đã bắt đầu phát huy tác dụng, máy bắn đá này trên thực tế chính là một loại nỏ nằm cỡ lớn. Nó dài một trượng, cánh cung dài một trượng rưỡi, dùng gân bò hoặc dây thừng làm dây cung. Nó được đặt trên một chiếc bệ chuyên dụng, do mười dân đoàn và binh lính điều khiển, dùng bàn tời để bắn tên.
Máy bắn đá này bắn ra một loại đạn đá trơn bóng với trọng lượng khoảng năm sáu mươi cân, tầm bắn có thể đạt tới bảy mươi bước. Đồng thời nó được những binh sĩ chuyên môn phụ trách lấy tầm ngắm.
-Tới rồi! Tới rồi!
Một gã Hỏa tướng chỉ vào một chiếc sào xe đang từ từ tới gần:
-Nhắm vào nó cho ta!
Tám gã sĩ binh kéo chiếc bàn tời lớn để dây cung mở ra cài vào chỗ móc, một gã sĩ binh đặt một viên đạn đá vào máng bắn. Hỏa trưởng làm luôn nhiệm vụ nhắm bắn, y ghé vào chiếc cung quan sát rồi hét lớn:
-Chệch sang hướng đông nửa độ!
Phía sau máy bắn đá này có vẽ vạch chia độ, các sĩ binh vội vàng nâng nó lên chếch sang hướng đông nửa độ.
-Tốt!
Hỏa trưởng hô lớn một tiếng.
Y nhảy từ trên tảng đá xuống, lại trừng mắt nhìn chằm chằm một cỗ sào xe khác hét lớn:
-Phóng!
Hai gã sĩnh binh rút mạng rút mạnh chiếc móc, chỉ nghe thấy "vù" một tiếng lớn, một viên đạn đá từ trong máng bắn bay ra vọt tới cỗ sào xe cách đó chừng năm mươi bước.
"Oành", một tiếng nổ lớn vang lên, sào xe bị viên đạn đá đánh trúng, một chiếc cột trụ bị gãy, chiếc sào xe nghiêng ngả nhưng vẫn băng băng lao về phía trước.
-Con mẹ nó, lại nào!
Hỏa trưởng mắng lớn, ra lệnh mười tên sĩ binh lên đạn lại, hướng bắn không cần điều chỉnh. Một tảng đá lớn nữa lại được bắn ra đánh trúng sào xe của địch. Liên tiếp trúng hai phát đạn, một chiếc dây thắt buộc trên sào xe cuối cùng cũng bung ra, chiếc xe nghiêng sụp xuống, năm mươi tên lính kêu gào thảm thiết ngã xuống dưới.
Đám binh bên dưới reo hò tung hô uy lực của tảng đá, tên Hỏa trưởng ưỡn ngực cười mắng:
-Mẹ nó! Phải mất hai lần mới gục!
Đá của quân Tùy mặc dù uy lực hùng mạnh nhưng cũng không thể phá hỏng tất cả thang vân và sào xe của quân địch. Rất nhiều sào xe đã tiến tới chân thành, thiết bản được nện vào tường thành, đá vụn bay loạn xạ. Phía sau thiết bản, năm mươi tên sĩ binh Đột Quyết từ trong sào xe xông ra, trăm tên lính Tùy từ hai bên xông tới chém giết, huyết chiến với quân địch.
Sào xe trên thực tế chính là một loại thang trèo lên thành khép kín, binh lính Đột Quyết từ trong sào xe cuồn cuộn xông lên thành chém giết.
Liên tục có bảy tám chiếc thang đã dựng được vào thành, binh lính Đột Quyết điên cuồng leo thang xông lên. Những sĩ binh cầm chiến đao và trường mâu của quân Tùy xông lên chém giết những địch nhân đang xông lên. Trên tường ngựa, hàng chục quân Tùy giương nỏ bắn những tên lính Đột Quyết đang leo thang lên thành. Những mũi tên mạnh mẽ bắn ra bắn thủng cả tấm khiên gỗ, binh lính Đột Quyết không ngừng kêu thảm ngã xuống dưới thành.
Cuộc chiến dần dần trở nên vô cùng thảm khốc.
Dương Nguyên Khánh đứng ở đài quan sát trên cao, hắn chăm chú quan sát trận chiến công phòng đang diễn ra trên thành Đại Lợi. Hắn đã từng chứng kiến hàng trăm trận chiến nên hắn có thể nhìn thấu được trận chiến đang diễn ra trước mắt này. Mặc dù địch nhân không ngừng đặt được những vũ khí công thành lên thành, quân Đột Quyết cũng đã bắt đầu đánh giết lên trên thành rồi nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng, thế cục hiện giờ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát của hắn. Quân Tùy dù có thương vong thì cũng là chuyện bình thường, chẳng có trận chiến nào là không có thương vong cả.
Một gã Giáo Úy chạy lên đài quan sát, quì gối bẩm báo:
-Bẩm báo Tổng quản, các huynh đệ đã thương vong trên ngàn người, Dương tướng quân thỉnh cầu xin thêm chi viện.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
-Nói cho Dương Tư Ân, ta sẽ không chi viện thêm bất cứ một sĩ binh nào nữa. Nếu như hắn đánh không nổi thì có thể xuống để Mã Thiệu làm chủ tướng.
-Tuân mệnh!
Giáo Úy vâng một tiếng rồi nhanh chóng lao đi. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại nhìn về phía đại doanh Đột Quyết ở phía xa, hắn là chủ soái của toàn bộ chiến dịch này, phụ trách cả đại trận chiến này. Hắn không tham gia vào trận chiến này, hắn chỉ trừng mắt quan sát quân đội chủ lực của Đột Quyết. Sào xa trên chiến trường của quân địch chỉ còn lại mười bộ, thang vân cũng chỉ còn không tới hai mươi chiếc. Tuy nhiên Thủy Tất Khả Hãn lại không hề bổ sung thêm, ngay cả công thành chùy và thang xếp y cũng không cho ra nữa. Điều này chứng tỏ đợt tấn công này của quân Đột Quyết chỉ là thám thính mà thôi, y tuyệt đối sẽ không tăng thêm binh lực vào đợt tấn công này. ...
- Cao tướng quân, đi bên này.
Trong phủ trạch Thái Nguyên Lý Uyên, đại quản gia quận Thái Nguyên dẫn Cao Quân Nhã vội vàng đi vào trong phủ trạch. Lúc này trời đã tối, hai nha hoàn cầm lồng đèn đi trước dẫn đường. Ánh sáng ngọn đèn màu hồng quất chiếu sáng con đường nhỏ.
- Sao có thể từ trên ngựa rơi xuống chứ?
Cao Quân Nhã chau mày thành một đường. Không nói Lý Uyên cung nỏ thành thạo, nhưng ít ra cũng đã cưỡi ngựa mấy chục năm, sao có thể xảy ra chuyện té ngựa, không ngờ còn té gãy chân.
Cao Quân Nhã trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Thánh Thượng lệnh Lý Uyên đi Giang Đô đảm nhiệm tướng quốc, y lại tìm một lý do kéo dài hành trình, bây giờ lại té gãy chân. Cao Quân Nhã nghi ngờ đây là cái cớ của Lý Uyên, cố ý giả gãy chân.
Trong lòng gã cười lạnh một tiếng. Thánh Thượng mật chỉ cho gã, nếu Lý Uyên còn dám cả gan không đi Giang Đô, thì chính là nghi ngờ âm mưu tạo phản, lệnh tự mình giết y. Cao Quân Nhã cũng nghi ngờ Lý Uyên có lòng không phục, mấy lần quân giặc tấn công y đều muốn đại lượng hàng binh thu làm binh bộ, còn che giấu mình. Y muốn làm gì, cũng muốn khởi binh tạo phản sao?
Trong lòng Cao Quân Nhã nghi ngờ Lý Uyên có lòng tạo phản, nhưng gã không có chứng cớ. Hơn nữa gã ở Thái Nguyên thuộc thế yếu. Thủ hạ của gã chỉ có năm ngàn quân, quân đội còn lại đều do Lý Uyên nắm trong tay. Điều này làm Cao Quân Nhã vừa lo lắng, vừa sợ hãi đối với Lý Uyên.
Gã biết Lý Uyên có thiên lý mã, cũng là ngựa hung mãnh, rất khó khống chế, liền hỏi:
- Đường công là thử ngựa mới nên bị ngã à?
- Còn không phải sao? Mọi người đều khuyên lão gia không nên thử, nhưng ông ấy không nghe, muốn cưỡi ngựa mới. Kết quả chạy không tới trăm bước thì ngã xuống, chân còn bị gãy, ầy!
Quản gia thở dài, rồi lắc đầu, dẫn Cao Quân Nhã đi vào hậu viên, đi thẳng tới trước nội đường, quản gia dừng chân lại, cung kính nói:
- Cao tướng quân mời vào! Bên trong có nha hoàn dẫn tướng quân đi tới phòng bệnh.
Cao Quân Nhã không chút nghi ngờ, đẩy cửa vào nội đường. Trong nội đường ánh sáng sáng rực, chiếu vào mắt làm gã không mở mắt ra được. Vừa vào tới nội đường, Cao Quân Nhã càng thêm ngây ngẩn. Trong nội đường có mấy chục người đang đứng, trên bệ có hai người đang ngồi, một người là Đậu Uy gia chủ môn phiệt Đậu thị, người còn lại chính là Lý Uyên đang ngồi trên giường bệnh. Ông ta ngồi xếp bằng, nét mặt cười tràn đầy hy vọng đang nhìn gã, nào có chút dáng vẻ của gãy chân.
Cao Quân Nhã sửng sốt tỉnh ngộ, mình trúng kế rồi, Lý Uyên dùng khổ nhục kế lừa mình. Gã rút kiếm phóng ra ngoài. Lý Nguyên Cát và Lý Hiếu Cung trốn ở phía sau nhất loạt lao tới, ghìm Cao Quân Nhã xuống đất. Lý Nguyên Cát cướp lấy kiếm của gã, rồi trừng mắt đá chân vào mặt của gã.
- Nguyên Cát!
Lý Uyên khoát tay chặn lại:
- Được rồi, đừng làm bậy.
Mấy tên thị vệ tiến lên trói tay Cao Quân Nhã lại sau lưng. Lý Hiếu Cung và Lý Nguyên Cát lùi xuống. Lý Uyên bước lên trước khẽ cười nói:
- Cao tướng quân, ta cũng không muốn đối xử với ông như vậy, kỳ thật là bất đắc dĩ, mời ông tới đây là muốn cùng thương lượng đại sự.
Cao Quân Nhã cười lạnh nói:
- Đại sự gì, chẳng qua là Lý Uyên ngươi muốn tạo phản!
Lý Uyên lắc đầu:
- Ta không muốn tạo phản, chỉ muốn cứu vạn dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Ta vẫn là bầy tôi của triều Tùy, ta chỉ muốn quét sạch loạn phỉ trong thiên hạ, muốn nghênh đón Thánh Thượng về lại kinh thành, chỉ vậy mà thôi.
- Hừ! nói còn hay hơn hát. Lý Uyên, ngươi đừng mê hoặc ta. Nếu không phải trong tay ta có năm ngàn quân đội, ngươi sẽ khổ nhọc khuyên bảo ta sao? E là ngươi một chân giẫm chết ta giống như con kiến. Trong lòng ta rất rõ, ngươi không cần si tâm vọng tưởng, Cao Quân Nhã ta tuyệt đối sẽ không tạo phản theo Lý Uyên ngươi.
Lý Uyên chợt biến sắc, vẻ mặt ôn hòa không còn nữa, trở nên hung ác dị thường, nhìn chằm chằm Cao Quân Nhã cười nói:
- Nếu ông rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách ta tâm địa độc ác.
Cao Quân Nhã nhắm mắt không nói. Lý Uyên vung tay lên:
- Dẫn gã đi!
Mấy tên thân binh nhét miệng Cao Quân Nhã lại dẫn ra ngoài. Lúc này, Lý Thế Dân đi vào, khom lưng nói:
- Bẩm báo phụ thân, mấy chục thân vệ của Cao Quân Nhã dẫn tới đều bị bắt, không một ai trốn thoát.
Lý Uyên tinh thần chấn động, rồi hỏi:
- Có muốn gia nhập vào chúng ta không?