Nguồn: Mê truyện
Quân U Châu nhanh chóng nhổ trại, rút lui vào trong thành huyện Trác. Đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức chỉ còn cách phía nam huyện Trác bốn mươi dặm thì lại bất ngờ dừng bước.
Từ mười ngày trước, khi La Nghệ phát động tập kích đến nay, Đậu Kiến Đức luôn chú ý tới thế cục phát triển thế cục U Châu. Đại quân một trăm ngàn người của ông ta đóng tại phía bắc quận Hà Gian, khi đại quân Dương Nguyên Khánh đột kích quận Trác, ông ta cũng bất ngờ xuất binh, từ phía nam tiến công vào quận Trác. .
Theo lý mà nói, Dương Nguyên Khánh tiến công một cách quy mô vào quận Trác thì quận Thượng Cốc sẽ trống không. Ông ta nên chỉ huy tiến quân vào quận Thượng Cốc thì sẽ hiệu quả hơn. Nhưng nếu thế thì quân đội của ông ta sẽ trở thành giọng khách át giọng chủ (cái phụ lấn át cái chính), trở thành kẻ địch chính của quân Tùy. Đây không phải là điều ông ta mong muốn. Nhưng quan trọng hơn là ông ta cũng không phải tới cứu viện La Nghệ. Tống Chính Bản mất tích, cho đến nay còn chưa có tin tức gì. Điều này khiến thù hận giữa ông ta và La Nghệ càng thêm khó hóa giải.
Thực ra chẳng phải do nguyên nhân đó mà là do nguyên nhân khác. Đậu Kiến Đức đã thèm thuồng đội quân giáp kỵ năm nghìn người của U Châu từ lâu lắm rồi. Nếu ông ta có thể cướp được năm nghìn trọng giáp kỵ binh này thì sao phải sợ Tùy Đường nữa?
Trên thực tế, ông ta đồng ý kết minh cùng U Châu căn bản cũng chính là vì mục đích này. Ông ta không quan tâm đến sự sống chết của La Nghệ. Cho dù La Nghệ bị diệt, chỉ cần năm nghìn kỵ binh trọng giáp về tay ông ta thì ông ta cũng có thể độc lập đối phó với quân Tùy được rồi. Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Tống Chính Bản mất tích ngoài dự liệu khiến mộng đẹp của ông ta bị phá tan.
Đậu Kiến Đức luôn chờ cơ hội, mãi cho đến khi có cuộc đại chiến quân Tùy với tinh binh U Châu ở huyện Trác thì ông ta mới ý thức được cơ hội đã đến, lập tức đích thân dẫn đại quân một trăm nghìn người sát nhập vào quận Trác, đánh tới huyện Trác.
Đại quân một trăm nghìn người quân ùn ùn kéo đến, kéo dài tới hơn mười dặm. Đại quân đã vượt qua Cự Mã Hà, chỉ còn cách huyện thành Trác hơn bốn mươi dặm. Nhưng lúc này đại quân lại tiến quân chậm lại. Đậu Kiến Đức liên tiếp nhận được hai tin tình báo, quân Tùy đã rút về huyện Lai Thủy theo hướng tây, còn ba mươi ngàn viện quân đã qua huyện Lương Hương chạy tới thành U Châu, cũng chỉ cách huyện Trác chừng bốn mươi, năm mươi dặm.
Đậu Kiến Đức nhìn sắc trời, đã sắp tới hoàng hôn rồi, trong lòng ông ta có chút do dự. Nên tiếp tục vây quanh quận Trác rồi đi đánh viện quân hay đợi viện quân tiến vào thành rồi mới bao vây, rồi sau đó lại tăng binh cướp lấy thành U Châu khi đó chỉ có mười nghìn quân coi giữ?
Đậu Kiến Đức trong lòng hiểu rất rõ. Khoảng thời gian trước, La Nghệ có chiêu mộ hơn bốn mươi ngàn tân binh. Binh lực của y đã lên đến bảy mươi lăm ngàn người. Bây giờ Tiết Vạn Quân cử mười ngàn người coi giữ thành và lại chia ba mươi ngàn quân tới cứu huyện Trác. Quận Ngư Dương và quận An Nhạc được phân đi năm ngàn người. Như vậy thì thành U Châu cũng chỉ còn lại khoảng mười ngàn người mà thôi. Hơn nữa Cao Khai Đạo lại buông tha quận Bắc Bình mà rút về Liêu Đông, không thể nào trợ giúp U Châu như lần trước nữa. Đây chính là cơ hội tốt để cướp lấy thành U Châu.
Chỉ có điều... bên cạnh còn Dương Nguyên Khánh đang nhìn chằm chằm vào đó, liệu có cướp được thành U Châu không? Không thể. Dương Nguyên Khánh chẳng qua chỉ rút quân tới Lai Thủy cách có mấy chục dặm, lúc nào cũng có thể quay lại.
Đậu Kiến Đức thở dài. Ông ta rất kiêng dè Dương Nguyên Khánh, rất sợ ăn không được thịt dê mà ngược lại bản thân còn bị tai tiếng. Ông ta không thể không tạm thời buông tha dã tâm cướp lấy thành U Châu. Nghĩ đến đây, Đậu Kiến Đức dứt khoát hạ lệnh:
- Toàn quân mau chóng hành quân, lát nữa sẽ vây huyện thành Trác!
Đại quân một trăm ngàn người đột nhiên tăng tốc. Đậu Kiến Đức đích thân dẫn ba mươi nghìn kỵ binh như gió bay điện chớp chạy gấp về phía huyện Trác. Một lúc lâu sau, sắc trời đã tối, đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức đã tới huyện Trác, dựng đại doanh bốn phía huyện Trác, bao vây lấy huyện thành. ...
Sắc trời đã tối hoàn toàn, trên bình nguyên rất yên tĩnh, dân cư của quận Trác chủ yếu tập trung ở phụ cận thành U Châu, còn dân cư khu phía nam thì lại rất thưa thớt. Còn dải huyện Trác thì bởi vì Ngụy Đao Nhi tàn phá bừa bãi nên chẳng có bóng dáng người ở. Từng thôn trang bị cỏ dại bao phủ, chỉ còn lại một đống đổ nát thê lương.
Cách phía đông bắc huyện Trác chừng mười lăm dặm, bên ngoài trấn lại xuất hiện một đoàn quân doanh. Đây là ba mươi ngàn viện quân do đích thân La Nghệ dẫn. Ba mươi ngàn viện quân lấy bộ binh là chính, tốc độ không nhanh, nhưng vẫn chạy hết sức. Nếu đi chậm một bước thì huyện Trác sẽ bị đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức bao vây.
Chuyện ngoài ý muốn này cũng thực sự nằm ngoài ý liệu của La Nghệ. Lúc ban đầu y còn tưởng rằng Đậu Kiến Đức tới cứu mình, lại không nghờ rằng Đậu Kiến Đức bụng dạ khó lường, bức lui quân Tùy, không ngờ trực tiếp vây lấy huyện Trác. Lúc này La Nghệ mới đột nhiên ý thức được rằng y không chỉ có một kẻ địch là Dương Nguyên Khánh mà còn có tên độc xà Đậu Kiến Đức ở bên nữa. Điều này khiến La Nghệ toát mồ hôi lạnh. Nếu như y kết minh với Đậu Kiến Đức thì chẳng phải là cõng rắn cắn gà nhà sao?
La Nghệ bắt đầu do dự, không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa. Y nghĩ ra trong thành U Châu chỉ có mười ngàn quân đóng. Nếu như bị Đậu Kiến Đức bao vây lấy mình, lại tăng binh lên phía Bắc thì thành U Châu sẽ nguy ngập!
- Truyền mệnh lệnh của ta, lệnh cho quân Tiết Vạn quân hỏa tốc rút về U Châu phòng ngự, từ bỏ Quân Đô Hình.
Quân đội của Dương Nguyên Khánh đã đánh tới quận Trác rồi thì việc phòng ngự Quân Đô Hình cũng chẳngcó bất kỳ ý nghĩa gì. ...
Đêm đã khuya, trên trời dày đặc các vì sao, La Nghệ đứng trước lều lớn, nhìn rất lâu về hướng huyện Trác, đôi mắt tràn đầy lo âu.
- Phụ thân, đã muộn rồi đó nên đi nghỉ ngơi thôi!
Con trai cả là La Thành không biết xuất hiện sau lưng y từ bao giờ, trên mặt tràn đầy vẻ quan tâm đối với người cha.
La Nghệ thở dài: - Thế cục bất ổn, ta không ngủ được!
- Phụ thân...
La Thành cắn môi, muốn nói nhưng lại thôi, La Nghệ thấy lạ quay đầu lại nhìn con:
- Con muốn nói gì?
- Ý của hài nhi là chúng ta có thể nói chuyện với Dương Nguyên Khánh được không?
- Nói chuyện gì?
- Nói chuyện về điều kiện. Chúng ta tặng hắn U Châu, hắn cho phép chúng ta mang một số binh lính trở lại Quan Trung.
La Nghệ cười khổ một tiếng, lắc đầu:
- Con nghĩ đơn giản quá. Dương Nguyên Khánh làm sao có thể cho phép chúng ta mang binh quá cảnh được chứ? Thành nhi, đây là điều tuyệt đối không có khả năng.
- Vậy thì chúng ta không cần binh, chỉ cần một nhà chúng ta quá cảnh là được. Tùy Đường chẳng phải đã ký kết hiệp nghị hòa giải sao? Nếu như Đường triều đưa ra yêu cầu cho chúng ta quá cảnh, thì con nghĩ Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ đồng ý.
- Hắn đồng ý thì thế nào?
Trong mắt La Nghệ lóe lên một tia đau buồn tự giễu cười cười:
- Lý Uyên chẳng qua chỉ là muốn U Châu mà thôi. Còn ta đây người không chỉ mong chạy, còn có giá trị lợi dụng gì nữa, chỉ là một vị vương không quyền, ông ta có thể chịu ta sao?
La Thành còn muốn nói nữa nhưng La Nghệ đã ấn lên bả vai anh ta. Trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, ông ta nhẹ nhàng nói:
- Ta sẽ không đi, sẽ tồn vong cùng U Châu. Chỉ có con và Tín nhi là khiến ta không yên lòng. Suốt đêm nay con hãy trở lại thành U Châu mang theo đệ đệ trở lại quê nhà ở Tương Dương ở ẩn, đừng xuất hiện, chờ đợi thế cục thiên hạ sáng tỏ, các con muốn ra làm sĩ, làm phú gia thì tùy ở các con.
La Thành kiên định lắc đầu:
- Con không đi, con muốn ở cùng cha.
- Đồ khốn!
La Nghệ đột nhiên trở mặt, thoáng cái nắm lấy cổ áo con trai tử, căm tức nói:
- Ta đã gần năm mươi tuổi rồi, còn có cái gì đáng lưu luyến nữa chứ. Các con là huyết mạch của ta, cũng là huyết mạch của La gia, các con mà chết, La gia phải làm sao?
- Đệ đệ có thể đi nhưng con thì không thể!
La Thành vẫn kiên định nói.
- Con...
La Nghệ đột nhiên nổi giận. Một cái tát khiến con trai y ngã nhào. Y chỉ vào mặt con trai quát:
- Nghịch tử, con có nghe lời ta nói không?
La Thành lập tức quỳ xuống, rưng rưng nói:
- Cái gì con cũng có thể nghe theo phụ thân nhưng chỉ có chuyện này, xin phụ thân tha thứ cho con không thể tòng mệnh!
La Nghệ ngơ ngác nhìn con trai. Từ ánh mắt, y có thể thấy được một lòng quả cảm cùng trách nhiệm đảm đương của người đàn ông. Hồi lâu sau, La Nghệ xúc động thở dài:
- Có một người con như con, La Nghệ ta còn có cái gì bất mãn nữa chứ? ...
Địa quân năm mươi nghìn người của Dương Nguyên Khánh cũng không quay lại Lai Thủy. Khi rút lui được nửa đường, hắn liền phát hiện có điều gì đó không hợp với lẽ thường. Vì sao Đậu Kiến Đức không trực tiếp tiến công huyện Dịch? Huyện Dịch chỉ có năm nghìn quân Tùy thủ vệ, Đậu Kiến Đức có đại quân một trăm ngàn người, ông ta hoàn toàn có thể chia quân ngăn cản mình ở huyện Lai Thủy sau đó tiến công quy mô huyên Dịch. Một khi công phá được huyện Dịch, thì một, lượng vật tư lớn sẽ bị phá hủy. Cho dù quân đội của ông ta có thuận lợi rút về quận Hằng Sơn thì chiến dịch Hà Bắc lần này cũng coi như thất bại hoàn toàn.