- Ty chức hiểu rõ, nhất định không phụ sự ủy thác của Tổng quản.
Dương Nguyên Khánh lại nói với Tần Quỳnh:
- Hiện nay việc trong tay Lý Thái Thú là cực kỳ phức tạp, nếu như đủ người thì rất nhiều việc đều được xử lý tốt, cho nên ngươi đặc biệt chọn ra năm trăm quân sĩ để Lý Thái Thú sai bảo. Ngoài ra, lượng lớn lương thực và vật tư quân dụng sắp chuyển đến quận Thượng Cốc, việc xây dựng các kho hàng cần thiết thì do ngươi hoàn thành, không cần giao lại cho địa phương.
Ý của Dương Nguyên Khánh chính là chuẩn bị cho cuộc chiến do Tần Quỳnh phụ trách, Tần Quỳnh trong lòng hiểu rõ, lập tức khom người nói:
- Mạt tướng tuân mệnh! ...
Dương Nguyên Khánh đem tất cả mọi việc đều nhất nhất an bài xong, liền để mọi người ra về. Hắn tới một phòng quan chuẩn bị riêng cho mình, theo yêu cầu của hắn, gian phòng bố trí rất đơn giản, một giường một bàn một tủ sách. Ngoài ra góc tường còn có một cái lư hương, khói nhẹ lượn lờ, tràn ngập mùi hương phảng phất, trong phòng đốt một cái chậu than đang cháy hồng, khiến căn phòng vô cùng ấm áp.
Hắn thấy trên tường treo một tấm bản đồ Hà Bắc, liền chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chăm chú vào bản đồ. Mặt đông của quận Thượng Cốc chính là quận Trác do La Nghệ khống chế, từ lúc phát động chiến dịch quận Thượng Cốc tới nay, đã qua nửa tháng rồi, La Nghệ không thể không biết, y hiện nay hẳn là cũng phái ra một lượng lớn quân đội tụ tập tại biên giớicủa huyện Trác, mà đối diện huyện Trác là huyện Lai Thủy của quận Thượng Cốc, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tần Quỳnh:
- Huyện Lai Thủy phái quân tới đóng rồi chứ?
- Hồi bẩm Tổng quản, mạt tướng lệnh Đặng Trì Niên dẫn năm ngàn quân tiến đóng huyện Lai Thủy, phòng ngừa quân U Châu có khả năng tấn công.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Kỳ thực ta quan tâm tới tình báo hơn, nhất định phải nắm rõ nhất cử nhất động của quân U Châu, cần phái rất nhiều thám báo đi dò la tin tức ở vùng biên giớiquận Trác, cùng đó lệnh cho Đặng Trì Niên tăng cường tuần tra trinh sát, phòng bị thám báo của đối phương, những điều này không nên để ta phải nhắc ngươi, ngươi phải sắp xếp xong xuôi cả rồi mới đúng.
Tần Quỳnh yên lặng gật đầu:
- Mạt tướng đã sắp xếp xong hết rồi, đã cho mười đội một trăm thám báo lẻn vào biên giới quận Trác, do thám tình hình ở U Châu, Đặng Trì Niên cũng có phòng bị sự thâm nhập của quân U Châu.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, lấy ra một mảnh tin tình báo cho hắn xem:
- Đây là tin tình báo của thám tử do quận nội vệ sắp xếp trong thành U Châu gửi về, theo như tình hình, La Nghệ đã phái đi mười năm ngàn quân thẳng tới Tây Nam, không biết có phải huyện Trác hay không, ngươi có thể đối chiếu xem sao, về sau tin tình báo có liên quan tới U Châu của quân nội vệ ta có thể chép cho ngươi một bản.
Tần Quỳnh mừng rỡ, nói như vậy tình báo của y càng thêm toàn diện rồi, hắn vội vàng thi lễ:
- Đa tạ Tổng quản giúp đỡ.
Ngừng một lát, Tần Quỳnh lại nói:
- Mạt tướng vẫn còn một việc xin chỉ dạy, chính là liên quan tới việc bố trí cho Địch Tước Nhi, y là đầu hàng chứ không phải tù binh, mạt tướng không biết nên bố trí cho y như thế nào, xin Tổng quản chỉ thị.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Cái tên Địch Tước Nhi này ta vẫn còn ấn tượng, năm Đại Nghiệp thứ bảy, ta phái Lý Tĩnh tiêu diệt Vương Bạt Tu, tên Địch Tước Ni này chính là Cửu trại chủ bị bắt giữ làm tù binh. Lúc đó vì y chức thấp quan nhỏ nên ta mới tha cho, y đã về quê làm nông. Vốn tưởng rằng y thành thực, không ngờ qua năm năm, y lại khởi binh tạo phản, loại người này có cốt phản, không biết khi nào y lại sẽ tạo phản, không thể lưu lại mầm họa này.
- Mạt tướng hiểu rồi, sẽ mau chóng xử lý hắn.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Cũng không cần gấp quá, miễn đừng ảnh hưởng tới việc nhận đầu hàng của quận Hằng Sơn, đợi sau khi Ngụy Đao Nhi bị diệt xong, rồi xử lý một thể.
Tần Quỳn do dự một lát, có chút kinh ngạc hỏi:
- Mục tiêu kế tiếp của Tổng quản vẫn là quận Hằng Sơn sao?
- Chắc vậy! Ngụy Đao Nhi lần này đã nhường Thượng Cốc, Đậu Kiến Đức sẽ không tha cho y, ta lo lắng Đậu Kiến Đức sẽ chiếm quận Hằng Sơn, nên ta muốn xử lý Ngụy Đao Nhi trước khi Đậu Kiến Đức chiếm quận Hằng Sơn, chúng ta chiếm lĩnh trước quận Hằng Sơn, giữ được con đường chiến lược Tỉnh Hình. .
- Nhưng... Chẳng phải Tổng quản và Ngụy Đao Nhi có ước định, nếu nuốt lời, liệu có ảnh hưởng đến danh dự của Tổng quản?
Tần Quỳnh có chút bận tâm.
Dương Nguyên Khánh híp mắt cười lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi! Ta sẽ để y cho ta một lý do khiến người trong thiên hạ tin phục.
Tin tức quân Tùy tiến quân quận Thượng Cốc, mấy ngày trước sớm đã truyền đến thành U Châu, khiến cho quan viên thành U Châu một phen kinh hồn. Tuy biết quân Tùy sớm muộn gì cũng tấn công Hà Bắc, nhưng rốt cuộc khi đến ngày này, vẫn khiến rất nhiều quan viên cảm thấy lo lắng bất an.
Đặc biệt là sự tiến công của quân Tùy cũng không phải là mùa xuân năm tới như tưởng tượng của mọi người, mà là tháng mười một đã phát động rồi. Điều này khiến quan trường của U Châu chìm trong một loại cảm giác khủng hoảng không tên, mỗi người đều bắt đầu cân nhắc đường lui của mình.
Sáng sớm, Tổng quản phủ U Châu Tư Mã Ôn Ngạn Bác ngồi xe ngựa từ trong nhà đi ra, xe ngựa nhằm hướng phủ Tổng quản chạy tới. Ôn Ngạn Bác là em của Nội Sử thị lang triều Đường Ôn Đại Nhã, La Nghệ đầu hàng triều Đường, Ôn Ngạn Bác đã đạt tới ảnh hưởng then chốt.
Giống như tất cả các quan viên, ông ta cũng rất lo lắng quân Tùy mở rộng thế lực phía Đông, bất luận từ vị trí chiến lược của U Châu, hay là cảm tình cá nhân của Dương Nguyên Khánh, U Châu chắc chắn là mục tiêu tấn công đầu tiên của quân Tùy.
Càng làm cho trong lòng ông ta khó chịu chính là, triều Đường bỏ mặc U Châu. Trong thỏa thuận hòa giải giữa hai triều Tùy Đường, đã xác định rõ ràng U Châu không nằm trong lãnh thổ vốn có của nhà Đường. Tuy Ôn Ngạn Bác cũng biết La Nghệ không phải là thật tâm đầu hàng triều Đường, nhưng chí ít La Nghệ ngoài mặt biểu hiện rất tốt, tự xưng thần với triều Đường, tất cả các thuộc hạ đều xưng là quan triều Đường, trong khi đó triều Đường vì ngừng chiến mà chủ động vứt bỏ U Châu, trên mặt đạo nghĩa lại thua một nước cờ.
Dù triều Đường bổ nhiệm La Nghệ là Nạp ngôn (chức quan chủ yếu nhận lệnh vua), điều y về triều làm quan lớn, lại bổ nhiệm Lưu Hoằng Cơ làm Tổng quản mới ở U Châu, tước đoạt binh quyền của La Nghệ. Dụng ý của Thánh Thượng rất rõ, chính là muốn chọc giận y, khiến bản thân y và triều Đường rạn nứt, để nhà Đường thoát khỏi sự xấu hổ trên mặt đạo nghĩa.
Không ngờ La Nghệ lại nhìn thấu dụng ý của triều Đường, một mặt lớn tiếng phải về triều cáo cáo, một mặt lại lề mề không chịu đi, điều này khiến cho kế hoạch như ý của triều Đường thất bại. Hiện nay quân Tùy tiến công Hà Bắc quy mô lớn, y càng không có khả năng trở về, thế thì triều Đường phải làm thế nào? Cứ cam chịu quân Tùy tấn công U Châu như vậy sao?
Ôn Ngạn Bác không phải là lo lắng cho vận mệnh của mình, ông ta lo lắng là triều Đường sẽ vì chuyện của U Châu mà thất tín với thiên hạ, về sau ai còn dám đầu hàng triều Đường?
Xe ngựa chạy qua đường lớn, ông ta nhìn đường phố rộn ràng qua cửa xe. Người đi đường như dệt cửi, rất nhiều người đều cõng trên lưng bao lớn bao nhỏ, lúc này ông ta mới nhớ ra cách năm mới còn chưa tới một tháng, trong lòng ông ta có chút kỳ lạ, tin tức quân Tùy tấn công Hà Bắc đã truyền ra rồi, dân chúng U Châu vẫn có tâm trí mà đón năm mới sao?
- Dừng xe!
Ông ta ra lệnh một tiếng, xe ngựa chầm chậm dừng lại, ông ta chỉ vào một gã trung niên đang mang theo bao lớn bao nhỏ dặn dò tùy tùng hai bên:
- Gọi người kia lại đây cho ta!
Vài tên tùy tùng giục ngựa lên trước, dẫn gã trung niên tới trước xe ngựa. Gã trung niên nơm nớp lo sợ, kêu la không ngớt:
- Lão gia, tôi không có phạm pháp gì cả!
Ôn Ngạn Bác ôn tồn cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta chỉ hỏi ngươi vài câu, không hề nói ngươi phạm pháp.
Gã trung niên nghe thấy ông ta chỉ muốn dò hỏi, mới nhẹ nhõm:
- Lão gia muốn hỏi gì?
Ôn Ngạn Bác trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Ngươi không biết quân Tùy đã bắt đầu tấn công Hà Bắc rồi sao?
- Biết, mọi người đều biết cả, chuyện này sớm đã truyền ra rồi.
- Vậy ngươi không sợ sao? Vẫn còn vui vẻ như vầy đón năm mới.
Ông ta nhìn chăm chú vào gã hỏi.
Gã gãi gãi sau ót, nhếch miệng nói:
- Cái này... lão gia muốn nghe lời thật sao?
- Đương nhiên, ta muốn nghe lời thật, ngươi cứ việc theo sự thực mà nói, ta thứ tội cho ngươi.
Gã trung niên cười khổ nói:
- Kỳ thực chỉ cần không phải là Ngụy Đao Nhi đánh tới, thì sẽ không có ai sợ hãi cả. Mọi người đều nói Dương Tổng quản không tệ, năm đó dẫn dắt dân quân toàn thành phòng ngừa bệnh dịch, đã cứu cả một thành U Châu, rất nhiều người hiện nay còn cảm kích ngài ấy, hơn nữa nghe nói triều Tùy còn miễn thuế, phát đất, cũng không cưỡng ép dân làm lính phục dịch. Nói thật, mọi người còn mong ngóng Dương Tổng quản trở lại cơ!
Ôn Ngạn Bác một lúc lâu không nói gì, ông ta khoát khoát tay để gã trung niên đi, hồi lâu sau ông thở dài một tiếng. Lòng dân đã mong quân Tùy đánh tới, bọn họ làm sao có thể chịu được nhân tình này.
- Đi thôi! Đến phủ Tổng quản.
Xe ngựa bắt đầu chạy, theo hướng phủ Tổng quản gấp rút mà đi.
Phủ Tổng quản U Châu, La Nghệ chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, hiện rõ vẻ lo lắng bất an. Y vừa mới nhận được tin, quân Tùy đã đoạt được quận Thượng Cốc, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn đại quân năm mươi ngàn tiến đóng huyện Dịch, quận Thượng Cốc sắp thành hậu phương vững chắc cho quân Tùy tấn công Hà Bắc, hoặc có thể nói là hậu phương để tấn công U Châu của y, sau đó sẽ lại lấy U Châu làm căn cơ, tiện đà càn quét Hà Bắc.
Trong lòng La Nghệ hết sức phiền não, bắt đầu từ mùa hạ năm nay, để ứng phó với nguy cơ sắp tới, y bất chấp tất cả khuếch trương binh lực, khiến binh lực của y đạt tới năm mươi ngàn người. Tuy không đến nỗi toàn dân làm lính giống như Ngụy Đao Nhi, nhưng cũng đã tới mức hai hộ một binh, điều này khiến nhân dân ba quận quận Trác, quận Ngư Dương và quận An Nhạc dưới sự quản hạt của y oán thán sôi sục.
Vẫn may trong tay y còn có không ít thế lực cũ của Dương Quảng lưu lại khi chinh phạt Triều Tiên nên mới có thể ngăn được sự phẫn nộ của dân. Hiện nay điều y lo lắng nhất là hai mươi ngàn quân mới chiêu mộ huấn luyện chưa đủ, sĩ khí không ổn định, liệu có khi nào lòng quân sụp đổ giống như quân đội của Ngụy Đao Nhi, để cho quân Tùy không đánh mà thắng. Tuy điều này khả năng không cao, nhưng áp lực lớn khi quân Tùy chinh phạt phía Đông khiến y mấy đêm liền mất ngủ, mà mất ngủ lại dẫn đến tâm trạng của y càng thêm phiền não.
Chính trong lúc y đang khổ sở suy nghĩ sách lược ứng phó, có thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Vương gia, Ôn Tư Mã cầu kiến!
Y liền gật đầu:
- Mời ông ta vào!
Y cố gắng bình tâm lại, y không muốn để thuộc hạ nhìn ra tâm trạng lo lắng của mình, điều này không có lợi đối với việc ổn định tâm trạng của các quan viên.
Rất nhanh, Ôn Ngạn Bác đã đi vào phòng, khom người thi lễ:
- Tham kiến Vương gia!
- Tư Mã mời ngồi!
Ôn Ngạn Bác ngồi xuống, ông ta thấy đôi mắt của La Nghệ khô tới đỏ bừng, đây rõ ràng là vì liên tiếp mất ngủ, có thể thấy áp lực của y cũng cực lớn.
Không đợi ông ta mở lời, La Nghệ liền hỏi trước:
- Ta muốn biết, hiện nay dân tâm thế nào? Liệu có lâm vào cảnh hỗn loạn?
Điều La Nghệ lo lắng là lòng dân hỗn loạn có thể ảnh hưởng tới sự ổn định của quân tâm, Ôn Ngạn Bác không dám nói thật với y, chỉ đành cười khổ sở một cái nói:
- Hiện nay dân tình U Châu vẫn còn tương đối bình tĩnh, mọi người đều bận rộn lễ mừng năm mới. Thuộc hạ đoán quân Tùy đánh hạ quận Thượng Cốc cũng chỉ là muốn đoạt được một cánh cửa rộng lớn vào phía Đông, hơn nữa bọn họ cũng không thể lưu lại mầm họa Ngụy Đao Nhi. Dương Nguyên Khánh tất nhiên sẽ diệt trừ y trước, chí ít trước mùa xuân bọn họ sẽ không tấn công U Châu, trong khoảng thời gian này lòng dân sẽ không loạn
- Ôn Tư Mã, ngươi thấy khả năng chúng ta và Đậu Kiến Đức liên minh có cao hay không?
Do dự một lát, La Nghệ rốt cục không kìm được trầm giọng hỏi.
- Kết liên minh với Đậu Kiến Đức!
Ôn Ngạn Bác giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
- Đậu Kiến Đức lại là tử địch của quân U Châu, Tiết Tổng quản chết trong tay của y, tướng sĩ U Châu ai mà không hận y thấu xương. Nếu Vương gia và y kết liên minh, làm sao có thể ăn nói với các tướng sĩ? Huynh đệ Tiết Thị sẽ không đồng ý, lại nói Cao Khai Đạo đã thể hiện rõ ràng, nguyện cùng quân U Châu chống lại quân Tùy mở rộng về phía Đông. Thuộc hạ cho rằng, không cần thiết phải sát nhập cùng với Đậu Kiến Đức, cứ coi như là kế tạm thời, cũng dẫn tới sự bất mãn của các tướng sĩ, Vương gia cho rằng thế nào?
- Ta chỉ suy nghĩ trong đầu, tùy tiện nói ra thôi.
Kỳ thực La Nghệ hai ngày nay luôn suy nghĩ cùng với Đậu Kiến Đức kết liên minh, một tháng trước Đậu Kiến Đức bí mật phái sứ giả tới gặp y, thể hiện nguyện vọng muốn hòa giải với quân U Châu. Điều này nói rõ Đậu Kiến Đức cũng muốn cùng y liên minh đối phó Dương Nguyên Khánh.
Chính vì nguyên nhân này, hai ngày nay ý nghĩ muốn cùng Đậu Kiến Đức liên minh của La Nghệ càng lúc càng mãnh liệt, nhưng y lại lo lắng vấp phải sự chống đối của thuộc hạ, nên y mới dò hỏi Ôn Ngạn Bác xem sao, y phát hiện mâu thuẫn của ông ta rất lớn, liền không đề cập tới việc này nữa.
Nhưng Ôn Ngạn Bác hiểu rõ La Nghệ, La Nghệ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này, tất nhiên là trong lòng y có ý tưởng này rồi, ông ta liền nói lời sâu xa:
- Vương gia, Đậu Kiến Đức là kẻ lòng lang dạ sói, y đã nhăm nhe U Châu không chỉ ngày một ngày hai, ở một mức độ nào đó, Dương Nguyên Khánh còn phải sợ y. Đương nhiên, hiện nay chúng ta có chung kẻ địch, hoặc giả có thể liên minh đối phó quân Tùy Đông tiến, nhưng sau này thì sao? Vương gia đã nghĩ qua chưa, thế lực của Đậu Kiến Đức một khi tiến vào quận Trác, chỉ e sau này kẻ tiêu diệt chúng ta không phải Dương Nguyên Khánh mà là Đậu Kiến Đức.
La Nghệ trầm tư không nói, y đương nhiên biết sự nguy hiểm khi kết liên minh với Đậu Kiến Đức, chỉ là y hiện nay khó mà chịu đựng áp lực quân Tùy mở rộng về phía Đông. Y mới nghĩ tới liên minh với Đậu Kiến Đức, bất cứ việc gì cũng có cái giá phải trả, mấu chốt là y có thể chấp nhận cái giá này không.
Ôn Ngạn Bác thấy La Nghệ vẫn chưa xua tan ý niệm muốn cùng Đậu Kiến Đức liên minh, liền khuyên y:
- Vương gia, kỳ thực lương thực trong tay chúng ta rất dư dả, lại còn vài trăm ngàn binh giáp, đây chính là ưu thế của chúng ta. Chúng ta có thể hoàn toàn lợi dụng ưu thế này, không cần thiết phải dựa vào người ngoài, hơn nữa chúng ta có quận Trác và quận Ngư Dương đất đai rộng lớn như vậy, chỉ cần sách lược đúng đắn, hoàn toàn có thể tự mình chặn được quân Tùy, Vương gia cũng không cần lo lắng quá mức.
Lời này của Ôn Ngạn Bác đã nói trúng nỗi lòng của La Nghệ, y thở dài:
- Ta cảm thấy binh lực của ta vẫn còn quá ít, nếu như ta có được tám mươi ngàn quân, có lẽ ta có thể chặn đứng được quân Tùy đông tiến. Trong tay ta có binh giáp, có lương thực, nhưng không có nguồn chiêu binh, tiên sinh có cách nào không?
Ôn Ngạn Bác khẽ mỉm cười:
- Hiện nay cách mùa xuân năm tới vẫn còn thời gian hai tháng, Vương gia hoàn toàn có thể lợi dụng thời gian hai tháng này, phái người đi các nơi ở Hà Bắc tuyên truyền, nói U Châu chuẩn bị phát lương cứu trợ quy mô lớn. Tới lúc đó, tất nhiên sẽ có lượng lớn dân chúng từ Hà Bắc tới lĩnh gạo, từ những người này chiêu mộ ra ba mươi ngàn quân còn không dễ dàng sao?
La Nghệ mừng rỡ, đây là một cách tuyệt diệu, sao y lại không nghĩ đến, những khúc mắc trong lòng mấy ngày nay lập tức thông suốt, y luôn miệng nói:
- Cứ làm như thế đi! Ta phải lập tức cứu trợ.
Ôn Ngạn Bác lại nói:
- Cùng lúc với cứu trợ, chúng ta vẫn cần hòa hoãn với Dương Nguyên Khánh, nói với hắn, Hà Bắc dân đói quá nhiều, chúng ta đang trấn an nạn dân. Thần nghĩ quân Tùy cũng sẽ không phạm vào sai lầm cực lớn của thiên hạ, trong lúc chúng ta cứu trợ mà tấn công U Châu, đây cũng là cho chúng ta thời gian tranh thủ huấn luyện, Vương gia cảm thấy thế nào?
La Nghệ gật gật đầu:
- Tư Mã nói rất đúng, ta phái người đi quận Thượng Cốc ngay.
Ôn Ngạn Bác đứng dậy hành lễ:
- Thuộc hạ nguyện vì Vương gia san sẻ ưu lo, đi quận Thượng Cốc giao thiệp với Dương Nguyên Khánh trước.
Cái gọi là kéo một phát mà động toàn cục, quân Tùy ngoài dự liệu của mọi người đã tiến chiếm quận Thượng Cốc trong tháng mười một, không chỉ gây cho La Nghệ ở U Châu áp lực cực lớn, mà còn khiến các thế lực khác ở Hà Bắc cũng theo đó mà khẩn trương cả lên. Trong bốn thế lực lớn ở Hà Bắc, yếu nhất là Ngụy Đao Nhi, tiếp theo là Cao Khai Đạo, đứng thứ hai là La Nghệ ở U Châu, mạnh nhất là Đậu Kiến Đức.
Đối mặt với thế mạnh đông tiến của quân Tùy, các thế lực lớn Hà Bắc đều ý thức được, chỉ dựa vào lực lượng của mình chỉ sợ là khó mà kháng cự quân Tùy. Dưới tình hình đó, vứt bỏ hiềm khích trước đây, tiếng gọi liên hợp chống Tùy dần dần xuất hiện giữa các thế lực lớn. Đầu tiên là La Nghệ cùng Cao Khai Đạo bắt đầu liên hợp, trong chiến dịch đối phó với Bắc tiến của Đậu Kiến Đức, bọn họ đã không chỉ liên minh một lần, mà lần này chống Đông tiến của quân Tùy, La Nghệ và Cao Khai Đạo rất tự nhiên đã đã được thỏa thuận liên minh, cùng nhau đối phó quân Tùy.
Mà lúc này, Đậu Kiến Đức cũng đã có ý tưởng liên minh cùng La Nghệ chống quân Tùy, ngay từ một tháng trước, y đã phái Tống Chính Bản bí mật tới U Châu tiếp xúc với La Nghệ. Đậu Kiến Đức vốn nghĩ sau khi nhiều lần tiếp xúc với La Nghệ, làm dịu đi cái nhìn thù địch của hai bên, sau đó lại đề xuất kiến nghị hai bên liên hợp, không ngờ quân Tùy đã chiếm quận Thượng Cốc trước, làm đảo lộn kế hoạch của y, nhưng đồng thời cũng mang lại cho y cơ hội.
Màn đêm buông xuống, một cỗ xe ngựa chạy vào thành U Châu, trên xe Tống Chính Bản nhìn chằm chằm vào màn đêm phủ trên một con đường, trong đầu lại đang suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của quân Tùy.