Dương Nguyên Khánh vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ.
- Ba ngày trước, sư phụ phát hiện ba bạn học của Bùi gia đã rời đi liền hỏi con, con đem chuyện này kể cho sư phụ, kết quả là bị sư phụ nghiêm khắc đánh bàn tay.
Dương Ninh thút tha thút thít mở bàn tay trái ra. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy bàn tay bầm đen sưng đỏ, tuy rằng đã qua ba ngày nhưng vẫn chưa mất đi, chứng tỏ Lý Cương ra tay vô cùng ác độc. Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy đau lòng. Hắn vội vàng hỏi:
- Mẫu thân con có biết không?
- Nương cũng biết nhưng nương cũng giận giữ giáo huấn hài nhi một trận. Phụ thân, hài nhi thật sự đã sai, không nên làm như vậy.
Thật ra Dương Nguyên Khánh chỉ định hỏi nhi tử rằng mẫu thân có biết chuyện nó bị đánh hay không, không ngờ Dương Ninh lại nói mẫu thân đã biết việc này. Dương Nguyên Khánh đột nhiên hiểu ra, đoán chừng là thê tử đã đến Bùi gia, cho nên ba đứa nhỏ Bùi gia theo học mới bị chuyển đi.
Nhưng chỉ biết sai còn chưa đủ, nhất định Dương Nguyên Khánh phải nói cho nhi tử biết nó đã sai ở chỗ nào.
- Con ngồi xuống đi!
Dương Nguyên Khánh chỉ vào cạnh giường.
- Phụ thân đại nhân đang đứng, con không dám.
- Ừ!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Vậy con đứng lên đi!
Dương Ninh đứng lên. Lúc này, Dương Nguyên Khánh mới chậm rãi nói:
- Thời điểm phụ thân lớn bằng con, đã phải chịu không ít cực khổ những cũng đã rất hiểu chuyện. Yêu cầu của phụ thân đối với con cũng không cao, không cần con phải có học thức uyên bác, nhưng ít nhất con cũng phải hiểu được đại nghĩa.
Dương Ninh khoanh tay cúi đầu, yên lặng lắng nghe phụ thân dạy bảo, không dám có nửa điểm chen ngang. Về phần lễ tiết, Dương Ninh làm rất khá, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không thèm để ý đến lễ tiết của nó.
Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Thật ra như hôm nay, con mới nhìn thấy ta liền nhảy từ trên xe bò xuống, ta cảm thấy không có chút vấn đề nào cả. Thậm chí con leo cây đào tổ chim, ta cũng sẽ không tức giận, bởi vì những thứ này đều là tiểu tiết, không câu nệ tiểu tiết chính là thuận theo tuổi trẻ, ít nhất là trước khi con lên mười hai, phụ thân sẽ không để ý đến tiểu tiết của con. Nhưng đại nghĩa thì rất quan trọng. Cái gì gọi là đại nghĩa, nói cho đơn giản một chút thì chính là con làm việc không thể giấu diếm phụ thân, phải trung thành với phụ thân. Như việc ngoại tằng tổ phụ của con phái con chôn ngọc tỉ, với tư cách là một hài tử tám tuổi, lại là người được ăn học, con phải biết đây là việc đại sự. Loại việc như thế này con tuyệt đối không được dấu diếm phụ thân. Nếu như phụ thân không có ở đây, con tuyệt đối không được làm những việc như vậy.
Ánh mắt Dương Ninh đỏ lên:
- Con nghĩ như vậy mới có lợi với phụ thân.
- Cho nên phụ thân mới nói con không rõ đại nghĩa. Làm sao con biết như vậy mới có lợi cho phụ thân? Con có biết vì sao ngoại tằng tổ phụ lại bảo con đi chôn ngọc tỷ, ông ấy hoàn toàn có thể bảo mẫu thân con đi chôn nhưng lại không tìm mẫu thân con mà tìm con. Mấy vấn đề này con nghĩ sao?
Toàn thân Dương Ninh chấn động, đúng là nó chưa từng nghĩ đến. Dương Nguyên Khánh lại thở dài:
- Bởi vì con vẫn còn là đứa nhỏ, có rất nhiều chuyện không hiểu nhưng lại tự cho mình là thông minh. Ta cho con biết, trên thực tế, hiện tại ta sợ người khác bảo ta đăng cơ, việc này sẽ phá hỏng đại sự của ta. Cho dù là ngoại tằng tổ phụ của con cũng có tư tâm, ông ta là vì lợi ích của Bùi gia, tuyệt đối không phải là vì lợi ích của phụ thân.
- Hài nhi đã hiểu!
Trong lòng Dương Ninh vừa hối lại vừa hận, lần này đúng là nó đã hiểu ra.
- Con hiểu được là tốt rồi. Vốn phụ thân muốn đổi sư phụ cho con, tuy nhiên nhìn trên bàn tay con, chuyện này coi như xong. Buổi sáng ngày mai, con cùng phụ thân lên triều. Mỗi ngày một canh giờ, ta sắp xếp cho con một vị trí trong Bán Viên Đường của Tử Vi Các. Về phần sư phụ con, ta sẽ đi nói cho y biết...
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa của Dương Nguyên Khánh chậm rãi dừng lại trước cổng lớn của Tử Vi Các. Một gã thân binh nhanh chóng mở cửa xe ra, Dương Nguyên Khánh từ trên xe bước xuống, xoay người ôm đứa con Dương Ninh từ trên xe xuống, sau đó nắm lấy bàn tay của Dương Ninh bước về phía cửa chính. Trái tim của Dương Ninh đập bình bịch, nó chưa bao giờ tới Tử Vi Các, lại càng không biết chính trị là cái gì.
Sở dĩ Dương Nguyên Khánh quyết định dẫn nhi tử đến Tử Vi Các một là để cho nó biết thứ mà hắn muốn nhi tử học là điều gì, hai là để cho nó mở rộng tầm mắt. Hắn phát hiện ra hiện tại nhi tử mình đang đứng ở ranh giới nửa hiểu nửa không hiểu, hắn muốn nhi tử được mở mang, hiểu biết thêm kiến thức về chính trị, như vậy thì nhận thức của nó sẽ tăng lên, cũng sẽ không tái phạm loại sai lầm ngây thơ như việc chôn ngọc tỷ nữa.
Ở cửa lớn của Tử Vi Các, bảy vị Tướng quốc đều chờ đợi đã lâu. Bọn họ ở đây để hoan nghênh Dương Nguyên Khánh trở về. Ngay khi Dương Nguyên Khánh vừa mới xuống khỏi xe ngựa, bảy vị Tướng quốc cùng nhau bước ra đón, từ xa đã chắp tay nói:
- Chúng thần nhìn trăng nhìn sao, trông mong Điện hạ trở về. Nếu Điện hạ không trở về, việc triều chính không thể vận hành rồi.
Lời y nói rất thật lòng, có một đống công văn tấu chương chất cao như núi đang cần Dương Nguyên Khánh phê duyệt. Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã buông bỏ rất nhiều quyền lực nhưng cũng có đến mấy trăm bản tấu chương chồng chất nhất định cần hắn ký duyệt.
Dương Nguyên Khánh cũng áy náy cười nói:
- Thật là có lỗi, khiến cho các vị gặp phải phiền toái. Trong vòng hai ngày ta sẽ giải quyết toàn bộ công việc.
Hắn và mọi người tươi cười hỏi han một lượt. Lúc này mọi người mới nhìn thấy Dương Ninh, lập tức ngây người, vì sao Điện hạ lại mang cả Thế tử đến đây. Dương Nguyên Khánh ôm quyền nói thật với mọi người:
- Từ hôm nay trở đi, ta chuẩn bị cho khuyển tử mỗi ngày đến Tử Vi Các học tập một canh giờ, trong vòng một năm. Các vị Tướng quốc đều là trí thức đại tài, hy vọng mọi người có thể giúp ta một tay, mỗi ngày chỉ điểm cho khuyển tử một chút.
Dương Nguyên Khánh nói xong, Dương Ninh lập tức quỳ xuống, dập đầu với mọi người:
- Tiểu tử Dương Ninh mong được các vị Tướng quốc chỉ giáo nhiều hơn.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thật không ngờ là Dương Nguyên Khánh lại mang cả nhi tử tới học tập chính trị, hơn nữa còn giao cho bọn họ làm giáo thụ. Mọi người đều hết sức vui mừng, đây đúng là chuyện tốt trong đời nha! Dương Ninh chính là Thái tử tương lai, hiện tại để cho bọn họ làm giáo thụ chính vụ, không chỉ có bản thân mình thu được lợi ích, quan trọng hơn là bọn họ có thể đem sách lược trị quốc của chính mình từ từ dung nhập vào đầu Thái tử, khiến cho Đại Tùy trong tương lai có thể bước đi trên con đường phồn thịnh
Tô Uy liền vội vàng bước tới nâng Dương Ninh dậy, cười nói với mọi người:
- Ta có một đề nghị, bảy Tướng quốc chúng ta sẽ thay phiên giáo thụ thế tử, mỗi người một ngày, tám ngày một vòng. Đến ngày thứ tám của mỗi vòng, Thái tử sẽ báo cáo với Điện hạ sự tâm đắc trong học tập, không biết các vị đồng liêu thấy thế nào?
Mọi người đều tán thành, duy chỉ có hai mắt Đỗ Như Hối hiện lên một chút lo âu, y vốn không cho rằng việc Dương Nguyên Khánh đưa Thái tử đến Tử Vi Các học tập chính trị là thượng sách. Nhưng nếu Dương Nguyên Khánh đã quyết định, vậy y sẽ không nói lời phản đối.
Dương Nguyên Khánh vừa cười vừa nói:
- Vậy làm phiền các vị Tướng quốc rồi. Cũng không cần phải tập trung giáo thụ cho khuyển tử điều gì, chỉ cần để nó đọc tấu chương, chỗ nào không hiểu thì hỏi các vị một câu, sau đó dự thính nghị sự, cố hết sức để không ảnh hưởng đến sự vụ bình thường của các vị.
Mọi người đều vui vẻ đáp ứng. Tô Uy nắm lấy tay Dương Ninh, cười nói:
- Ngày đầu tiên chính là của ta, vậy ta dẫn Thế tử đi trước.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại nhắc nhở nhi tử vài câu, sau đó mọi người mới vào Tử Vi Các. Từ lúc xuất binh quận Mã Ấp từ cuối tháng mười đến nay, đã gần hai tháng Dương Nguyên Khánh chưa trở về quan phòng, nhưng quan phòng của hắn vẫn sạch sẽ như trước. Ấm áp và sáng sủa, chỉ có điều trên kệ sách phía sau ghế ngồi của hắn xếp đầy các loại tấu chương chờ hắn phê duyệt, khoảng chừng mấy trăm bản.
Tuy rằng Dương Nguyên Khánh cam đoan với các Tướng quốc là trong vòng ba ngày sẽ phê duyệt xong, nhưng nhiều tấu chương như vậy cũng khiến hắn đau đầu một phen. Cũng không phải là hắn chỉ lo việc chính vụ, ngoài ra còn phải suy xét cùng bố trí đại cục thiên hạ, không có quá nhiều thời gian để phê duyệt tấu chương. Xem ra hắn nhất định phải tạm thời buông quyền.
Lúc này, Bùi Thanh Tùng đi đến, thay hắn bỏ đi sự âu lo bên ngoài, bẩm báo nói:
- Ty chức đã sửa sang lại một phần mục lục tấu chương, cũng đem tấu chương phân loại và đánh số, Điện hạ có thể xem trước mục lục.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Hắn ngồi xuống, nhặt một tấu chương trên bàn lên đọc qua. Hắn liếc nhìn Bùi Thanh Tùng, thản nhiên cười nói:
- Gần đây nhất ngươi và Tiêu Tấn có liên lạc không? Ta nói là liên lạc với tư cách cá nhân.
- Hồi bẩm Điện hạ, có viết qua mấy phong thư.
- Ồ! Vậy y có nhắc tới uy phong khi được làm Thái thú không?
Dương Nguyên Khánh cười tủm tỉm nói tiếp:
- Có nhắc đến cảm thụ khi làm quan phụ mẫu hay không?
- Đều có nhắc tới. Y có cảm thụ rất sâu sắc. Y nói lúc ở tại triều đình giống như ở giữa không trung, không hiểu rõ khó khăn của dân gian, phải chân chính xâm nhập vào cuộc sống của dân chúng mới có thể cảm nhận hết được. Mấy tháng qua y cảm giác được mình đã học được rất nhiều thứ, có được thu hoạch rất lớn.
- Y nói không sai. Ta luôn luôn cho rằng, quan viên ở bên cạnh ta đều cần tới quận huyện địa phương để tôi luyện, cho nên Thẩm Xuân đi quận Đôn Hoàng, Tiêu Tấn đi quận Lương. Bước tiếp theo ta định cho Trương Lượng đi quận Tiếu, y đã xin phép ta từ lâu rồi.
Dương Nguyên Khánh thở dài:
- Ta quá bận rộn việc quân vụ, chẳng có thời gian quan tâm các ngươi. Hiện tại cũng đến lúc quan tâm đến đám các ngươi một chút rồi.
Bùi Thanh Tùng sớm động, y cũng muốn làm quan địa phương, chưởng quản con dân một địa phương, đây vẫn là giấc mộng của y nhưng vẫn không dám đề xuất. Hôm nay khó gặp được lúc Dương Nguyên Khánh nhắc tới việc này, y liền cho đây chính là cơ hội. Bùi Thanh Tùng cắn môi dưới, khom người nói:
- Điện hạ, ty chức cũng muốn về quận huyện địa phương tôi luyện năng lực, khẩn cầu Điện hạ thành toàn!
Hai mắt Dương Nguyên KHánh híp lại, thảnh nhiên nói:
- Ngươi cần phải hiểu rõ, lấy kinh nghiệm và lý lịch của ngươi, chỉ sợ là không đảm đương nổi chức vụ Thái thú. Không thể vì ngươi là Ký thất tham quân mà cho ngươi đãi ngộ đặc biệt.
- Ty chức không để ý chuyện này, nguyện đảm đương chức vụ Huyện lệnh!
- Như vậy sao được. Ký thất tham quân của ta lại đi làm Huyện lệnh, việc này truyền ra ngoài chẳng phải để cho người khác chê cười hay sao?
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Như vậy đi, ngươi đi quận Nam Dương đảm nhiệm chức vụ Trưởng sử. Làm tốt vài năm, khi có công lao, ta sẽ đề thăng ngươi lên làm Thái thú.
- Đa tạ Điện hạ thành toàn!
Trong lòng Bùi Thanh Tùng vô cùng cảm kích. Y là người trẻ tuổi, mỗi ngày đều ngây ngốc ở trong phòng, trong lòng đã chán lắm rồi. Khát vọng của y là có thể đi ra ngoài, làm một vị quan phụ mẫu địa phương, nghĩ cách tạo phúc cho dân. Đây chính là chí hướng to lớn của y từ khi bắt đầu đọc sách.
Trong lòng Bùi Thanh Tùng vui mừng như muốn nổ tung, y khom người lui xuống, vừa đi đến cửa thì thấy Đỗ Như Hối đi vào. Đỗ Như Hối thấy vẻ mặt vui mừng của y, không khỏi kỳ quái bèn hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì mà cao hứng như vậy?
- Đỗ Tướng quốc có điều không biết, cuối cùng Điện hạ cũng đồng ý để ta ra ngoài, đảm nhiệm Trưởng sử quận Nam Dương. Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Đỗ Như Hối ngẩn ra, trong lòng bỗng nhiên hiểu được, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót:
- Ngươi... thật sự muốn về địa phương?
Bùi Thanh Tùng gật gật đầu:
- Đây chính là tâm nguyện của ta!
Trong lòng Đỗ Như Hối thở dài một chút, vỗ vỗ bờ vai Bùi Thanh Tùng:
- Mặc kệ thế nào, nếu đã có điều động, sau cùng cũng phải nói với gia chủ một tiếng.
Đỗ Như Hối nhắc tới gia chủ, lập tức khiến cho Bùi Thanh Tùng ngơ ngác một chút. Bỗng nhiên y cũng cảm thấy có một chút không thích hợp. Nghe được tin này chưa chắc gia chủ đã cao hứng, tâm tình vui sướng lúc trước lập tức trở nên trầm trọng.
Đỗ Như Hối gõ cửa:
- Điện hạ, là thần!
- Vào đi!
Đỗ Như Hối bước vào thì thấy Dương Nguyên Khánh đang phê duyệt chỗ tấu chương đầu tiên. Y vội vàng thi lễ thật sâu:
- Điện hạ vất vả rồi.
Dương Nguyên Khánh để bút xuống:
- Đỗ Tướng quốc có chuyện gì không?
- Ty chức muốn nói chuyện Thế tử.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Ngươi cảm thấy việc ta dẫn nhi tử đến học tập là không ổn sao?
- Ý tưởng của Điện hạ không tệ, như vậy có thể cho Thế tử mở mang một chút kiến thức về chính vụ. Chỉ có điều ty chức cảm thấy thời gian một năm hơi dài một chút.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy lời nói của y còn có ý khác liền nói:
- Ngươi cứ nói thẳng. Rốt cuộc là có chỗ nào không ổn?
Đỗ Như Hối thở dài một tiếng rồi nói:
- Chẳng qua ty chức cảm thấy phương thức trị quốc của mỗi Tướng quốc đều bất đồng. Ví dụ như có Tướng quốc đề cử người thiên về con cháu hậu thế của danh môn thế gia, có Tướng quốc lại cảm thấy nên ứng xử công bằng, thiên về tầng lớp bình dân. Bọn họ sẽ đem ý tưởng của bọn họ dung nhập vào đầu Thế tử, ý tưởng không hợp nhau, mà Thế tử còn trẻ, ty chức cho rằng khó có thể tiếp thu.
Lời Đỗ Như Hối nói rất hàm súc. Thật ra y đang muốn nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, nhóm người Tướng quốc đều có tư tâm, muốn lừa gạt Thế tử.
Lời Đỗ Như Hối vừa nói đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, quả thật là hắn không nghĩ đến điểm này. Hắn vốn chỉ muốn để nhi tử của mình đọc qua tấu chương, chỗ nào không hiểu thì hỏi qua đám người Tướng quốc một chút, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến công vụ của Tướng quốc. Nhưng hắn lại không ý thức được, nhóm Tướng quốc sẽ cố ý dung nhập quan niệm của mình vào đầu Thế tử, chuyện sẽ trở nên phiền toái.
- Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Đỗ Như Hối đã suy tính đến phương án, vội vàng nói:
- Ty chức cảm thấy nếu thời gian ngắn một chút, sự ảnh hưởng sẽ không lớn. Dù sao Thế tử cũng chỉ đến để mở mang kiến thức, không thực sự đến học tập chính vụ. Ty chức đề nghị chỉ nên kéo dài ba tháng.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, rốt cuộc cũng gật đầu:
- Cứ theo ý ngươi, hạn định thời gian ba tháng.
Lúc này, Đỗ Như Hối chần chừ một chút rồi lại nói:
- Điện hạ thật sự quyết định để cho Bùi Tham quân về địa phương làm quan sao?
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Việc này có gì kỳ quái. Thẩm Xuân và Tiêu Tấn đề về địa phương, ta cũng tính toán để Trương Lượng đi quận Tiếu, vì sao Bùi Thanh Tùng không thể? Để y về địa phương tôi luyện, đối với y vô cùng có lợi.
- Vậy Điện hạ có suy xét đến việc để ai tiếp quản chức vụ của Bùi Tham quân không?
- Ta tính toán điều Chử Toại Lương đảm nhiệm Ký thất tham quân. Lần này y giải quyết nạn đói ở Thanh Châu rất xuất sắc, năng lực rất tốt. Vì thế ta quyết định điều y về triều nhận chức. Ghế trống của Trương Lượng thì để cho Vi Luân đảm nhiệm.
Tuy rằng Đỗ Như Hối hiểu được dụng ý thật sự của việc Dương Nguyên Khánh điều Bùi Thanh Tùng đi, nhưng y vẫn khó mở miệng, chỉ có thể trách Bùi Củ sơ xuất, làm chuyện không nên làm, dẫn tới việc Dương Nguyên Khánh cảnh giác. Cứ coi như đây là một lời cảnh cáo đi!
- Ty chức không còn việc gì nữa, không dám quấy rầy Điện hạ. Ty chức cáo từ.
Đỗ Như Hối vừa muốn rời đi, Dương Nguyên Khánh bỗng nghĩ tới một chuyện, liền rút từ trong ngăn kéo ra mấy tập tấu chương, phỏng chừng phải đến ba trăm bản tấu chương, chiếm tám phần mười toàn bộ lượng tấu chương trở lên. Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Chỗ tấu chương này các ngươi cầm lấy thảo luận mà quyết định đi!
Đỗ Như Hối có chút ngây ngẩn cả người. Đây là Dương Nguyên Khánh ủy quyền ư?
- Điện hạ, việc này...
Nhất thời Đỗ Như Hối không biết phải làm sao.
- Không có gì!
Dương Nguyên Khánh tươi cười, đem tấu chương giao cho Đỗ Như Hối:
- Chủ yếu là do lượng tấu chương nhiều quá, một mình ta xử lý không hết, sợ sẽ làm lỡ đại sự. Mọi người cùng nhau giúp ta xử lý một chút đi!
Dương Nguyên Khánh không có tỏ bất cứ thái độ nào. Lúc này, Đỗ Như Hối mơ hồ hiểu được, có mấy lời quả thật không thể nói ra được, chỉ sợ trước khi bình định thiên hạ đều sẽ làm theo cách này. .
Tô Uy nắm tay của Dương Ninh đi chậm rãi trên hành lang tới Tử Vi Các. Bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ này tạo một cảm giác dịu dàng tới Tô Uy khiến ông ta nhớ tới cháu của mình. Đã nhiều năm ông ta không nắm qua bàn tay nhỏ nhắn đó.
Tuy nhiên, Tô Uy càng nghĩ nhiều tới tương lai của Đại Tùy. Chỉ mới gặp gỡ Dương Ninh, đã khiến ông ta nhìn ra một loại hy vọng. Người xưa có nói, từ nhỏ có thể nhìn ra được người đó trưởng thành như thế nào. Tính cách của một người đã thể hiện ngay khi người đó còn nhi đồng.
Dương Ninh và phụ thân Dương Nguyên Khánh hoàn toàn khác nhau. Cậu bé không có mạnh mẽ như phụ thân, không có sự chuyên quyền độc đoán, lòng dạ độc ác như vậy. Dương Ninh tuy còn nhỏ, nhưng đã rất tao nhã, đối xử với người khác rất rộng lượng. Tính tình lại khiêm tốn, lễ phép. Một đứa nhỏ tốt như vậy, sau này lớn lên chính là một quân chủ.
Là vị quân chủ mà mọi vị quan văn đều khát vọng nhìn thấy. Có thể khoan dung đối đãi thần tử, có thể đối xử tử tế với thần dân. Khiến đại thần có thể thẳng thẳn khuyên gián, mà không bị trách tội.
Tô Uy cũng nghĩ như vậy. Mặc dù ông ta đã già, nhưng ông ta vẫn hy vọng con cháu của mình cũng có thể được Dương Ninh đối xử tốt. Hy vọng Tô gia cũng có thể giống như Bùi thị, trở thành danh môn thế gia.
Dương Ninh không thể nghi ngờ là hy vọng của ông ta. Gần như suốt một canh giờ, ông ta đều dốc lòng dạy bảo cậu bé. Ông ta hận không thể đảm nhiệm thêm chức thiếu sư, dùng nốt quãng đời còn lại của ông ta để dạy Dương Ninh.
Nhưng ông ta cũng hiểu, Dương Nguyên Khánh không có khả năng đáp ứng. Tô Uy đã từng ghen ghét qua Bùi gia, có được một vị Hoàng hậu và vị Thái tử. Tương lai thế lực của Bùi gia sẽ càng thêm cường đại. Nhưng hiện tại ông ta không còn sự ghen ghét đó nữa. Ông ta đã nhìn ra, Dương Nguyên Khánh tuyệt đối sẽ không để cho Bùi gia một nhà độc đại.
Đả kích các thế lực bên ngoài của Phạm Dương Lư thị và Bác Lăng Thôi thị, trên thực tế là một loại đề phòng. Dương Nguyên Khánh phải từng bước suy yếu ảnh hưởng của thế gia. Quả thật, các danh môn thế gia đều không đặt ích lợi của quốc gia lên trên lợi ích gia tộc. Đối với một vương triều lúc sơ kỳ, thì đây không phải là vấn đề quan trọng. Nhưng một khi tới hậu kỳ, những danh môn thế gia này sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của triều đình.