- Ngươi nói đi. Trẫm nghe.
- Bệ hạ, đầu tiên thần đề cử Thông thủ Giang Đô Vương Thế Sung, người này trấn áp tạo phản Giang Nam, liên tiếp lập kỳ công, hơn nữa thủ đoạn cực độc, quét ngang Giang Hoài vẫn bách chiến bách thắng. Ông ta có thể nói là Trương Tu Đà thứ hai. Có thể để ông ta suất lĩnh quân đội còn sót lại của Trương Tu Đà, trấn áp loạn Ngõa Cương.
Dương Quảng gật gật đầu, Vương Thế Sung mặc dù giỏi về cầm binh đánh giặc, nhưng người này lại giỏi nghênh phụng, làm quan còn khéo hơn, không thể so sánh với Trương Tu Đà ngay thẳng. Tuy nhiên, Vương Thế Sung quả thật là sự lựa chọn tốt nhất để thay thế cho Trương Tu Đà. Lúc này, việc dùng người đã gấp hết sức, Dương Quảng cũng không thể cầu quá nhiều.
- Trẫm chuẩn, truyền ý chỉ của trẫm, gia phong Vương Thế Sung làm Tả đồn vệ Tướng quân, Tả Quang Lộc Đại Phu, Hà Nam đạo thảo Bộ đại sử, dưới sự quản lý của Việt Vương, tức khắc tới Trung Nguyên diệt phỉ.
Dương Quảng truyền lệnh xong, hỏi tiếp:
- Còn ai có thể đề cử?
- Thần lại đề cử Thái Thú quận Mã Ấp Vương Nhân Cung, người này tung hoành sa trường hơn mười năm, có thể khen thiện chiến không thua gì Dương Nghĩa Thần, nếu bệ hạ cần dùng, có thể đi trấn áp phỉ Hà Bắc.
- Nhưng trẫm nghe nói tên này cả ngày sa đắm vào chén rượu không để ý chính sự, người này có thể dùng sao?
Dương Quảng nghi hoặc hỏi.
- Bệ hạ, phàm là người đại tài vẫn có thể thất ý. Phần lớn sa vào chén rượu hoặc gửi gắm tình cảm chốn sơn thủy. Nếu đã dùng Vương Nhân Cung, y chắc chắn sẽ hăng hái báo quân.
Dương Quảng trầm tư một lát, rốt cuộc gật gật đầu:
- Trẫm có thể bổ nhiệm y làm Thông Thủ quận Nghiệp trước, nếu diệt phỉ có khởi sắc, trẫm sẽ bổ nhiệm làm Diệt phỉ Đại sứ Hà Bắc đạo.
- Bệ hạ thánh minh!
- Thánh minh?
Dương Quảng hơi cười mỉa, thở dài khe khẽ:
- Ở phương bắc thế loạn đã thành, trẫm đã vô phương, hiện ở phía nam Lâm Sĩ Hoằng tạo phản mới là cái họa tâm phúc của trẫm.
Dương Quảng quay đầu lại hỏi Bùi Uẩn và Ngu Thế Cơ:
- Các ngươi đều là thần tử Nam triều, rất quen thuộc với Nam Triều, có thể đề cử một người, đi bình loạn Lâm Sĩ Hoằng không?
Bùi Uẩn tiến lên khom người thưa:
- Bệ hạ, thần đề cử Tả Dực Vệ Đại Tướng Quân Lai Hộ Nhi, người này giỏi về thủy chiến, hơn nữa trung thành đền nợ nước, lúc này y lại ở ngay Giang Đô, có thể lệnh y tới Đan Dương đóng thuyền, bình định loạn Lâm Sĩ Hoằng.
Ngu Thế Cơ cũng ủng hộ:
- Bệ hạ, người thứ ba thần muốn đề cử cũng đúng là Lai Hộ Nhi, để y đi bắt tặc hồ Bà Dương là thích hợp nhất.
- Đúng là ý trẫm, chuẩn!
Hiếm thấy Dương Quảng liên tục nghe lời thần tử như hôm nay, tâm tình uể oải của lão cũng dần khôi phục, liếc Ngu Thế Cơ một cái ý muốn nói ngươi lui trước đi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại ông ta và Bùi Uẩn.
Dương Quảng nhìn thoáng qua Bùi Uẩn, hỏi:
- Vừa rồi trẫm thấy ái khanh muốn nói gì đó lại thôi, ái khanh muốn nói gì vậy?
Bùi Uẩn khom người:
- Thần muốn nói tới Lý Uyên.
Dương Quảng ngẩn ra:
- Lý Uyên làm sao?
- Thần vừa nhận được buộc tội của Giám sát Ngự sử Hà Đông đạo, buộc tội Lý Uyên trong khi diệt giặc Vô Đoan Nhi, bắt được sáu mươi ngàn quân lính, y lại nhập luôn sáu mươi ngàn quân lính này vào quân mình muốn để dùng riêng, việc này cũng không bẩm báo với triều đình.
Dương Quảng ngây người, đột nhiên ông ta giật mình nghĩ tới một chuyện, buổi sáng có nhận được mật báo của Cao Quân Nhã còn chưa kịp xem.
Dương Quảng lập tức tìm mật báo trên bàn, xé niêm phong xem qua một lượt, lập tức chấn động. Hoàn toàn giống với tin Bùi Uẩn nói, hơn nữa quân đội Lý Uyên chiêu mộ vượt biên chế tới hơn hai mươi ngàn người. Nói như vậy, trong tay y thực tế đã có một trăm ngàn quân đội.
Dương Quảng bỗng nhớ tới lời tiên tri kia, hít một hơi lạnh. Hay là lời tiên tri đó ám chỉ Lý Uyên chứ không phải Lý Hồn và Lý Mẫn? Ông ta hận nghiến răng:
- Trẫm bị cái vẻ trung hậu của y lừa rồi!
Dương Quảng vừa muốn hạ chỉ bắt giữ Lý Uyên, Bùi Uẩn lại nói:
- Bệ hạ không thể chọc vào chuyện này, động vào đó Lý Uyên tất phản!
Một câu nhắc nhở Dương Quảng, ông ta trầm tư:
- Trẫm có thể phong y làm Thượng Thư Hữu Phó Xạ, nhập các làm Tể tướng, dụ dỗ y tới Giang Đô, đồng thời có thể mật lệnh Cao Quân Nhã, nếu Lý Uyên không tới có thể tới bắt giết!
- Bệ hạ, thần cũng có ý này!
Dương Quảng giữ Bùi Uẩn lại cũng không phải vì Lý Uyên, mà là có ý đồ khác. Lão nhìn chăm chăm lên nóc nhà, ngơ ngẩn một hồi mới chậm rãi nói:
- Thực ra trẫm biết, bình phỉ thích hợp nhất vẫn là Dương Nguyên Khánh, trẫm rất muốn dùng hắn, nhưng hắn lại khiến trẫm thất vọng. Nếu hắn thật sự có thể diệt phỉ khắp thiên hạ cho trẫm, trẫm có thể nạp hắn vào làm tôn thất, tương lai con cháu hắn cũng có cơ hội đăng cơ. Bùi ái khanh, đây chính là thành ý lớn nhất của trẫm.
Dương Quảng luôn mồm nói là thành ý lớn nhất, lại dọa cho Bùi Uẩn sợ tới đẫm mồ hôi. Cái này là thành ý gì! Đây là bức Bùi gia tỏ thái độ! Lão quỳ mọp xuống:
- Bệ hạ, thần không lui tới với Dương Nguyên Khánh, thần không thể có quan hệ với hắn!
Mấy câu nói đó của Dương Quảngh, ba phần thật, ba phần giả, ba phần là thử Bùi Uẩn. Vẫn là có chút ít thành ý.
Bỗng nhiên Dương Quảng cảm thấy mệt mỏi khác thường, phất phất tay:
- Trẫm hơi mệt, ái khanh lui đi!
- Thần cáo lui! ...
Tới giữa trưa, Bùi Uẩn bình thường vẫn về phủ ăn cơm, lại ngủ trưa một chút, nhưng hôm nay Bùi Uẩn không những có tâm trạng ngủ trưa, lão lo lo lắng lắng quay về phủ. Mấy câu cuối cùng của Dương Quảng thực sự làm lão hoang mang. Lão không rõ tâm tư của Dương Quảng, chẳng lẽ ông ta thật sự muốn phong Nguyên Khánh làm vương? Nhưng Bùi Uẩn lập tức phủ định, bản tính đế vương sao có thể dễ dàng phân giang sơn tới lượt Dương Nguyên Khánh, nếu là thật, thì cũng là đến cái mức sơn cùng thủy tận rồi.
Bùi Uẩn biết Bùi Củ hiện đang tránh ở Phong Châu. Bùi Củ cũng viết thư mời lão tới Phong Châu, nhưng Bùi Uẩn thủy chung vẫn không bỏ xuống được lợi ích trước mắt, hiện lão đang đảm nhiệm Thượng Thư Tả Phó Xạ, là đệ nhất triều đình, tất cả tấu chương đều do lão và Ngu Thế Cơ cùng thẩm tra, mặc dù tấu chương không nhiều lắm, nhưng vinh quang như thế này cũng là cả đời lão tha thiết.
Vừa ngồi xuống thư phòng, lão liền viết một phong thư, tìm một gia nhân tâm phúc đưa thư cho y:
- Đi đường Kinh Tương tới kinh thành, giao phong thư này cho Trưởng công tử.
Bùi Uẩn có ba đứa con trai, đều có tài học, đứa con cả tên Bùi Luận, đương nhiệm Thái Phủ Tự Thừa, ở lại kinh thành. Con thứ Bùi Thích, vì tham gia tạo phản của Dương Huyền Cảm trong năm Đại Nghiệp thứ chín mà bị trị tội, ngồi tù một năm, hiện đang nhàn rỗi ở nhà. Con trai thứ ba Bùi Âm đi theo bên cạnh lão, đảm nhiệm Thượng liễn trực trường.
Ý của Bùi Uẩn là, cho dù lão không đi Phong Châu cũng có thể để cho đứa con đại diện mình tới, lão tính toán để trưởng tôn Bùi Diệu và con thứ Bùi Thích tới Phong Châu.
Gã tâm phúc đi rồi, Bùi Uẩn vừa cầm bát lên muốn ăn cơm liền có gác cổng đến bẩm báo:
- Thông thủ Giang Đô Vương Thế Sung cầu kiến, còn mang đến một đám thợ thủ công.
Bùi Uẩn thầm kỳ quái, đưa thợ thủ công tới làm gì? Lão liền đi ra ngoài phủ, trước đại môn, Vương Thế Sung rạng rỡ, lão vừa mới từ trong cung quay về, chính thức quang vinh được thăng làm Hà Nam đạo thảo bộ Đại Sử, Tả đồn vệ Tướng Quân, Quang Lộc Đại Phu, cuộc đời của lão đã rẽ sang một bước ngoặt khác rồi.
Thấy Bùi Uẩn đi ra lão bèn bước tới thi lễ:
- Ty chức Vương Thế Sung tham kiến Bùi Tướng quốc.
Bùi Uẩn híp mắt cười:
- Vương Tướng quân, chúc mừng ngươi.
Vương Thế Sung cung kính nói:
- Đây đều là nhờ công Bùi Tướng quốc bình thường vẫn tài bồi, trong lòng ty chức vô cùng cảm kích.
Vương Thế Sung đối nhân xử thế rất khéo léo, trong triều đình cũng là có tiếng, tuy nhiên lời của lão quả thực cũng khiến cho người ta nghe được mà thoải mái. Bùi Uẩn gật gật đầu, thấy một đám thợ thủ công ước chừng ba bốn chục người đang đứng cách đó không xa, không hiểu hỏi:
- Vương Tướng quân, đám thợ thủ công này tới làm gì?
Vương Thế Sung cười nịnh:
- Ty chức thấy tường bên ngoài phủ Bùi Tướng quốc có hơi loang lổ, nên tìm đám thợ thủ công này tới tu bổ một chút. Hai hôm nay vừa lúc thời tiết cũng không tệ, có thể tu bổ một chút.
Bùi Uẩn giờ mới hiểu ra, tòa nhà lão đang ở là tòa nhà cũ, có hơi hư hỏng, trận mưa đông hôm trước khiến tường bên ngoài bị tróc ra mảng lớn, có chút khó coi, Bùi Uẩn có oán thán hai câu, không nghĩ tới hôm nay Vương Thế Sung liền dẫn đám thợ này đến, người này tâm tư khéo léo khiến cho người ta thán phục.
Bùi Uẩn lại nghĩ tới một chuyện, cười nói:
- Cái bể cá đằng sau tòa nhà có hơi bị rỉ nước, có thể nhờ mấy người thợ này tới tu bổ một chút được không?
Vương Thế Sung cuống quít khom lưng:
- Ty chức cũng có nghe thấy, cho nên hôm nay mấy người thợ này đều mang đến dụng cụ tu bổ bể cá, chỉ có điều ty chức lo lắng đám thợ này vào phủ lại quấy rầy Bùi công cùng gia quyến.
- Không sao! Hôm nay ta có thể thu xếp gia quyến một chút, ngày mai có thể khởi công, trước sửa bể cá sau sẽ sửa tường.
Ánh mắt Bùi Uẩn cười híp lại thành một khe hở, Vương Thế Sung hiểu ý người như thế, nếu không thể thăng quan thực là điều khó tin.
- Thế này... thật ngại quá?
- Có thể cống hiến chút sức vì Bùi Tướng quốc là vinh hạnh của ty chức, người khác muốn ra sức còn không có cơ hội. Nếu như Bùi Tướng không để cho ty chức cơ hội này, ty chức chỉ có thể oán hận phần mộ tổ tiên đã chôn không đúng rồi.