Điều này... Theo thế cục hiện nay, có thể nói là triều Đường cường thịnh hơn triều Tùy. Chẳng lẽ Sở Vương Điện hạ không thừa nhận điều này?
- Ta không thừa nhận!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu cười nói:
- Nếu là Đường mạnh hơn Tùy, vậy thì phải là sứ Tùy đến Trường An, như thế nào mà giờ lại ngược lại, là Tiêu Tướng quốc đi sứ đến triều Tùy rồi hả?
Mặt Tiêu Vũ bỗng đỏ lên. Thật ra triều đình và dân chúng ở bên dưới đều nói Tùy mạnh Đường yếu, chỉ có điều cao tầng của triều Đường không chịu thừa nhận mà thôi. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cuộc chiến Trung Nguyên, bên bại là triều Đường, vì vậy mà y không thể không cúi đầu đến cầu hòa.
Tiêu Vũ cười khổ một tiếng:
- Cái này chính là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí rồi. Chúng ta không nói việc này nữa. Lần này tại hạ đến Thái Nguyên, chủ yếu là vâng lệnh Thánh thượng của ta, tới thảo luận với Sở Vương Điện hạ một số biện pháp khắc phục hậu quả sau cuộc chiến Trung Nguyên.
Nét tươi cười trên mặt Dương Nguyên Khánh lập tức biến mất, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, gật gật đầu:
- Tiêu Tướng quốc, mời nói!
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đầu tiên cần giải quyết tốt hậu quả trước mặt. Tại hạ muốn hỏi Sở Vương Điện hạ một câu, vì sao quân Tùy phải chiếm lĩnh quận Hội Ninh, phá vỡ cục diện yên bình của Quan Nội? Thật ra tại hạ cho rằng, mặc kệ Tùy Đường đấu tranh thế nào cũng không nên tiến hành ở Quan Trung. Trước mắt, cục diện yên bình ở Quan Nội đã giữ vững được hai năm, không nên thay đổi. Thánh thượng của tại hạ hi vọng đây chỉ là một sự hiểu lầm, hy vọng quân Đường có thể nhanh chóng rút quân, khôi phục lại sự yên bình của Quan Nội.
Dương Nguyên Khánh cầm chén trà lên uống một ngụm, trầm tư chốc lát rồi nói:
- Lúc trước, hai triều Tùy Đường ký kết hiệp định ngừng chiến, chỉ nói là cắt giảm quân đội trên vùng đất mà mình không chế, hoàn toàn chưa từng đạt thành một hiệp định phân chia biên cảnh. Nếu ta đoán không sai, trên bản đồ của quý quốc, Hà Đông vẫn như trước, là lãnh địa của các ngươi. Thái Nguyên cũng là Bắc Đô của các ngươi, chỉ có điều là tạm thời rơi vào tay giặc mà thôi, không phải như vậy sao?
- Nhưng...
Không đợi Tiêu Vũ trả lời, Dương Nguyên Khánh xua tay cắt đứt lời muốn nói của Tiêu Vũ:
- Nếu đã không có phân chia cái gọi là lãnh thổ quốc gia, vậy thì cũng không thể chỉ trích việc quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh. Ta nhớ rõ rằng, trước khi quân Tùy tấn công Hà Bắc, Thái tử Lý Kiến Thành liền suất quân chiếm lĩnh quận Diên An. Nếu Thái tử Kiến Thành có thể chiếm lĩnh quận Diên An, vậy tại sao ta không thể chiếm lĩnh quận Hội Ninh? Tiêu Tướng quốc coi bên nặng bên nhẹ, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề sao?
Tiêu Vũ á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói:
- Nói như vậy, chỉ sợ sẽ tổn thương hòa khí. Quân đội của triều Đường nhất định không chịu ngồi im nhìn quận Hội Ninh bị chiếm.
- Hừ!
Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng. Hắn lấy ra một phong thư, ném ra trước mặt Tiêu Vũ:
- Đây là thư cầu cứu do đích thân Tiêu Tiển triều Lương tự tay viết, khẩn cầu triều Tùy xuất binh đến Kinh Tương, trợ giúp y khôi phục cố quốc. Quân đội triều Tùy cũng không muốn ngồi nhìn quân Đường chiếm lĩnh Kinh Tương.
Đây là uy hiếp một cách trắng trợn. Sắc mặt Tiêu Vũ chuyển từ trắng sang đỏ, cuối cùng không còn cách nào khác, đành nói:
- Được rồi! Trước mắt chúng ta không bàn đến vấn đề của quận Hội Ninh, giờ hãy bàn xem nên giải quyết hậu quả của cuộc chiến Trung Nguyên thế nào cho tốt.
Dương Nguyên Khánh tỏ rõ thái độ cương quyết, lắc đầu nói:
- Nếu đã không có cách nào tiếp tục bàn về vấn đề quận Hội Ninh, vậy thì việc giải quyết hậu quả của cuộc chiến Trung Nguyên hoàn toàn không có ý nghĩa.
Để duy trì sự liên hệ giữa mình và triều Đường, Tiêu Vũ đặc biệt dẫn theo vài tên ưng nô và mười con chim ưng đưa thư. Bên trong quán trọ, vẻ mặt Tiêu Vũ trầm lặng như nước, hai môi kéo căng thành một đường thẳng, ánh mắt nghiêm trọng chăm chú nhìn tên ưng nô buộc một cái ống thư vào chân chim ưng.
Ngày hôm nay tiến hành đàm phán sơ bộ có thể nói là không thành công. Còn chưa đề cập đến những vấn đề chính, vấn đề tù binh, vấn đề đại thần bị bắt, vấn đề của quận Nam Dương và quận Tích Dương, mọi vấn đề đều không được thảo luận, cả buổi chỉ nói về vấn đề quận Hội Ninh.
Nhưng chỉ một vấn đề về quận Hội Ninh, song phương không ai nhường ai. Dương Nguyên Khánh đem quận Hội Ninh làm điều kiện tiên quyết để tiến hành đàm phán. Nếu triều Đường không thừa nhận quận Hội Ninh thuộc sở hữu của triều Tùy, vậy thì không cần đàm phán đến những vấn đề khác, mấy chục ngàn tù binh sẽ bị đưa đến công trường khai thác quặng mỏ.
Mà thậm chí Dương Nguyên Khánh còn không bỏ qua hai quận Nam Dương và Tích Dương, ngược lại còn làm vấn đề thêm trầm trọng khi dùng việc tiến công Kinh Tương để uy hiếp. Tiêu Vũ cũng biết đây là sách lược của Dương Nguyên Khánh, lấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ để thu lấy lợi ích lớn nhất.
Nhưng thái độ cứng rắn của Dương Nguyên Khánh khiến cho y không có cách nào chấp nhận, quan trọng hơn là, thái độ của Dương Nguyên Khánh khiến cho y ý thức được, lần đàm phán này gần như không có triển vọng, vì thế y đành phải gấp rút báo cao lên Thánh thượng.
- Tướng quốc, đã chuẩn bị xong. Thả ưng không ạ?
Một gã tùy tùng cẩn thận hỏi lại.
Tiêu Vũ gật đầu:
- Thả đi!
Tên tùy tùng vung tay lên, ưng nô ném chim ưng lên cao. Chim ưng xòe rộng hai cánh, lượn hai vòng phía trên khoảng không của quán trọ, sau đó nhằm thẳng Trường An ở hướng Tây Nam lao đi.
Ở phía ngoài quán trọ, vài tên thám báo quân Tùy phụ trách giám sát hoạt động của sứ Đướng phát hiện ưng tín được thả ra, lập tức chạy vội ra khỏi thành, hướng về phía quân doanh bẩm báo với Dương Nguyên Khánh. ...
Trong lều lớn, ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nghe binh lính báo cáo. Sứ Đường thả ưng trở về Trường An là việc mà hắn đã dự liệu trước. Hôm nay bước đầu tiếp xúc, có thể nói là hai bên không vui mà ra về. Hơn nữa, Dương Nguyên Khánh cũng biết, điều kiện mà hắn đưa ra rất hà khắc, bất kể thế nào thì Tiêu Vũ cũng không thể chấp nhận.
Tuy nhiên hắn cũng không xem việc này là điểm chốt. Lúc đầu, Dương Nguyên Khánh định đem hai quận Nam Dương và Tích Dương để đổi lấy quận Hội Ninh, đây chính là nguyên nhân căn bản vì sao hắn sai Từ Thế Tích cướp lấy hai quận này. Nhưng sau khi dễ dàng cướp được quận Hội Ninh, hắn lại nảy ra ý tưởng mới.
Hai quận Nam Dương và Tích Dương có thể trả lại cho triều Đường, mấy chục ngàn tù binh cũng có thể trả lại, nhưng hắn phải khiến triều Đường trả một cái giá thật lớn. Cái giá phải trả không chỉ là quận Hội Ninh, ngoài ra triều Đường còn phải trả thêm một cái giá không nhỏ nữa.
Cái gọi là đàm phán, nói cho cùng chính là cường giả đọ sức. Đàm phán không phải bố thí, không nói đến sự đáng thương của kẻ yếu. Kẻ yếu vĩnh viễn bị khinh bỉ, bị thôn tính. Chỉ có người mạnh mẽ, tài năng mới có thể có được lợi ích.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, hỏa tốc điều mười ngàn quân Phong Châu xuôi nam. Tính cả mười ngàn quân đóng ở quận Linh Võ, giao cho Bùi Hành Nghiễm chỉ huy, điều toàn bộ quân đội tiến vào chiếm giữ quận Hội Ninh.
Từ quận Diên An đến Trường An cũng không xa, ngay buổi sáng hôm sau, báo cáo khẩn cấp của Tiêu Vũ đã được đặt trên bàn của Lý Uyên. Điều kiện hà khắc của Dương Nguyên Khánh khiến Lý Uyên giận tím mặt. Dương Nguyên Khánh lại lấy việc sở hữu quận Hội Ninh làm điều kiện tiên quyết để tiến hành đàm phán song phương, vậy thì đàm phán còn có ý nghĩa gì.
- Truyền ý chỉ của trẫm, lập tức triệu Bùi Tướng quốc và Thái tử tới gặp trẫm!
Lý Uyên chắp tay đi đi lại lại trong ngự thư phòng. Sự phẫn nộ cực độ trong lòng khiến y có chút thất thố. Đừng nói là quận Hội Ninh ẩn chứa một lượng lớn tài nguyên khoáng sản, cho dù là một vùng cằn cỗi, nhưng thái độ của Dương Nguyên Khánh ngạo mạn như vậy cũng làm cho y khó có thể chấp nhận.
Cái gì gọi là xác định quyền sở hữu quận Hội Ninh? Rõ ràng là thổ địa của Đại Đường, có gì mà phải trao đổi? Chẳng lẽ một ngày nào đó, Dương Nguyên Khánh hắn đề xuất xác định Trường An thuộc sở hữu của hắn, bọn họ cũng phải ngồi xuống đàm phán hay sao? Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể, khuôn mặt Lý Uyên đã xuất hiện sự phẫn nộ.
Lúc này, một hoạn quan ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Bệ hạ, Thái tử và Bùi Tướng quốc đang ở ngoài điện chờ tiếp kiến.
- Tuyên bọn họ vào yết kiến!
Rất nhanh, Thái tử Lý Kiến Thành và Tướng quốc Bùi Tịch, một trước một sau tiến vào ngự thư phòng, đồng loạt khom người thi lễ:
- Tham kiến Bệ hạ!
Mặc dù là Lý Kiến Thành và Bùi Tịch đồng thời tiến vào ngự thư phòng, nhưng hai người lại không nói chuyện với nhau, thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương một cái, vì cái chết của Lưu Văn Tĩnh, Lý Kiến Thành hận Bùi Tịch thấu xương, thậm chí y còn hận là không thể tự tay giết chết kẻ tặc này.
Lý Uyên ngồi sau ngự án, giọng điệu cực kỳ bất mãn chất vấn Bùi Tịch:
- Lúc trước Tiêu Tướng quốc chủ trương khai thác, phát triển tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh, ngươi lại cực lực phản đối, nói cái gì mà sợ quân Tùy thèm nhỏ dãi, không an toàn. Bây giờ tốt rồi, dễ dàng bị quân Tùy cướp đi. Vốn có thể mang đến cho chúng ta một lượng lớn của cải và tài nguyên khoáng sản, giờ trở thành mâm cơm cho người khác. Ngươi làm sao giải thích với trẫm?