Chương 199: Món lợi mậu dịch

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:13

Các quân sỹ đem tất cả những đồ dùng để làm tiền chuộc chuyển hết vào trong quân doanh, lập tức gây chấn động trong quân doanh, binh sỹ ai nấy cũng nô nức đến xem. Rất nhiều binh sỹ đưa tay ra vuốt vuốt lên những tấm da dê mềm mại, tất cả đều là da dê thượng hạng, đây quả đúng là thứ không thể thiếu cho mùa đông trên thảo nguyên. Trên chợ cũng có bán, một tấm da dê thượng hạng loại này, phải một xâu tiền mới có thể mua được. Khang Ba Tư nghe tin cũng vội đến xem, nếu so với da dê, thì hắn vẫn có hứng thú với số ngọc thạch kia hơn. Vùng đất Hà Trung là nơi có rất nhiều loại ngọc và đá quý nổi tiếng, trước kia y vốn là người buôn bán châu báu, có con mắt rất tinh tường trong việc giám định chất lượng và giá trị của châu báu ngọc thạch. Số ngọc này đều là ngọc thô, chưa hề được mài giũa gia công qua, đang ở hình hài những cục đá lớn, nhìn qua thấy rất bình thường. Nhưng nếu trải qua bàn tay mài giũa và tạo hình của thợ thủ công, thì số ngọc thạch này sẽ tỏa sáng lấp lánh, giá trị tăng gấp trăm lần. Khang Ba Tư ti hí con mắt, nhặt lên từng cục ngọc thạch xem xét, số ngọc thạch này đều là loại ngọc đẹp thượng hạng, chỉ cần tạo hình cho đẹp, sẽ bán được giá cao. Lúc này, Dương Nguyên Khang đi tới, cười nói với Khang Ba Tư: - Thế nào, có nhìn ra điều gì không? Khang Ba Tư bỏ ngọc thạch xuống, chỉ vào số da dê, nói: - Số da dê này đều là hàng thượng hạng, khu chợ phía tây có người chuyên thu mua, mỗi tấm năm xâu tiền. - Giá cả tăng cao quá nhỉ! Khi trước hồi mà ta còn đi săn, mỗi tấm da dê loại này cũng chỉ đáng hai xâu tiền. - Đó là da dê ở dạng thô, loại đó bây giờ cũng chỉ đáng hai xâu tiền, còn đây là da của loại dê trên núi Kim Sơn của Tiết Diên Đà. Khang Ba Tư nhặt lên một tấm da dê, nhắm mắt vuốt ve tấm da một cách tỉ mỉ: - Lông dài mảnh mềm mại, loại hàng da thượng hạng, mùa đông vô cùng ấm áp, rất nhiều thương nhân người Túc Đặc đều là vì muốn mua được loại da dê như thế này mà đến đây. Loại da dê này rất được ưa chuộng ở Túc Đặc và Đại Thực, nếu tướng quân đồng ý, ta có thể giúp người bán số da dê này đi. Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu: - Số da dê này không bán, để đó dùng làm quân phẩm. Hắn quay lại dặn dò Trưởng sử Lưu Tuấn Đạo: - Lưu Trưởng sử, số da dê này, phát cho mỗi huynh đệ trong quân năm tấm. Ngoài ra, các hộ trong thành Đại Lợi, bất kể có phải quân hộ hay không, mỗi nhà phát ba tấm, việc này có thể giao cho Đỗ huyện thừa thực hiện. Đối với cư dân người Đột Quyết ở các vùng lân cận trong thành nội cũng thế, ngoài ra đưa mười ngàn tấm qua bên chỗ Ngư soái (Ngư Câu La – chú thích của BTV), số còn lại thì cất cả vào kho. Mệnh lệnh của hắn vừa truyền ra, tất cả những binh sỹ đang đứng vây xung quanh đều lập tức reo hò vui sướng. Mỗi người năm tấm da dê, để lót dưới thảm lông mà ngủ thì ấm lắm. Rất nhiều binh sỹ có gia đình ở trong thành Đại Lợi, điều này có nghĩa là bọn họ sẽ được hai phần. Vài binh sỹ chạy như bay ra khỏi doanh trướng, muốn mang tin này loan truyền ra toàn quân. Dương Nguyên Khánh lại lôi Khang Ba Tư sang một bên, cười mà hỏi y: - Ngươi nói xem, số ngọc thạch này không tồi chứ! Khang Ba Tư là một thương nhân, từ trong tận xương tủy y rất biết tính toán, thấy Dương Nguyên Khánh đem số da dê thượng hạng này phát cho các binh sỹ thì không khỏi có chút tiếc nuối. Nếu đem loại da dê thượng hạng này bán tới Túc Đặc, thì phải được mười đồng bạc lớn, có thể đổi được ba tấm da thô. Mất đi một cơ hội tốt để kiếm tiền, trong lòng y âm thầm thở dài một hơi, suy nghĩ lại quay trở về với số ngọc thạch. - Ngọc thạch này là loại ngọc đẹp thượng hạng, nếu mài giũa rồi đem ra bán, thì mỗi viên ngọc bội to vỡ quả trứng gà đều có thể bán được mấy chục xâu tiền. Số ngọc thạch này phải có chừng năm trăm cân! Nếu tạo hình cẩn thận, thì phải đáng giá mấy mươi ngàn xâu tiền. Trong lòng Dương Nguyên Khánh lại có cách nghĩ riêng,"chắc hẳn là Kim Sơn có mạch khoáng ngọc thạch, nếu mình có thể tìm ra được mạch khoáng này, thì nguồn của cải sẽ cuồn cuộn chảy vào túi". Thứ hắn cần nhất bây giờ là thợ chế tác ngọc, lúc nãy hắn đã có dò la qua, tuy ở thành Đại Lợi và Phong Châu có không ít thợ đá, nhưng lại không có thợ làm ngọc nào, vậy chỉ còn cách về kinh thành mời đến. - Lão Khang, khi nào ngươi trở về kinh thành một chuyến, thay ta kiếm hai người thợ chế tác ngọc giỏi nhất đến đây. - Ta rất muốn về, nhưng ta phải bán xong số hàng này đã, chỉ có điều, phải đến mùa xuân mới có người Đột Quyết đến mua bán. Khang Ba Tư thở dài một hơi, lòng y nóng như lửa đốt, tất cả vốn liếng của y đều bỏ cả vào số hàng gấm vóc lần này, nếu không bán được gấm vóc thì y không thể đến tân đô Lạc Dương mua cửa tiệm. Sở dĩ y đến thành Đại Lợi cùng với Dương Nguyên Khánh chính là vì số tiền mà y cần để mua cửa tiệm vẫn chưa đủ, nên muốn nhờ sự thuận tiện ở Giao Thị Giám của Dương Nguyên Khánh để kiếm một khoản lời lớn. Không ngờ năm nay thảo nguyên lại giá lạnh một cách khác thường, thương nhân Đột Quyết căn bản là không đến mua hàng, nên y chỉ còn cách phải đợi đến mùa xuân. Nhưng y lại lo đợi đến lúc bán được hết hàng vào mùa xuân, thì cơ hội mua cửa tiệm cũng không còn nữa, trong lòng y rất lo lắng, nhưng lại không dám nói ra. Dương Nguyên Khánh thấu hiểu tâm tư của y, bèn vỗ vỗ bờ vai y cười mà rằng: - Ta sẽ giúp ngươi bán hết số hàng đó. - Sau khi rời khỏi quân doanh, hắn trở vệ huyện nha. Trên đường đi mỗi khi ngang qua những chỗ công trường hoang vắng, Dương Nguyên Khánh không khỏi nhíu mày, tuy mới trở về có một ngày ngắn ngủi, nhiều sự vụ chất chồng, nhưng không việc nào khiến hắn phiền lòng bằng việc xây cho xong tường thành. Không có tường thành nội, năng lực phòng ngự của thành Đại Lợi sẽ yếu đi một nửa, bất luận thế nào hắn cũng không thể đợi được đến mùa xuân. - Tướng quân, người đang lo lắng về Tiết Diên Đà? Từ đằng sau vọng tới tiếng của Dương Tư Ân, y chầm chậm giục ngựa tiến lên, ánh mắt của Dương Nguyên Khánh dừng lại ở những chỗ tường thành chưa xây xong, khẽ gật đầu, trầm giọng nói: - Ta có thể cảm nhận được sự thù hận của Ất Thất Bát đối với ta. Theo như tính cách của người trên thảo nguyên, y không khi nào lại chịu bỏ qua, ta hoài nghi là y rất có thể sẽ công đánh thành Đại Lợi. - Y sẽ làm thế ư? Dương Tư Ân có chút không tin lắm: - Nhưng người trên thảo nguyên không am hiểu việc công đánh thành trì. Dương Nguyên Khánh lắc đầu, nói: - Đó là thảo nguyên của trước kia thôi, sở dĩ có chiến sự ở năm Khai Hoàng mười chín, cũng chính là do Khả Hãn Đô Lam cho chế tạo số lượng lớn khí giới công thành, chuẩn bị công đánh thành Đại Đồng, cho nên triều đình mới phải ra tay khắc chế trước. Kỹ thuật và công nghệ của người trên thảo nguyên đều là của chung, người Đột Quyết biết chế tạo khí giới công thành, thì người Tiết Diên Đà cũng biết. Tuy xét theo lý mà nói, thì Tiết Diên Đà sẽ không dám tiến đánh vương triều nhà Tùy, nhưng Ất Thất Bát sẽ bị hận thù bịt mắt, rất có thể hắn sẽ đánh lén thành Đại Lợi một trận trước khi trở về Kim Sơn. - Đó là mùa xuân sang năm, tướng quân cho rằng y sẽ công đánh thành Đại Lợi vào mùa xuân sang năm? - Cụ thể là lúc nào thì ta không biết, nhưng để chế tạo được khí giới công thành thì y cũng cần thời gian, ít ra cũng phải đến sang năm. Dương Nguyên Khánh trầm tư giây lát, đoạn tiếp: - Bất kể y có tiến công hay không, chúng ta vẫn cần phải có dự tính chuẩn bị chu đáo. Ta định ngày mai sẽ đi tìm Ngư soái, tường thành nội nhất định phải xây, nếu y làm không được, thì chúng ta sẽ tự làm. Dương Nguyên Khánh lại cười cười, vỗ vỗ vai Dương Tư Ân: - Tháng này ta sẽ rất bận rộn, sau khi từ chỗ Ngư soái trở về, ta còn định đi nha trướng Đột Lợi một chuyến, bên chỗ thành Cửu Nguyên, tốt nhất là ngươi nên đợi qua tết rồi hẵng đi. Dương Tư Ân yên lặng gật đầu, y cũng có thể cảm nhận được, kể từ sau khi thành Dương Nguyên Khánh trở về, thành Đại Lợi lập tức có trụ cột tinh thần. - Lúc về đến huyện nha, ở đó không một bóng người. Đỗ Như Hối chỉ để lại một mảnh giấy, nói Bàn Ngư đưa y và một vài quan viên của Giao Thị Giám đi thị sát ở thôn trang ngoài thành. Thông cáo của huyện đã đã viết xong cả, một tập dày cộm, phải có đến ba mươi trang giấy, ngày mai Dương Nguyên Khánh sẽ đi đến huyện Ngũ Nguyên, hắn liền tiện tay lấy luôn mười mấy phần thông cáo. Đoạn hắn trở về nhà, bước vào trang viện của Xuất Trần, nghe từ trong nhà vọng ra tiếng cười nhẹ của mấy cô gái, hình như có bốn người, hai người là con gái của Khang Ba Tư, còn có một âm thanh nghe rất xa lạ. Dương Nguyên Khánh đang chần chừ xem có nên bước vào hay không, thì nha hoàn Lục Trà đang đứng ngoài cửa đã nhìn thấy hắn, kêu lên: - Công tử về rồi! Bây giờ có muốn đi cũng không được rồi, Dương Nguyên Khánh chỉ còn cách bước vào. Con gái nhỏ của Khang Ba Tư là Khang Lỵ rất nhút nhát, thấy hắn bước vào, lập tức nấp ra sau lưng chị gái. Dương Nguyên Khánh quay sang cười gật đầu chào tỷ tỷ Khang Mạt. Vừa lúc đó, mắt hắn nhìn thấy một người con gái, tuổi chừng mười bảy mười tám, dung nhan thanh tú, trên mặt nàng ấy thoáng một nụ cười điềm tĩnh. Bệnh của Xuất Trần dường như chỉ hơi khá lên một chút, vẫn còn đang ho, Đổng thần y không cho nàng xuống khỏi giường, nên lúc này đang dựa nơi thành giường, dung nhan gầy yếu, sắc mặt hết sức tiều tụy. Thấy Dương Nguyên Khánh bước vào, Xuất Thần cười với hắn và giới thiệu người con gái bên cạnh: - Nguyên Khánh, đây là Phương phu nhân. Thì ra nàng ấy là thê tử của Dương Tư Ân, Dương Nguyên Khánh bèn vội chắp tay vái chào: - Đa tạ sự chiếu cố của phu nhân giành cho bọn ta. Hôm qua khi Dương Nguyên Khánh về đến thành Đại Lợi, tất cả đồ dùng trong phòng đều đầy đủ cả, lại còn có một nha hoàn, tất cả những việc đó đều là do Phương phu nhân sắp xếp, trong lòng Dương Nguyên Khánh lấy làm cảm kích lắm. Phương phu nhân đáp lễ, cười nói: - Dương tướng quân không cần khách sáo, chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, nếu có cần cái gì nữa, thì cứ nói cho ta biết. Lúc nãy ta còn nói Xuất Trần cô nương đến nhà ta dưỡng bệnh, ở nhà ta sẽ ấm áp hơn nơi này. Ngày mai Dương Nguyên Khánh sẽ đi đến huyện Ngũ Nguyên, hắn đang lo lắng về việc an trí cho Xuất Trần, lời nói của Phương phu nhân khiến hắn vui mừng quá đỗi: - Vừa đúng ngày mai ta phải đi đến huyện Ngũ Nguyên, vậy thì xin gửi gắm Xuất Trần ở nhà cô, cô giúp ta chăm sóc cho nàng ấy vài ngày. - Không thành vấn đề, ta sẽ chăm sóc nàng ấy cẩn thận, người cứ yên tâm mà đi. Mọi người còn cười nói thêm vài câu, đoạn cáo từ ra về. Dương Nguyên Khánh ngồi xuống đầu giường, nắm tay Xuất Trần, cười nói: - Cảm giác có khá hơn chút nào không? Khí sắc của Xuất Trần rất tệ, lúc nãy cũng là cố gắng miễn cưỡng mà nói chuyện với mọi người, nàng không kìm nổi một trận ho khan, đoạn miễn cưỡng cười nói: - Khá hơn chút ít, ít ra thì đầu cũng không còn sốt, thuốc của Đổng thần y đó tốt lắm. Đúng rồi, hôm nay còn có một thân sỹ họ Từ đến tìm chàng, Lục Trà nói chàng không có nhà, y liền hậm hực bỏ đi. Dương Nguyên Khánh nghĩ đến sự thay đổi trên nét mặt của tên Từ phán quan đó, bèn cười hỏi: - Vậy y có để lại vật gì không? Xuất Trân gật gật đầu: - Y muốn gửi lại một số lễ vật, ta không hiểu y có dụng ý gì nên nói Lục Trà không được nhận, có lẽ y cũng không yên tâm về Lục Trà cho nên mang về cả rồi. Nói đến đây, nàng thấy Dương Nguyên Khánh dường như chất chứa tâm sự, bèn hỏi: - Nguyên Khánh, sao thế? Dương Nguyên Khánh thở dài: - Ta có chút lo lắng cho thím, nàng về thăm người đi! Xuất Trần biến sắc, hất bàn tay Dương Nguyên Khánh ra, xoay qua người không thèm nhìn hắn, một lúc lâu sau, nàng mới lạnh lùng nói: - Ta biết chàng muốn đuổi ta về, mới có một ngày, mà chàng đã xem ta là gánh nặng rồi. - Là ta loho sức khỏe của nàng, thể chất của nàng không thích hợp với thời tiết giá lạnh ở đây. Đổng lang trung cũng nói với ta, là do nàng trước giờ chưa từng uống thuốc, nên uống vào lần đầu tiên sẽ thấy có hiệu quả, nhưng uống lần thứ hai thì hiệu quả sẽ giảm bớt đi, đến lúc đó sẽ nguy hiểm cho nàng. Nàng có thể dùng thuốc để thay đổi thể chất dần dần, nhưng y không có bản lĩnh đó, cần phải đi kinh thành tìm danh y. Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh thở dài: - Ta không hề muốn đuổi nàng đi, nhưng ta rất lo là nàng sẽ không chịu nổi qua mùa đông này. Trong vòng năm năm qua, mùa đông năm nào trong thành Đại Lợi cũng có nhà mất đi người thân. Xuất Trần lại ho mạnh một cơn, nàng thở dài một tiếng: - Nguyên Khánh ca ca, chàng cứ để ta thử xem đã, nếu thật sự không chịu nổi, thì ta sẽ nghe lời chàng mà trở về. Dương Nguyên Khánh lại nắm lấy bàn tay nàng, thấp giọng nói: - Thật ra chúng ta nên đi gặp thím trước, xin người đáp ứng chuyện hôn sự của chúng ta, rồi nàng mới cùng ta đến thành Đại Lợi, như vậy chúng ta có thể tổ chức luôn hôn sự ở thành Đại Lợi. Xuất Trần cảm động trong lòng, mắt hơi hoe hoe đỏ, nàng cầm bàn tay Dương Nguyên Khánh áp vào má mình, nghẹn ngào nói: - Nguyên Khánh ca ca, năm năm trước khi chàng xuất chinh, ta đã thề kiếp này ngoài chàng ra sẽ không gả cho ai khác, bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn chờ đợi chàng. Dương Nguyên Khánh vuốt ve gương mặt nàng, lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, dịu dàng nói: - Ta biết, ta cùng nhất định sẽ cưới nàng làm vợ, đây là lời hứa của ta với nàng.