Buông tha quận Y Ngô là mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, do y đến chấp hành. Trong lòng Tô Định Phương vạn phần không muốn. Với y mà nói, chưa chiến đã lui, đã coilà thất bại. Mặc kệ là nguyên nhân gì, đối mặt với đại quân một trăm nghìn người của Tây Đột Quyết như hổ rình mồi, bọn họ không có nghênh chiến, mà là rút lui.
Việc rút lui này khiến Tô Định Phương cảm thấy nhục nhã. Y chỉ đành trầm mặc. Lúc này, có binh lính cưỡi ngựa từ phía tây chạy tới báo:
- Tướng quân, Vương Thái Thú đã tới!
Một lát sau, có mấy con ngựa chiến xông lên gò đất nhỏ. Người cầm đầu là một vị chừng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, bộ dáng hào hoa phong nhã. Y chính là Thái Thú quận Y Ngô, Vương Hàm Đan. Y vốn là Huyện lệnh huyện Đôn Hoàng. Năm trước được thăng làm Thái Thú quận Y Ngô.
- Tô tướng quân, mọi người đi chậm như vậy, có thể bị quân Đột Quyết truy kích hay không?
Vương Thái Thú lộ vẻ lo lắng hỏi.
Tô Định Phương lắc đầu nói:
- Xạ Quỹ tạm thời không có tính toán muốn khai chiến cùng chúng ta. Chúng ta chủ động rút lui, y không có lý do gì gây gổ. Dù sao địch nhân lớn nhất của y là Đông Đột Quyết. Nói không chừng còn có thể cùng chúng ta hợp tác, cùng đối phó với Mạc Bắc Đột Quyết.
- Tô tướng quân cảm thấy chúng ta có khả năng hợp tác với Tây Đột Quyết hay sao?
Vương Thái Thú lại hỏi.
Tô Định Phương nở nụ cười thản nhiên nói:
- Điện hạ đã nói cho ta biết. Ít nhất trong mắt của Tây Đột Quyết, chúng ta cùng bọn họ không có sự xung đột về lợi ích. Mà Mạc Bắc Đột Quyết là địch nhân của song phương. Cho nên chúng ta còn có cơi hội hợp tác. Từ thời Đạt Đầu, giấc mộng trở về Mạc Bắc, chính là điều người Tây Đột Quyết muốn nhất. Đã qua vài chục năm, giấc mộng về cố hương của bọn họ vẫn không có thay đổi. Mà triều Tùy chúng ta sẽ không chiếm Mạc Bắc. Đây là cơ sở để song phương hợp tác.
Nói tới đây, ánh mắt của Tô Định Phương lại nhìn về hướng đông, có chút suy nghĩ nói:
- Ta phỏng chừng điện hạ đã phái sứ giả đến Tây Đột quyết rồi...
- Tướng quốc, đã tới Trường An rồi!
Một người tùy tùng chỉ về một tòa tường thành nguy nga ở xa la lớn.
Dương Sư Đạo dùng tấm vải che bớt ánh mặt trời chói chang, nheo mắt nhìn về hướng tây. Chỉ thấy một toàn tường thành đen nhánh còn cách đây vài dặm.
- Trở lại rồi!
Dương Sư Đạo thở dài một tiếng. Ông ta không biết mình đã rời Trường An được bao lâu rồi, mười năm hay là tám năm?
Nhìn toà thành trì ông ta đã sinh ra và lớn lên, trong lòng Dương Sư Đạo cảm thấy cảm khái vô hạn. Khi nào thì quân Tùy có thể đánh hạ Trường An?
Lần này, Dương Sư Đạo phụng mệnh đi sứ Trường An, chính là vì trấn an Đường triều. Hướng bọn họ giải thích việc triều Tùy phát hành tiền bạc sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của Đường triều.
Trên người ông ta có mang theo bức thư do Dương Nguyên Khánh viết gửi cho Lý Uyên. Trong thư hứa hẹn nghiêm cấm tiền bạc chảy về phía Đường triều.
Đây làm một sự nhượng bộ của Dương Nguyên Khánh, hoặc cũng có thể gọi là yếu thế. Kỳ thật thái độ thế nào cũng không trọng yếu, trọng yếu là phải ổn định Đường triều.
Nhất định phải trước khi giải quyết nguy cơ từ Đột Quyết, tránh việc giao chiến với Đường triều. Tiền bạc sẽ trở thành ngòi nổ chiến tranh giữa Tùy Đường. Cho nên nhiệm vụ đi sứ lần này của Dương Sư Đạo, chính là dập tắt ngòi nổ.
Mọi người tiếp tục đi tới, cách cửa Xuân Minh của Trương An càng ngày càng gần. Lúc này, một đội kỵ binh từ trong thành lao nhanh ra.
Cầm đầu đội ngũ là một vị quan viên gần bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, ánh mắt trầm tĩnh, có một bộ râu dài dưới hàm, khí độ bất phàm. Ông ta chính là Lễ Bộ Thượng Thư của Đường triều, Dương Cung Nhân, cũng là đại ca của Dương Sư Đạo.
Ông ta phụng chỉ của Lý Uyên đi tới trước đón tiếp Dương Sư Đạo. Đi bên cạnh ông ta còn có một người mũi ưng mắt nhỏ, có vẻ gian trá. Y là Nội Sử Thị Lang của Đường triều, Phong Đức Di.
Phong Đức Di là chủ động mong được đi đón sứ giả Tùy. Thực ra, việc y đi cùng là có thâm y. Lý Uyên không phải quá tin tưởng Dương Cung Nhân.
- Đại ca!
Dương Sư Đạo nhìn thấy Dương Cung Nhân, liền vui mừng bất ngờ, hô to một tiếng, giục ngựa chạy tới đón chào.
Dương Cung Nhân nhìn thấy huynh đệ, trên khuôn mặt nghiêm túc xuất hiện nụ cười. Trong lòng ông ta dâng lên một cỗ thân tình khó có thể nói được. Hai người bọn họ chảy chung một dòng máu, nên có một sự ăn ý mà người khác không có.
- Tam đệ. Một đường khổ cực.
Cho dù trong lòng có một cỗ kích động muốn ôm người đệ đệ nhưng Dương Cung Nhân vẫn khắc chế lại. Ông ta biết Phong Đức Di ngay tại phía sau.
Người này là một tiểu nhân. Y sẽ đem quá trình mình gặp mặt tam đệ nói tỉ mỉ cho Thánh Thượng. Dương Cung Nhân cũng hiểu tâm tư của Lý Uyên. Ông ta không muốn có phiền toái không cần thiết cho nên chỉ chắp tay, thản nhiên cười.
Ánh mắt của Dương Sư Đạo lướt qua vai của huynh trưởng, thấy khuôn mặt gian trá của Phong Đức Di đang tươi cười. Ông ta đã minh bạch nỗi khổ trong lòng huynh trưởng. Ông ta cũng khắc chế kích động, chắp tay cười nói:
- Đại ca có chút béo.
- Đó là đương nhiên, sống an nhàn sung sướng đã lâu. Không còn như ngày xưa, cưỡi ngựa bắn cung, xuống nông thôn hỏi thăm dân tình cho nên có chút mập.
Dương Cung Nhân vẫn giữ vẻ tươi cười, lại nhìn phó sứ Trương Lượng. Ông ta không biết người này, liền cười hỏi:
- ị này chính là?
- Đây là phó sứ của đệ. Trương tham quân, đảm nhiệm Ký Thất Tham Quân cho Sở Vương.
Dương Sư Đạo cười giới thiệu.
Dương Cung Nhân lập tức kính nể, vội vàng thi lễ:
- Hóa ra là Trương tham quân, nghe đại danh đã lâu!
Trương Lượng không ngờ ông ta lại biết mình, trong lòng có chút đắc ý vội vàng thi lễ thực sâu nói:
- Trượng Lượng chỉ đảm nhiệm chức quan nhỏ, không dám thụ lễ của Thượng Thư. Nghe qua Thượng Thư là người văn võ song toàn, là nho tướng khó có đương thời. Xin nhận một lễ này của Trương Lượng.
Dương Cung Nhân là con cả của Dương Hùng, không chỉ học thức uyên bác, hơn nữa còn đọc thuộc lòng binh thư. Lúc tuổi còn trẻ, một cây lượng ngân thương nổi danh một thời ở Trường An. Hơn nữa ông ta còn là một vị mỹ nam tử nổi danh. Cho nên được xưng là 'Ngân thương tiểu lang quân'. Là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ.
Sau Dương Cung Nhân lại đảm nhiệm Thái Thú Trương Dịch, chiến tích lớn lao, lại được điều vào triều đảm nhiệm Hộ Bộ Thị Lang. Khi Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Quảng điều động tứ lộ đại quân tiêu diệt Dương Huyền Cảm. Lộ thứ nhất do Vũ Văn Thuật chỉ huy, lộ thứ hai do Khuất Đột Thông chỉ huy, lộ thứ ba do Lai Hộ Nhi chỉ huy, lộ thứ tư chính là Dương Cung Nhân
Trước đây ông ta còn chỉ huy quân Tùy công phạt dân tộc Thổ Dục Hồn, thắng nhiều bại ít. Nên được vinh dự là nho tướng, cực kỳ nổi danh ở Đại Tùy.
Dương Cung Nhân thấy Trương Lượng cung kính, không khỏi vuốt râu cười:
- Không lãng phí thời gian nữa, chúng ta tiến vao Trường An đi...
Trong ngự thư phòng, điện Võ Đức, Lý Uyên khuôn mặt âm trầm, không nói một lời. Y đang nghe Phong Đức Di thuật lại sự tình. Y chỉ quan tâm hai chuyện, một là mục đích của sứ Tùy đến lần này, đây là quốc sự.
Hai là, y muốn biết thái độ của Dương Cung Nhân với Dương Sư Đạo. Đây cũng là một loại tâm tư khó có thể nói hết.
Cho dù từ trước, quan hệ cá nhân giữa Lý Uyên và Dương Cung Nhân vô cùng tốt, có thể nói không có gì giấu nhau. Nhưng lúc đó hai bên là bình đẳng kết giao. Mà bây giờ, Lý Uyên biến thành quân chủ, tâm tính của y cũng tự nhiên phát sinh biến hóa.
Vì giao tình của quá khứ, nên y rất trọng dụng Dương Cung Nhân, thậm chí còn bổ nhiệm ông ta làm Lễ Bộ Thượng Thư. Nhưng về phương diện khác, Lý Uyên lại có một chút e dè với Dương Cung Nhân, thủy chung không chịu để cho ông ta nhập tướng (làm Tể tướng). Hơn nữa, Lý Uyên biết rõ Dương Cung Nhân cũng giỏi về chiến tranh, văn võ toàn tài nên càng kiên quyết không cho ông ta mang binh.
Nói cho cùng, chính là bởi vì đệ đệ của Dương Cung Nhân, Dương Sư Đạo là Tể tướng của triều Tùy. Hơn nữa ông ta còn có một người muội muội, chính là Trắc phi của Dương Nguyên Khánh. Nghĩ tới hai ngươi kia, trong lòng Lý Uyên như bị kim đâm.
Ở mặt ngoài Lý Uyên là người quan dung. Y luôn tận sức biểu hiện mình là một vị đế vương có sự khoan dung, đại lượng.
Nhưng trên thực tế, Lý Uyên là người không cho phép một nửa hạt cát trong mắt, lòng dạ cực kỳ hẹp hòi. Những lúc không người, y sẽ toát ra vẻ u ám trong nội tâm. Giống như lần này, y khiến Dương Cung Nhân đi tiếp đãi Dương Sư Đạo.
- Bọn họ biểu hiện như thế nào?
Lý Uyên lãnh đạm hỏi.
- Bệ hạ, có thể dùng hai chữ 'Tinh tế' để hình dung cuộc gặp mặt hôm nay giữa bọn họ.
Phong Đức Di cung kính đứng ở trước án. Y là người cực kỳ giỏi nắm bắt tâm tư của Lý Uyên. Việc y am hiểu nhất, chính là suy đoán được đế tâm.
Trước kia y lấy lòng Dương Quảng, hiện tại y lại lấy lòng Lý Uyên. Bởi vì thời gian y đến Đường triều cũng không dài nhưng vẫn được coi là tâm phúc của Lý Uyên. Lý Uyên tính nhiệm y còn hơn cả Bùi Tịch.
Phong Đức Di là kẻ hai mặt. Một mặt, vì muốn lưu lại được lui, nên âm thầm đầu hàng Dương Nguyên Khánh. Ở một số việc mấu chốt, y sẽ trợ giúp triều Tùy.
Còn mặt khác, vì biểu hiện sự trung tâm với Đường triều, cho nên y cũng không chịu tận tâm với Dương Nguyên Khánh. Y cứ lắc lư ở hai bên, nhằm dành được lợi ích tốt nhất.