Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, vậy là Lý Tĩnh đã đến, hắn vội vàng ra lệnh:
- Nhanh, đưa y vào đây!
Một lát sau, Lý Tĩnh bước nhanh trên bậc thang, tiến vào phòng nghị sự. Y tiến lên thi lễ thật sâu:
- Ty chức tham kiến Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh đã nhận được báo cáo Lý Tĩnh tiêu diệt hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết. Thắng lợi đúng lúc của trận này đã kéo gót sắt xuôi nam của Đột Quyết lại, để cho dân chúng có đủ thời gian rút lui, cũng để cho quân Tùy ngược bắc chiếm giữ huyện Thiện Dương, nắm được mấu chốt thời cơ chiến đấu.
Có thể nói, trận này là một cú đánh vào khớp xương mấu chốt của chiến dịch. Đương nhiên, trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng hiểu được, Lý Tĩnh quyết định đánh trận này cũng có chút hơi mạo hiểm.
- Lý Tổng quản vất vả rồi!
Dương Nguyên Khánh không hề keo kiệt, hết lòng khen ngợi:
- Trận chiến ở Tử Hà Cốc là một trận mấu chốt để xoay chuyển toàn bộ cuộc chiến, bảo vệ huyện Thiện Dương, làm cho quân Tùy giành được thế chủ động. Cuộc chiến với Đột Quyết lần này, công lao của ngươi xếp thứ nhất.
Trong lòng Lý Tĩnh cảm động, vội vàng khiêm tốn nói:
- Trận này ty chức giành được thắng lợi cũng nhờ may mắn, cũng là nhờ vào một ý niệm của tướng địch, đúng là rất mạo hiểm, không đáng để ca ngợi. Ty chức không dám nhận sự khen thưởng của Điện hạ.
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Có chuyện ngươi cần phải hiểu, đánh thế nào là do ngươi toàn quyền quyết định, ta sẽ không hỏi đến. Ta chỉ cần biết kết quả cuối cùng thế nào. Thắng thì được khen thưởng, nếu bại, ngươi cũng phải nhận sự trừng phạt. Cho nên, ta hi vọng lần sau khi ngươi đưa ra quyết sách gì, trước tiên cần phải suy nghĩ thật kỹ về hậu quả và trách nhiệm một cách kỹ càng.
Lý Tĩnh yên lặng gật đầu, y hiểu được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, cũng không phải là hoàn toàn khen ngợi y, đồng thời cũng mang theo một tia cảnh cáo. Quân Đột Quyết xuôi nam quy mô rất lớn, việc quan trọng nhất mà y cần làm là bảo vệ huyện Thiện Dương chứ không phải mạo hiểm đi Tử Hà Bảo.
- Ty chức đã hiểu. Lần sau ty chức sẽ suy xét cẩn thận trước khi đưa ra quyết sách, nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng.
Dương Nguyên Khánh thấy y đã hiểu được ý của mình, liền không nhắc đến chuyện này nữa, chuyển sang đề tài khác:
- Về lần chiến đấu với quân Đột Quyết này, ta muốn biết suy nghĩ của ngươi.
Trong điện Võ Đức thành Trường An, hoạn quan và cung nữ đều nơm nớp lo sợ, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng rống đầy giận dữ của Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên:
- Đây là đứa con của trẫm, đây là Thái tử Đại Đường sao?
Trong ngự thư phòng, Bùi Tịch không ngừng khuyên bảo Lý Uyên:
- Bệ hạ bớt giận. Xin Bệ hạ bớt giận, chuyện này còn chưa thể kết luận!
- Ngươi nói trẫm bớt giận như thế nào? Thái tử như vậy, trẫm sao có thể đem giang sơn này giao cho y?
Lý Uyên tức sùi bọt mép, nắm tay không ngừng đập xuống mặt bàn. Bùi Tịch bí mật nói cho y biết một sự kiện, gần như khiến cho y tức điên lên rồi. Nguyên nhân gây ra chuyện này chính là do cha của Doãn Đức Phi là Doãn Quý Bình nghĩ cách mưu đoạt một khối ruộng tốt ở Thành Đô.
Mà chủ nhân của đám ruộng tốt này à hơn trăm hộ nông dân, dù thế nào bọn họ cũng nhất định không chịu bán. Sau đó Doãn Quý Bình mới nhờ Thái tử Lý Kiến Thành tạo áp lực với Thái thú quận Thục là Cao Biểu Nhân, cuối cùng sử dụng quyền lực của quan phủ, dùng một cái giá vô cùng thấp chiếm đoạt khối ruộng tốt này.
Kết quả là hơn trăm hộ nông dân cùng kéo vào kinh đưa cáo trạng, kinh động đến Lý Thế Dân. Dưới chủ ý của y, Đường Phong nhanh chóng tra ra chân tướng sự việc. Sau đó Lý Thế Dân liền bày mưu tính kế để Bùi Tịch đem việc này vào cung tố cáo với phụ hoàng.
Lý Uyên bị chọc giận. Y vô cùng coi trọng việc thôn tính đất đai. Y biết chỉ cần xuất hiện việc thôn tính đất đai cũng đồng nghĩa với dấu hiệu mất nước. Cho nên, Lý Uyên thà đem lượng lớn đất đai vô chủ ban cho đám công thần quý tộc cũng tuyệt đối không cho phép phát sinh việc thôn tính đất đai.
Bất kỳ một vương triều nào, ở thời kỳ mới lập quốc, chính trị đều rất trong sạch, thanh danh trong dân chúng đều tốt lắm. Đấy là do tiền triều diệt vong khiến cho một lượng lớn lợi ích của các giai cấp bị mất hết, nhân khẩu thưa thớt mà tài nguyên phong phú, cho nên mới giai cấp cao tầng quyền quý mới thu được một lượng lớn lợi ích. Nhưng bởi vì tài nguyên nhiều nên dân chúng vẫn kiếm được một chén canh, bọn họ còn có thể chấp nhận sự bóc lột của đám quyền quý.
Nhưng theo thời gian, tài nguyên ngày càng ít đi mà khẩu vị của giai cấp quyền quý cũng không có thu nhỏ lại, ngược lại càng lúc càng lớn, cũng là lúc xuất hiện lòng tham không đáy. Nhân dân không thể sống nổi sẽ bùng nổ việc tạo phản, sẽ xuất hiện việc thay đổi triều đại. Các triều đại trước đều vì lý do này mà diệt vong. Về điểm này trong lòng Lý Uyên hiểu rõ. Cho nên y quyết không cho phép xuất hiện việc thôn tính đất đai.
Quan trọng hơn là, Doãn Quý Bình lại thông qua Thái tử tạo áp lực để chiếm đoạt khối đất đai này, điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa Doãn Quý Bình và Thái tử không hề tầm thường. Vậy thì quan hệ giữa Doãn Đức Phi và Thái tử là thế nào? Lửa giận từ việc thôn tính đất đai kết hợp với việc Thái tử bị nghi kỵ khiến cho Lý Uyên cuối cùng cũng không thể kiềm chế được lửa giận, hoàn toàn bạo phát ra ngoài.
Tuy rằng ngoài miệng thì Bùi Tịch ra sức khuyên bảo Lý Uyên bớt giận nhưng thực ra trong lòng y lại đang mừng thầm. Trong trí nhớ của y, chưa bao giờ nhìn thấy Lý Uyên nổi giận như thế, rất có thể là Lý Uyên muốn phế Thái tử rồi.
Trong lòng y vạn phần đắc ý, nhưng lại giả vờ giả vịt nói:
- Bệ hạ, tốt nhất cần hỏi lại Thái tử, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tránh trường hợp Thái tử bị oan uổng.
- Trẫm cũng đang muốn hỏi nó xem nó định ăn nói thế nào.
Lồng ngực Lý Uyên vì tức giận mà liên tục phập phồng. Y cố gắng kiềm chế nỗi tức giận ngút trời, quát lên:
- Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Thái tử lập tức tới gặp trẫm.
Trong điện Hiển Đức ở Đông cung, Thái tử Lý Kiến Thành đang sửa sang lại bức danh thư do đủ loại quan lại kí tên phản đối việc khai chiến. Tần Vương Lý Thế Dân cực lực khuyên phụ hoàng thừa dịp Đột Quyết xuất binh tấn công Tùy để công chiếm sáu quận ở Quan Bắc, cũng đoạt lại quận Hội Ninh.
Mà Lý Kiến Thành lại cương quyết phản đối hành động ném đá xuống giếng này, việc này không chỉ đẩy Đại Đường vào con đường bất nghĩa, hơn nữa sẽ phải đối mặt với hành động trả thù kịch liệt của triều Tùy, cuối cùng sẽ làm tổn thương nghiêm trọng đến lợi ích của triều Đường. Vì ngăn cản phụ hoàng bị Tần Vương thuyết phục, Lý Kiến Thành còn lợi dụng quyền uy của mình, động viên tất cả quan viên ngũ phẩm trở lên cùng chống lại việc khai chiến.
Lý Kiến Thành biết đây là sát chiêu sắc bén nhất. Lần tranh chấp trước về việc tấn công Tiêu Tiển, y đã động viên mười mấy vị trọng thần phản đối tập thể, khiến cho phụ hoàng cuối cùng phải từ bỏ ý niệm xuất binh trong đầu. Còn lần này, y muốn tạo ra áp lực lớn hơn nữa để áp chế dục vọng khai chiến của phụ hoàng.
Lý Kiến Thành là người nhân hậu, suy xét vấn đề tương đối cụ thể, những gì đã làm đều là suy xét vấn đề lợi ích của triều Đường. Y không hề ý thức được mình làm như vậy sẽ khiến cho phụ hoàng cảm thấy quyền lực của y quá lớn mà trở nên nghi kỵ.
Mặc dù Lý Kiến Thành không ý thức được việc này, nhưng những đại thần tâm phúc bên cạnh y lại ý thức được. Một trong số những tâm phúc của Lý Kiến Thành là Trung doãn Vương Khuê, y nghe nói Thái tử muốn động viên quan viên ngũ phẩm trở nên phản đối tập thể việc khai chiến với triều Tùy, điều này khiến cho y sầu lo.
Lúc này, Vương Khuê đang ở trong phòng với Lý Kiến Thành, cực khổ khuyên bảo Lý Kiến Thành:
- Điện hạ làm như vậy, mặc dù sẽ rất hữu hiệu, có thể bức Thánh thượng hủy bỏ việc khai chiến. Nhưng Điện hạ có nghĩ tới điều này sẽ khiến cho Thánh thượng cảm thấy thế nào không? Việc có thể vận động tám phần mười quan viên ngũ phẩm trở lên phản đối sẽ khiến cho Thánh thượng cảm thấy bị Điện hạ uy hiếp. Điện hạ, sở dĩ Thánh thượng để cho Tần Vương tham gia chính sự, đồng ý cho y xây dựng phủ Thiên Sách, tự bổ nhiệm quan viên chỉ sợ là có liên quan đến việc Điện hạ có quyền uy rất lớn trong triều. Ý vua khó lường, Điện hạ phải có chút kiêng kị mới được!
Lý Kiến Thành rơi vào trầm tư, có lẽ người trong cuộc thường mê muội, chưa bao giờ y ý thức được tính nghiêm trọng của việc này. Y vẫn sử dụng việc phát động đủ loại quan lại phản đối làm đòn sát thủ cuối cùng, hai năm quả đúng là đã sử dụng rất thuần thục, chưa hề nghĩ tới sẽ làm phụ hoàng tức giận, khiến cho phụ hoàng nghi kỵ.
Lý Kiến Thành cũng không phải là người ngu xuẩn, cũng không cố chấp. Ngược lại, y là một người cực kỳ thông minh, cực kỳ khiêm tốn, lại giỏi về việc tiếp thu ý kiến can gián của người khác. Buổi nói chuyện với Vương Khuê khiến cho y tỉnh ngộ. Y sử dụng phương pháp thỉnh nguyện của đủ loại quan lại để xử lý là có điểm thể hiện lực ảnh hưởng trong triều một cách thái quá rồi, sẽ làm cho phụ hoàng kiêng kỵ.
Nghĩ thông suốt điểm này, y bắt đầu cảm thấy do dự. Dùng thỉnh nguyện của đủ loại quan lại đến phản đối việc khai chiến, quả thật không quá thỏa đáng. Nhưng y cảm thấy phụ hoàng ngày càng có khuynh hướng khai chiến, mình phải làm thế nào để khuyên bảo phụ hoàng?
Đúng lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Điện hạ, Trương công công đến, nói là Thánh thượng có chỉ, lệnh cho Điện hạ lập tức vào cung. Lý Kiến Thành gật gật đầu;
- Ta biết rồi!
Rốt cục vào giờ khắc này, y đã có quyết định, tạm thời không đưa thư thỉnh nguyện của bá quan cho phụ hoàng xem, quan sát tình huống một chút rồi nói sau. Y liền thay đổi một bộ y phục, sau đó bước nhanh ra khỏi cung.
Hoạn quan đến tuyên chỉ là một lão hoạn quan, họ Trương, đã phục vụ trong cung rất nhiều năm, hiện tại chủ quản ngự thư phòng. Y và Thái tử Lý Kiến Thành có quan hệ vô cùng tốt. Hiện tại y đang đứng ở bên ngoài cung, tâm trạng lo lắng. Thấy Lý Kiến Thành đi ra, Trương công công liền vội vàng tiến lên nói:
- Điện hạ, đã xảy ra chuyện rồi.
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Kiến Thành thấy vẻ mặt kinh hoàng của y, trong lòng cũng âm thầm có cảm giác không ổn.
- Điện hạ, hôm nay Bùi Tướng quốc mật báo với Thánh thượng, hình như nói về việc đất đai ở Thành Đô, khả năng là có liên quan đến Điện hạ. Thánh thượng đang rất giận dữ, hiện đang ở trong ngự thư phòng, triệu Điện hạ lập tức đến gặp ngài.
Lý Kiến Thành cả kinh, da đầu như muốn nổ tung. Việc đất đai ở Thành Đô, chẳng lẽ là sự việc của Doãn Quý Bình? Làm sao Bùi Tịch biết được việc này? Đúng thật là y có liên quan đến chuyện này, nhưng cũng không có quan hệ lớn lắm, y chỉ lên tiếng chào hỏi Cao Biểu Nhân một câu, sau đó kết quả thế nào cũng không hỏi đến. Chẳng lẽ đã xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì sao?
Trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng khẩn trương. Hỏng rồi. Nhất thời y không biết phải làm gì mới tốt. Lão hoạn quan lại nhắc y:
- Điện hạ, nhanh tiến cung đi. Thánh thượng chờ đã lâu rồi. Để Thánh thượng đợi lâu, người sẽ càng thêm tức giận đấy!
Lý Kiến Thành gật đầu. Cho dù là thế nào, trước tiên cũng cần phải dùng thái độ đoan chính, biểu hiện thành ý. Y không kịp nghĩ lại, lập tức cất bước tiến về hướng điện Võ Đức.
Một đường rảo bước, không bao lâu sau, Lý Kiến Thành đã đến trước cửa ngự thư phòng. Lúc này, một gã hoạn quan chạy đến:
- Thái tử Điện hạ, mau vào đi thôi! Thánh thượng chờ đợi đã nóng nảy lắm rồi.
Lý Kiến Thành cuống quít đi vào ngự thư phòng. Vừa bước vào trong ngự thư phòng đã nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Lý Uyên. Lý Uyên vỗ thật mạnh lên bàn:
- Nghiệp chướng, ngươi còn mặt mũi tới gặp trẫm!
Lý Kiến Thành có thể cảm nhận được sự tức giận của phụ hoàng, y cuống quít quỳ xuống:
- Xin phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể. Có chuyện gì nhi thần xin thành thật trả lời.
Lý Uyên hừ mạnh một tiếng, nói với Bùi Tịch:
- Ngươi nói cho nó biết. Trẫm muốn xem nó giải thích chuyện này thế nào?
Trước kia, người mà Bùi Tịch hận nhất chính là Lưu Văn Tĩnh. Y và Lý Kiến Thành cũng không có mâu thuẫn gì quá sâu, chỉ có điều nguyên nhân là vì y thuộc phe ủng hộ Tần Vương, cho nên mới có quan hệ không tốt với Thái tử.
Hơn nữa Bùi Tịch biết, nếu Lý Kiến Thành đăng cơ, người đầu tiên y muốn thu thập chính là mình. Cho nên, Bùi Tịch luôn tìm trăm phương ngàn kế làm lung lay căn cơ của Thái tử Lý Kiến Thành. Lần này Lý Thế Dân cấp cho y một cơ hội, thậm chí không cần dạy thì y cũng biết nên làm cái gì rồi.
Bùi Tịch cười khan một tiếng:
- Điện hạ, việc Doãn Quý Bình mua đất, chắc Điện hạ không nói là không biết chứ?
Trong lòng Lý Kiến Thành nhảy dựng lên, quả nhiên là chuyện này. Y không biết Bùi Tịch đã nắm được chứng cớ gì, nhưng phủ nhận thì không tốt, liền gật đầu:
- Chuyện này ta có biết một phần. Nhưng cũng không có liên quan mật thiết gì với ta. Mời Tướng quốc nói tiếp, đã xảy ra chuyện gì?
- Được rồi! Vậy ty chức xin nói thẳng.
Bùi Tịch cũng không khách khí, dùng một ngữ khí lạnh băng nói:
- Đây có thể xem là vụ án điển hình của việc thôn tính đất đai. Doãn Quý Bình dùng một cái giá rất thấp, mười xâu tiền một mẫu, cưỡng ép dân chúng, mua hơn mười khoảnh ruộng tốt. Ngự sử đài đã phái người đi điều tra qua, Cao Biểu Nhân thừa nhận chuyện này là Điện hạ tạo áp lực với y, cho nên chúng ta không rõ, Điện hạ và Doãn Quý Bình có quan hệ như thế nào?
Lý Kiến Thành toát mồ hôi trán, y bỗng ý thức được, chuyện này không chỉ đơn giản là việc thôn tính đất đai, mà còn dính đến mối quan hệ giữa y và Doãn Phi. Chỉ sợ là Phụ hoàng tức giận phần nhiều là vì điều sau.
Ánh mắt Lý Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiến Thành:
- Trẫm cũng muốn biết, vì sao ngươi nhiệt tình giúp Doãn Quý Bình làm việc như vậy?
Lý Kiến Thành lau đi mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích:
- Phụ hoàng, không hề có chuyện như vậy. Doãn Quý Bình và nhi thần không hề có bất cứ quan hệ nào, chỉ vì ông ta là phụ thân của Doãn Đức Phi, là hoàng thân quốc thích cho nên nhi thần mới giúp ông ta chút việc, tuyệt đối không có ý gì khác.
- Vậy thật kỳ quái, vì sao y không tìm trẫm. Y hoàn toàn có thể nhờ Doãn Đức Phi đến tìm trẫm. Y là Quốc trượng, trẫm giúp y là hợp tình hợp lý. Chẳng lẽ lực ảnh hưởng của trẫm lại không bằng Thái tử?
Lời nói của Lý Uyên vô cùng khắc nghiệt, trong giọng nói tràn đầy sự nghi ngờ và bất mãn. Lý Kiến Thành càng thêm kinh hãi, lại hướng phụ hoàng giải thích:
- Phụ hoàng, Doãn Quý Bình tìm đến nhi thần là vì nhi thần và Thái thú quận Thục Cao Biểu Nhân có quan hệ khá tốt. Cao Biểu Nhân là con trai của Cao Quýnh, năm đó y và nhi thần có qua lại, cho nên Doãn Quý Bình mới nghĩ đến việc tìm nhi thần hỗ trợ.
Đôi mắt của Lý Uyên giống như mắt chim ưng, chăm chú nhìn Lý Kiến Thành. Tuy lời giải thích của Lý Kiến Thành có hơi gượng ép, nhưng cũng coi như là có lý do. Mấu chốt là có Bùi Tịch ở bên cạnh, tạm thời Lý Uyên không nghĩ đến việc truy cứu quá mức chuyện Doãn Đức Phi, y sợ sẽ vạch áo cho người xem lưng, lộ ra chuyện xấu gì đó trong nhà, sau này sẽ truy cứu sau.
- Được rồi! Tạm thời không đề cập đến quan hệ của ngươi và Doãn Quý Bình. Trẫm hỏi ngươi, ngươi thân là Thái tử, chẳng lẽ không hiểu được hậu quả nghiêm trọng của việc thôn tính đất đai?
Trong lòng Lý Kiến Thành thoáng bình tĩnh lại. Chỉ cần không đề cập đến Doãn Đức Phi, vậy thì y có thể thong thả ứng đối rồi. Cùng lắm thì đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Cao Biểu Nhân.
- Phụ hoàng, sao nhi thần có thể không hiểu hậu quả của việc thôn tính đất đai. Lúc Doãn Quý Bình đến tìm nhờ nhi thần hỗ trợ, nhi thần đã cảm thấy không ổn. Có điều cũng cũng vì nể chút mặt mũi hoàng thân cuốc thích nên mới miễn cưỡng đáp ứng, sau đó nhi thần cho người đến nói với Cao Biểu Nhân, nói y giải quyết chuyện này sao cho thỏa đáng, có thể sử dụng phương thức giao dịch công bằng, cũng có thể dùng biện pháp đổi đất, tóm lại là không được làm tổn hại lợi ích của nông dân. Hơn nữa lúc ấy cũng chỉ nói là mười khoảnh, thế nào mà bây giờ lại biến thành mấy chục khoảnh, lại còn dùng mười quan tiền để mua lại một mẫu đất. Chuyện này còn ẩn chứa duyên cớ gì, nhi thần thật sự không biết, xin phụ hoàng minh giám!
Giọng điệu của Lý Kiến Thành rất thành khẩn, hơn nữa những lời nói ra cũng hoàn toàn là lời thật, quả thật là y không biết sẽ xuất hiện sự việc nghiêm trọng thế này. Nếu biết, y tuyệt đối không đáp ứng.
Lý Uyên cũng từng đảm nhiệm chức quan ở địa phương một thời gian dài, đối với loại nếp sống ở trên có người bao che, ở dưới tha hồ làm loạn của chốn quan trường này y hiểu rất rõ. Y biết những điều Kiến Thành nói đều là thật.
Quan trọng hơn là, Kiến Thành theo y rất nhiều năm, hiểu rõ cách làm người của đứa con trưởng, đối xử với người khác rất khoan dung, Kiến Thành tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh loại sự việc dùng mười xâu tiền mua một mẫu đất. Việc này hẳn là do Cao Biểu Nhân tự nghĩ ra, hành động lung tung khiến cho sự việc rối tinh lên.
Tuy nhiên, cơn giận của Lý Uyên vẫn còn chưa tiêu hết, y lại lạnh lùng nói:
- Nhất định trẫm sẽ điều tra chuyện này tới cùng. Trong thiên hạ Đại Đường của trẫm, tuyệt đối không cho phép xuất hiện việc thôn tính đất đai. Kẻ nào liên quan đến việc này, tuyệt đối không dung tha.
Lý Uyên liên tiếp dùng hai lần "tuyệt đối không" khiến cho Lý Kiến Thành cảm nhận thật sâu sắc sự bấn mãn của phụ hoàng với mình. Trong lòng y thở dài một tiếng, cúi đầu.
Trong phòng, Lý Thế Dân khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt dừng lại trước mấy gốc cây khô ngoài cửa sổ, hai tai chăm chú lắng nghe Bùi Tịch đang cẩn thận kể lại sự việc, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nhỏ nào.
Lúc này, trong lòng của y tràn đầy đắc ý. Chỉ một vụ án thôn tính đất đai nho nhỏ liền khiến cho Thái tử mặt xám mày tro, để cho y nếm được cảm giác thắng lợi ngọt ngào.
Nhưng trong lòng Lý Thế Dân cũng hiểu rõ, Thái tử và Doãn Đức Phi cũng không có quan hệ gì đặc biệt, phụ hoàng cũng sẽ không vì chuyện này mà phế bỏ Thái tử, nhiều nhất là địa vị của Thái tử trong lòng phụ hoàng bị ảnh hưởng, tuy nhiên, dù chỉ là như vậy nhưng kết quả này cũng khiến cho y vô cùng đắc ý.
Tuy nhiên, Lý Thế Dân tỷ mỉ thiết kế vụ án này chính là để có thể thuyết phục phụ hoàng xuất binh tấn công triều Tùy. Vì triều Tùy và Đột Quyết ở phương bắc khai chiến nên Dương Nguyên Khánh đã co rút tuyến phòng ngự lại, đây là cơ hội ngàn năm có một. Nếu như triều Đường không nắm lấy, chỉ sợ về sau sẽ không còn loại cơ hội tốt như thế này nữa.
Hiện tại Thái tử dính vào vụ án thôn tính đất đai ở Thành Đô, đã mất đi lực ảnh hưởng trong mắt phụ hoàng. Nhất định y phải nắm lấy cơ hội này thuyết phục phụ hoàng xuất binh.
Nghĩ vậy, Lý Thế Dân xoay người nói với Bùi Tịch:
- Vụ án thôn tính đất đai cứ án theo quy định mà điều tra, có nói có, không nói không. Loại chuyện này không thể gạt được phụ hoàng, không cần phải thêm mắm thêm muối, tránh để lợn lành lại chữa thành lợn què.
Bùi Tịch vội vàng đáp ứng:
- Ty chức đã hiểu. Ty chức sẽ chỉ đạo Ngự sử đài, dựa theo ý tự Điện hạ mà làm việc.
- Được rồi! Chuyện này đã khiến ngươi vất vả rồi. Giờ ta muốn vào cung, khuyên bảo phụ hoàng xuất binh.