Chương 869: Quyền tướng bị bắt

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:50:55

Nhưng nhắc nhở của Bùi Củ không khác gì tiếng chuông báo động gõ bên tai. Hắn trầm mặc một lát rồi nói: - Nhưng tổ phụ cũng bảo phát động chiến tranh là cách nhanh nhất thu hoạch lương thực. Bùi Củ lắc đầu: - Ngươi hiểu lầm ý ta. Chiến tranh với triều Đường ngươi sẽ chẳng đạt được bao nhiêu lương thực nữa đâu, thậm chí còn gặp tai họa. Nếu đánh Thanh Châu thì phải chịu gánh nặng thật lớn, mất nhiều hơn được. Ý ta là chiến tranh cướp đoạt chỉ trong đối ngoại mà thôi. - Đối ngoại! Dương Nguyên Khánh bỗng hiểu ý của Bùi Củ: - Ý tổ phụ là chỉ Triều Tiên sao? Bùi Củ vuốt râu mỉm cười. Dương Nguyên Khánh quả nhiên lợi hại, một chốc đã đoán được ý nghĩ của mình: - Thật ra ta cũng đang suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thiếu lương thực. Lương thực trong thiên hạ nhiều như vậy, cứ một mực cướp lương thực của triều Đường, cho dù người triều Đường bị đói phát động nội chiến thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Chỉ có thể dùng đối ngoại, chọn Đột Quyết hoặc Triều Tiên. Nhưng Đột Quyết vừa lập Khả Hãn mới, bọn họ cũng cần chiến tranh để xác lập quyền uy của Khả Hãn mới. Nếu ngươi đánh Đột Quyết, toàn bộ Đột Quyết trên dưới sẽ đồng lòng dốc sức đối kháng. Sau một hồi chiến, dù ngươi thắng hay thua thì đều phải trả giá thê thảm và vô cùng nghiêm trọng. Sợ nhất là quân đội chưa kịp quay lại mà Thái Nguyên đã mất. Vì thế ta nhất định không tán thành việc đánh Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu. Ngày hôm qua hắn và Thôi Quân Tố đàm luận rất nhiều về chuyện Đột Quyết. Đột Quyết đã diệt bộ lạc Ô Đồ, Hiệt Lợi Khả Hãn lên ngôi, thực lực lại dần mạnh lên. Sớm hay muộn thì chúng sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất từ phương bắc của triều Tùy. Lúc này, họ chỉ có thể cố gắng duy trì thân thiện với Đột Quyết. Một khi đã trở mặt thì sẽ trở thành tình thế bị vây công bởi nam triều Đường, bắc Đột Quyết, Đại Tùy nguy trong sớm tối. - Chúng con từng thảo luận về vấn đề Đột Quyết, quả thật khai chiến với Đột Quyết bây giờ là không sáng suốt. Dựa theo ý của tổ phụ thì tấn công Triều Tiên là có lợi nhất, nhưng Dương Quảng ba lần đánh Triều Tiên, cuối cùng làm mất nước. Triều Tiên cũng không hề dễ đánh vậy đâu. Bùi Củ híp mắt mỉm cười: - Ngươi cũng đâu có ý định diệt Triều Tiên phải không? Cái ngươi cần là lương thực. Thật ra chỉ cần bắt được một người là cướp lương thực của Triều Tiên dễ như ăn cháo. - Ai vậy? Bùi Củ thản nhiên cười: - Người này giờ đang ở trong tay của Tiêu Tiển. Dương Nguyên Khánh lập tức hiểu ý của Bùi Củ. Không hổ là người túc trí đa mưu, thời khắc mấu chốt đúng là vẫn cần những lão thần như vậy. Tây thành Thái nguyên có một phố nhỏ tên Bạch Nguyên. Trong ngõ hẻm chỉ có một tòa nhà rộng chừng bốn, năm mẫu, cạnh đó là một trại quân doanh chứa ba trăm binh lính thủ vệ cửa thành tây. Nhưng trong tòa nhà này lại đóng một đội quân hơn trăm binh lính nữa. Tòa nhà này thực tế là một nhà giam, ở một gian sâu bên trong đang giam lỏng một người. Người đó chính là kẻ bị bắt trong chiến dịch Liêu Đông, tể tướng Triều Tiên Uyên Thái Tộ. Từ khi bị bắt hồi xuân kia, nhoáng cái đã trôi qua nửa năm. Nửa năm này Uyên Thái Tộ bị nhốt trong viện như con ếch trong đáy giếng, chỉ có một lão bộc câm điếc mỗi này nấu cơm cho ăn. Điều duy nhất Uyên Thái Tộ thấy may mắn là lão lấy được mười mấy cuốn sách, những cuốn sách này đã làm bạn cùng lão vượt qua thời gian nửa năm này. Uyên Thái Tộ cũng không biết lúc nào mình được phóng thích, nhưng lão hiểu được mình sẽ không bị nhốt đến chết già. Dương Nguyên Khánh giam lỏng lão vì lão có giá trị chính trị, đến lúc giá trị đó cần được lợi dụng thì lão sẽ được thả về nước. Lão cũng không biết thời cơ này bao giờ mới đến, chắc phải chờ lúc triều Tùy thống nhất xong thiên hạ. Bởi vì đến lúc đó triều Tùy mới rảnh tay đối phó Triều Tiên được. Từng ngày từng ngày trôi qua, Uyên Thái Tộ cũng thấy mình ngày càng già đi, lòng lão từ chờ mong cũng dần hóa thành chết lặng. Lão cũng không quan tâm bao lâu nữa mới được ra ngoài vì đã chuẩn bị xong tâm lý chết nơi đất khách tha hương, mà lão cũng bỗng nhận ra con lão Cái Tô Văn thật ra cũng không mong lão trở về. Rất nhiều chuyện thường là vậy, khi mà con người đã tuyệt vọng, gần như không muốn chờ đợi nữa thì cơ hội lại lặng lẽ tiến đến. Sáng sớm, Uyên Thái Tộ đang đọc sách dưới tán cây thì có vài tiếng rối loạn vang lên. Nửa năm qua trong nhà im ắng đến đáng sợ, hầu như chưa từng có bất kì âm thanh gì. Đôi khi lão không nhịn nổi mắng to mấy binh lính phụ trách trông coi bên ngoài để mong được ăn chửi lại, nhưng họ lại không thèm để ý đến lão. Sự vắng lặng dài ngày khiến Uyên Thái Tộ cực kì mẫn cảm với âm thanh, một chút tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ làm lão kinh ngạc. Lão lập tức đứng lên nghe ngóng xem bên ngoài xảy ra chuyện gì. Lúc này khóa sắt cửa được mở ra, kêu "kẽo kẹt" một tiếng, cửa sắt hoen rỉ gần như sắp rụng ra. Một nhóm binh lính lớn tràn vào, mỗi người đều cầm đao thương âm u đầy nghiêm nghị. Đi phía sau đám lính là một người quan quân, dáng vẻ khôi ngô cao lớn, ánh mắt sắc bén, đầu đội kim quan. Uyên Thái Tộ nhận ra người này, đây chính là Quyền vương tối cao của triều Tùy, Sở vương Dương Nguyên Khánh. Lão lập tức ngây người. Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt kinh ngạc của lão không khỏi khẽ mỉm cười: - Uyên Tướng quốc không biết ta sao? Uyên Thái Tộ lui ra sau một bước. Hơn nửa năm bị nhốt đã mài mòn sự ngạo mạn của lão. Hơi khom người, lão thi lễ: - Thì ra là Sở Vương điện hạ! Dương Nguyên Khánh nhìn vào trong nhà: - Ở đây cũng sạch sẽ, chúng ta cứ đứng trong sân nói chuyện đi. Binh lính lập tức nâng đến một cái giường ngồi, trên đó lại đặt một cái bàn nhỏ. Dương Nguyên Khánh khoát tay: - Mời Uyên Tướng quốc! Uyên Thái Tộ đầu óc trống rỗng. Lão gần như dựa vào bản năng ngồi xuống cùng Dương Nguyên Khánh. Một gã thân binh bưng hai chén trà dâng lên. Dương Nguyên Khánh thấy lão vẫn còn mê man, cười hỏi: - Uyên Tướng quốc bất ngờ vì ta tới sao? Uyên Thái Tộ hơi lấy lại tinh thần. Dù sao lão cũng là quyền tướng của Cao Ly, kinh nghiệm và lòng dạ rất sâu. Chẳng qua bị nhốt nửa năm nên phản ứng lão trở nên chậm chạp một ít, nhưng chỉ cần kịp phản ứng lão sẽ rất nhanh lấy lại khí độ của một Tướng quốc. Uyên Thái Tộ nâng chén trà hớp một chút, vẻ mờ mịt trong ánh mắt không còn, thay vào đó và vẻ thâm thúy. Lão đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: - Sở Vương điện hạ trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian gặp kẻ bại tướng như ta vậy? Lão tung thử một câu thăm dò. Tại sao Dương Nguyên Khánh lại tới gặp lão, chẳng lẽ lão có giá trị nào đó hay sao? Dương Nguyên Khánh có vẻ cũng biết lão sẽ hỏi vậy, mặt không biểu tình nói: - Ta quả thật bận nhiều việc, nếu không phải có một việc xảy ra có lẽ ta cũng không nhớ nổi ngài. Ta cũng không gạt Uyên Tướng quốc, hôm qua ta tiếp kiến sứ giả bí mật do quốc vương Tân La phái tới. Y muốn làm một vụ giao dịch với ta, ngài có biết là cái gì không? Vẻ mặt Uyên Thái Tộ biến sắc. Tân La là đối thủ một mất một còn của Triều Tiên, mấy năm nay số người chết trong tay Tân La không biết bao nhiêu trăm ngàn người. Bọn họ đến tìm Dương Nguyên Khánh để giao dịch tất nhiên sẽ có liên quan với mình. Lão hơi khẩn trương, bất an hỏi: - Chẳng lẽ người Tân La muốn đầu của ta? Dương Nguyên Khánh gật đầu: - Đúng là vậy, bọn họ chuẩn bị mua đầu của ngài với cái giá khá là hấp dẫn. Uyên Thái Tộ cúi đầu. Người Tân La muốn giết lão là điều có thể đoán được, nhưng chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh cứ giao mình cho chúng đơn giản vậy sao? Vậy mà còn nói rằng cái giá rất hấp dẫn nữa. Lúc này Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục nói: - Nếu quốc vương Tân La làm giao dịch cùng ta vào mấy tháng trước thì ta chưa chắc đồng ý, nhưng giờ ... Dương Nguyên Khánh hơi tiếc nuối lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Nhưng Uyên Thái Tộ hiểu được ý Dương Nguyên Khánh định nói, vì giờ đây con lão Cái Tô Văn nắm quyền nên lão đã không còn giá trị lợi dụng. - Đường đường là Sở Vương Đại Tùy, là nhân vật quyền nghiêng thiên hạ, chẳng lẽ chỉ vì năm đấu gạo mà khom lưng sao? Uyên Thái Tộ trầm giọng nói. Dương Nguyên Khánh mỉm cười: - Đây không phải vấn đề năm đấu gạo gì, mà là một vụ giao dịch. Nhưng ta tìm Uyên Tướng quốc là cho Tướng quốc một cơ hội. Uyên Thái Tộ bỗng hiểu ý của Dương Nguyên Khánh. Vì mình mất đi giá trị chính trị nên Dương Nguyên Khánh mới muốn đổi mình lấy một khoản tiền. Đổi với Tân La hay Triều Tiên thì cũng là đổi, hắn muốn ở giữa hai bên cò kè mặc cả để đạt được ích lợi lớn nhất. Uyên Thái Tộ lập tức không ức chế nổi sự kích động trong lòng, thanh âm run rẩy nói: - Ta có thể đưa tiền chuộc cho Sở Vương điện hạ đổi lấy tự do của ta. Dương Nguyên Khánh trầm tư một hồi rồi chậm rãi nói: - Có câu này ta phải nói trước. Ta giao Tướng quốc cho Tân La thật ra không phải vì tiền mà là vì muốn kết minh với Tân La, vì vậy nếu ngài muốn tự do thì nhất định phải trả giá cao hơn so với việc kết minh với Tân La. Ngài là quyền tướng của Triều Tiên, chắc hẳn phải hiểu ích lợi chính trị này. Uyên Thái Tộ yên lặng gật đầu: - Ta hiểu, điện hạ ra giá đi! Dương Nguyên Khánh lấy một bản công văn đặt lên bàn: -Ta muốn ba mươi ngàn tấn lương thực. Nếu Uyên Tướng quốc đáp ứng xin kí tên lên công văn, ta sẽ phái người đưa công văn cho lệnh lang. Một khi lương thực đưa tới Liêu Hà ta sẽ thả Tướng quốc, đây chính là giao dịch của chúng ta.