Y mở hộp ra, lấy một đồng tiền bạc và một đồng tiền vàng, giơ cao lên, hướng mọi người nói:
- Đây là khuôn mẫu của tiền vàng và tiền bạc. Bề ngoài hoàn toàn giống với tiền đồng cũ, chỉ có điều chất liệu là khác.
Y buông hai mẫu tiền xuống, lại lấy hai thỏi bạc, một lớn một nhỏ. Thỏi bạc rất bóng loáng, ở phía đáy có đóng ấn. Y lại cao giọng nói:
- Đây cũng là bạc thỏi dùng bạc khai thác được từ quận Hội Ninh đúc thành. Một thỏi nặng một lượng, một thỏi nặng mười lượng. Về sau bạc của quận Hội Ninh sẽ đều được đúc thành hai loại thỏi này.
Xung quanh vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Điều mọi người đều quan tâm là, sẽ có bao nhiêu bạc trắng. Có đủ để lưu thông hay không. Nếu bạc trắng đưa vào thị trường sử dụng, có thể khiến giá hàng tăng cao, làm cho đồng tiền bị giảm giá trị?
Lúc này, Đỗ Như Hối đi lên trước đài, hướng mọi người cười nói:
- Tiền vàng và tiền bạc sẽ làm quân lương, để khao thưởng cùng cho tướng sĩ vay. Một đồng tiền vàng bằng một xâu tiền. Một đồng tiền bạc bằng năm mươi văn tiền đồng. Loại tiền vàng và tiền bạc này rất nhanh sẽ được lưu thông ngoài thị trường. Tuy nhiên, bạc thỏi sẽ không lưu thông. Mà được đem cất vào trong kho, làm của cải của quốc gia.
Dừng một chút, ông ta lại nói:
- Mọi người không cần phải lo lắng về giá tiền hàng hóa sẽ tăng. Chúng ta có số bạc này, có thể mua các vật phẩm của cả thiên hạ, có thể mua lương thực ở phía nam. Lá trà, tơ lụa, vải vóc sẽ liên tục không ngừng chảy vào Đại Tùy. Thực lực của Đại Tùy chỉ biết tăng chứ không biết lùi.
Mấy ngày nay trong phủ của La Sĩ Tín náo nhiệt hơn bình thường. Liên tục có khách khứa đủ tầng lớp, kể cả hoàng thượng, đạo sĩ đều đến thăm hỏi, tặng lễ, coi bói. Nguyên nhân rất đơn giản, La Sĩ Tín chuẩn bị lập gia đình, lấy Đậu Tuyến Nương làm vợ.
Đây là việc lớn của La gia. Phụ thân của La Sĩ Tín đã chuẩn bị từ hai tháng trước. Ông ta nghĩ, tốt nhất là trước khi đứa con xuất chinh đi Triều Tiên, nên thành hôn sớm. Như vậy ông ta có thể nhanh chóng có cháu bồng.
Không ngờ thầy bói lại tính ra một quẻ, phát hiện bát tự của hai người không hợp. Điều này làm cho La phụ cực kỳ căm tức. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hôn nhân. Theo như quy tắc cũ của huyện Lịch Thành, bát tự không hợp cũng có thể đổi lại, và điều đó cần phải làm pháp sự.
Vì thế, đạo sĩ từ Bắc Sơn, hòa thượng từ Nam Sơn, liền liên tục kéo tới La gia. Ước chừng tụng kinh làm phép được hai tháng, thầy tướng số lại bói một quẻ. Kết quả là tính ra được việc hôn nhân này hoàn toàn phù hợp, khiến La phụ cực kỳ mừng rỡ.
Nhưng ông ta lại không biết, trước đó một ngày, ông thầy bói bị Trình Giảo Kim đánh cho thâm tím mặt mày, ép y phải tính ra kết quả phù hợp.
Trưa hôm nay, Trình Giảo Kim kích động chạy tới La gia. Vừa vào cửa liền hét lớn:
- A thúc, cháu đến có chuyện cần thương lượng.
La phụ vốn rất cảm kích Trình Giảo Kim. Nhờ vào Trình Giảo Kim ba hoa chích chòe, La phụ mới có cuộc hôn nhân giữa đứa con và Tuyến Nương này. Ông ta không chỉ âm thầm thâm tạ y, mà việc lập gia đình đều đem ra thương lượng với Trình Giảo Kim.
Tuy nhiên, La Sĩ Tín cũng không nhận sự nhiệt tình của Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim chủ động đề xuất cho Tuyến Nương ở lại trong nhà y, nhưng La Sĩ Tín không đồng ý. Mà là bảo Tuyến Nương đến ở trong phủ của Tần Quỳnh.
La phụ mở cửa ra đón, cười nói:
- Trình ca mau vào trong nhà ngồi!
Trình Giảo Kim vào nhà ngồi xuống, La phụ rót cho y một chén trà nóng. Liền vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì cần thương lượng?
- Chính là về tiệc rượu. Cháu tìm được một quán rượu rất không tồi, có thể đảm nhiệm việc cung cấp ăn uống cho tiệc cưới. Tất cả thứ lỉnh kỉnh như bát đũa, bàn ghế, chúng ta không cần phải quan tâm, đều giao hết cho họ. Chúng ta chỉ cần để ý đến lễ bái đường, vào sổ thôi.
Do quán rượu đảm nhiệm tiệc rượu của hôn lễ là việc đã sớm thương lượng từ trước. Nhưng do quán rượu nhà ai gánh vác, La phụ vẫn còn có chút do dự, ông ta khá là thích oai. Ông ta muốn thuê quán rượu Tam Tấn, vốn là quán rượu nổi danh nhất của Thái Nguyên làm việc. Ông ta không quan tâm tới tiền bạc, quan trọng là phải linh đình, khiến mọi người đều phải thỏa mãn.
Trình Giảo Kim vừa nói lời này, La phụ do dự một chút rồi hỏi:
- Là quán rượu nhà ai?
Trình Giảo Kim tùy tiện vung tay chặn lại cười nói:
- Là quán rượu Nguyên An ở chợ Bắc. Từ trước chính là quán rượu Nhất Phẩm Cư.
- Nhà này à!
Trong lòng La phụ có chút không đồng ý. Quán rượu Nhất Phẩm Cư ông ta cũng biết. Khẳng định là không bằng quán rượu Tam Tấn. Ông ta khéo léo nói:
- Ta cảm thấy quán rượu Tam Tấn tốt hơn. Trình ca không thấy vậy sao?
- A thúc có điều không biết!
Trình Giảo Kim nói nhỏ vào tai của La phụ nói:
- Quán rượu Nguyên An này có quan hệ với tổng quản của chúng ta. Ở quán rượu này, tổng quản có một phần vốn trong đó.
La phụ cả kinh:
- Ngươi nói những lời này là sự thật?
Trình Giảo Kim vỗ vỗ bộ ngực nói:
- Cháu có thể cam đoan. Việc này tuyệt đối là thật.
Y lại muốn nói vào tai của La phụ, La phụ đẩy y ra nói:
- Không cần thần bí như vậy. Phòng này chỉ có hai người chúng ta, cần gì phải nói vào tai.
Trình Giảo Kim thăm dò nhìn ra ngoài, thấp giọng nói:
- Việc này rất quan trọng, không thể truyền ra ngoài. A thúc, đông chủ của quán rượu kia cháu đã từng gặp qua trước kia. Chính là đường tỷ của Vương phi.
- Con gái của Bùi gia?
La phụ nhướn mày, không quá tin tưởng nói:
- Con gái của Bùi gia sao có thể bất chấp mọi thứ mà mở quán rượu. Bùi gia cho phép cô ấy kinh doanh sao?
- Ôi! Cô ấy từng là vợ của Thôi gia đấy thôi! Bây giờ cô ấy là quả phụ rồi, cho nên rất tự do.
- Quả phụ càng không được!
La phụ lập tức nhảy dựng lên nói:
- Đây là tiệc cưới, sao có thể để quán rượu do quả phụ mở gánh vác được. Việc này ta sẽ không đồng ý!
Trình Giảo Kim hận không thể tát cho mình một cái. Cần gì phải nói ra hết như vậy.
Y lại khuyên nhủ:
- Mấu chốt ở đây chính là quán rượu của tổng quản. Chúng ta sao có thể không cho tổng quản chút mặt mũi. A thúc nói có đúng hay không?
La phụ bị thuyết phục. Sở Vương là chủ công của La Sĩ Tín. Cho nên, không thể làm mất mặt mũi của Sở Vương được.
- Được rồi! Sẽ nghe theo ý kiến của ngươi, lựa chọn quán rượu Nguyên An.
Trình Giảo Kim mừng rỡ, vội vàng nói:
- Vậy thì ngay bây giờ cháu sẽ đi liên hệ. Chỉ cần đưa một chút tiền đặt cọc là được.
- Cần bao nhiêu?
Trong lòng Trình Giảo Kim tính toán một chút rồi nói:
- Dùng tiền đồng quá nặng. Dùng bạc đi! Cháu tính, khoảng năm mươi lượng là đủ.
La phụ vào trong buồng lấy ra 50 lượng bạc đưa cho y rồi dặn:
- Thời gian chuẩn bị cần phải suy tính trước, chuyện này ta giao hết cho ngươi.
- Yên tâm đi! Cháu mà làm việc, là tuyệt đối yên tâm.
Trình Giảo Kim vỗ ngực cam đoan một tiếng, liền cầm bạc đi nhanh ra ngoài...
Từ mười ngày trước, Trình Giảo Kim phát hiện Bùi U đã tới Thái Nguyên. Y giống như hồn phi phách lạc lưu luyến ở gần quán rượu. Giữa trưa thì đến dùng cơm, buổi tối cũng tới dùng cơm.
Liên tục bốn ngày, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng xa xa của Bùi U một lần. Nàng vẫn mang theo nụ cười đon đả đón chào thực khách, căn bản là không có liếc nhìn y một cái. Điều này khiến Trình Giảo Kim cảm thấy mất mát.
La Sĩ Tín lập gia đình muốn làm tiệc rượu, Trình Giảo Kim liền phát hiện đây là một cơ hội để tiếp xúc với Bùi U. Mở một tiệc rượu lớn như vậy, muốn đặt một trăm mâm cỗ, Bùi U bất luận thế nào cũng sẽ phải tìm đến y thương lượng.
Trong lòng y như lửa đốt, chạy một mạch tới tửu quán, đến cửa liền hô to:
- Cho ta gặp đông chủ của các ngươi. Ta muốn cùng cô ấy bàn bạc việc kinh doanh.
Chưởng quầy tiến lên thi lễ cười nói:
- Sáng hôm nay, đông chủ vừa mới rời khỏi Thái Nguyên. Vị huynh đệ này, có việc gì cũng có thể bàn bạc với ta. Đông chủ đã giao phó trước rồi.
Trình Giảo Kim giống như bị dội một gáo nước lạnh, sự hưng phấn liền bay đi mất. Y trở nên buồn bực lại uể oải, sau một lúc lâu mới nói:
- Cô ấy... Khi nào thì trở về?
Chưởng quầy tính toán nói:
- Ngày mai chưa trở về đươc. Ngày kia cũng không được. Khả năng phải ngày mốt mới trở về.
Trình Giảo Kim lộ vẻ khó khăn. Hôn lễ của La Sĩ Tín chỉ còn cách một ngày. Hai ngày sau bàn lại, làm sao còn kịp?
Chưởng quầy nhìn thấy y khó xử, liền cẩn thận hỏi:
- Vị huynh đệ này, có chuyện gì cứ việc nói cho ta. Ta nhất định sẽ giúp ngươi làm tốt.
Trình Giảo Kim nhìn vị chưởng quầy đầy nếp nhăn trên mặt này, lại nghĩ tới Bùi U. Trong lòng y có chút nóng lên, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng ấy, đợi hai ngày thì có gì. Tiệc cưới của La Sĩ Tín có thể kịp.
- Vậy... Ngày kia ta sẽ tới. Mấy ngày nay nhiều việc lắm, ngày kia ta mới có thời gian rảnh rỗi.
Trình Giảo Kim cười ha hả, xoay người rời đi. Chưởng quầy nhìn y đi xa, mới vội vàng đi lên tầng năm, đi tới trước một căn phòng gõ cửa nói:
- Đông chủ, là ta!
Chưởng quầy đẩy cửa vào phòng. Bùi U đang ngồi trước bàn ghi nợ. Nàng cũng không có rời khỏi Thái Nguyên. Vừa rồi nàng đứng ở cửa sổ, đã nhìn thấy Trình Giảo Kim hưng phấn chạy tới.
- Tên mặt xấu xí kia đã đi rồi à?
Bùi U lạnh lùng hỏi.
- Hồi bẩm đông chủ, y đi rồi.