Bên trong tửu điếm khác, Dương Nguyên Khánh và Nữu Nữu đang ngồi trong một căn phòng nhỏ. Tiểu nhị ân cần mang ra một bình rượu và mấy món ăn.
Dương Nguyên Khánh ném cho y hai xâu tiền:
- Cái này thưởng ngươi, đi đi, không gọi ngươi cũng đừng vào.
- Được được! quân gia từ từ dùng, có việc thì cứ gọi tiểu nhân.
Tiểu nhị đi rồi, Nữu Nữu vội vàng đưa ra ra che miệng lại, quay mặt đi, nước mắt nữ nhi đổ ào xuống. Dương Nguyên Khánh cầm bình rượu lên, rót cho nàng một ly, chậm rãi nói:
- Muội cho rằng ta tức giận là vì muội che dấu ta sao?
- Vậy thì tại sao?
- Ta tức giận không phải phải vì muội, mà là cái người bảo muội đi giết Tấn Vương. Ngày đầu tiên muội đến kinh thành, tình hình đường đi không thông thuộc, y lại bảo muội đi giết Tấn Vương, cái này là muốn hại chết muội.
Dương Nguyên Khánh nghiến răng phẫn nộ. Nữu Nữu cuối thấp đầu, một câu cũng không nói.
- Tấn Vương đã được lập thành thái tử, muội biết giết chết y sẽ có hậu quả thế nào không? Nếu không phải ta thấy hình dáng của muội rất quen, đừng nói một thị vệ, một trăm thị vệ nhất định phải truy sát các người. Lúc này cửa phường đã khóa, hoàng đế sẽ phái mười vạn quân lục soát khắp phường, muội lại nói giọng. Ta nói cho muội biết, muội hoàn toàn không thể chạy thoát, chắc chắn là chết không nghi ngờ gì!
Nước mắt Nữu Nữu lại tuôn mạnh ra, lần này lại là cảm động. Nàng cảm nhận sâu sắc sự quan tâm lo lắng của Dương Nguyên Khánh đối với nàng, nàng thút thít nói:
- Trên người bọn muội có mang theo độc dược.
Nữu Nữu không nói ra câu này còn được, nàng ấy nói ra rồi, làm lòng Dương Nguyên Khanh tựa như một cước bay lên không rồi rơi xuống vực sâu vạn trượng. Chuyện hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra rồi, Nữu Nữu chỉ là một công cụ giết người.
Lúc này Dương Nguyên Khánh trở nên bình tĩnh, hắn đã ý thức được, cái tổ chức sau lưng Nữu Nữu không phải nhỏ, dám ám sát Tấn Vương, đây phải là một tổ chức chính trị.
- Nữu Nữu, muội nói cho ta biết, Trần thúc là ai?
Dương Nguyên Khanh trầm giọng hỏi.
Nữu Nữu lắc đầu:
- Nguyên Khánh ca ca, không phải muội muốn giấu ca ca, muội đã thề độc rồi, tuyệt đối không thể nói ra ngoài.
- Ông ta họ Trần, ta đoán cũng là hoàng tộc của triều Trần, đúng không?
Kỳ thực đoán rất hay, hoàng hậu nương nương triều Trần đã xuất hiện, thân phận của người họ Trần này, hình như cũng có liên quan đến đó.
- Không! Muội không thể nói, Nguyên Khánh ca ca, ca ca đừng hỏi nữa.
- Được rồi! ta không hỏi nữa.
Dương Nguyên Khánh thở dài:
- Kỳ thực ta hoàn toàn không quan tâm bọn họ làm gì, bọn họ muốn tạo phản cũng không có liên quan gì đến ta, ta chỉ quan tâm muội, lo lắng cho muội.
- Nguyên Khánh ca ca, muội biết.
Nữu Nữu buồn bã nói.
- Cho nên muội phải lập tức rút khỏi tổ chức này.
Dương Nguyên Khánh nói như đinh đóng cột, không hề giống như thương lượng.
- Cái này không thể.
Nữu Nữu lắc đầu như gõ trống:
- Muội thề độc rồi, nếu muội phản bội tổ chức này, muội nhất định phải chết!
- Tà giáo!
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
- Nếu bọn họ không tha cho muội, ta sẽ giết hết bọn chúng, giết đến cửu tộc.
Nữu Nữu sợ đến mức tái mặt, nàng đứng dậy kéo tay Dương Nguyên Khánh, liên thanh nói:
- Không, không được, Nguyên Khánh ca ca, bọn họ sẽ giết ca ca, ca ca không thể lỗ mãng.
Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu lên, con ngươi của hắn từ từ co hẹp lại thành một đường:
- Ta sẽ không lỗ mãng, sẽ từ từ đối phó bọn chúng, tóm lại, ta nhất định muốn muội rời khỏi.
Cùng lúc đó, trong trang trà Vạn Xuân không khí cũng rất khẩn trương. Trong căn phòng, mấy nhân vật quan trọng của Nam Hoa Hội đều đền rồi, Trần Dận, Vương Mặc, Viên Tư Tổ, Trương Trọng Kiên, còn có một tiểu quan, Tống Bản Sơ của chợ Đô Hội, y cũng là nòng cốt của Nam Hoa Hội.
Mọi người đều đang chú ý lắng nghe Viên Tổ Tư thuật lại chuyên hôm qua:
- Tôi không ngờ Dương Nguyên Khánh lại đến tìm Trần thúc, hắn đã biết chỗ của giáo chủ, đây là một mầm họa rất nghiêm trọng. Hơn nữa hắn là quan quân của triều Tùy, chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.
Vương Mặc nhướn mày:
- Vấn đề là làm sao hắn biết Trần thúc, là ai nói cho hắn biết?
- Chắc là Xuất Trần, Dương Nguyên Khánh là nghĩa huynh của cô ấy, nghe nói là cùng lớn lên, chắc là cô ấy đã tiết lột bí mật này.
- Không phải Xuất Trần!
Trương Trọng Kiên thở dài nói:
- Chắc là ta vô ý nói lộ ra, hôm đó Xuất Trần hỏi ta làm thế nào đi cung phụng Tề Vương, ta nói là Trần thúc sắp xếp, Dương Nguyên Khánh đang ở bên cạnh, là trách nhiệm của ta, không có liên quan gì với Xuất Trần, xin hãy trừng phạt ta.
Trương Trọng Kiên là cao thủ đứng đầu của Nam Hoa Hội, tương lai cũng là mãnh tướng đứng đầu. Trần Dận rất coi trọng y, đương nhiên ông cũng không vì chuyện này mà trừng phạt y. Nhưng để lộ bí mật của giáo chủ là phạm vào hội quy quan trọng, phải nghiêm trị, nếu không mọi người sẽ không phục.
Trần Dận im lặng một lát rồi nói:
- Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu ngươi thuận miệng nói ra, người bình thường sẽ không để ý, Dương Nguyên Khánh sẽ không vì ngươi lỡ lời mà chú ý đến ta. Ta nghĩ chắc là Xuất Trần nói chuyện gì với hắn, có lẽ cô ấy nói Trần thúc chăm sóc cô ấy rất tốt, cho nên hắn mới đến cảm tạ ta. Dù sao cô ấy cũng là một tiểu cô nương, tiểu cô nương rất dễ dàng không rõ nặng nhẹ, trong đầu nghĩ gì thì nói ra. Chuyện này để ta hỏi cô ấy thử xem sao.
Tống Bản Sơ cũng tiếp lời:
- Lúc nãy tôi ở cửa khẩu chợ Đô Hội, thấy Xuất Trần cô nương đi cùng với hắn, tôi thấy vẻ mặt của hắn có chút không vui, tôi nghi ngờ hắn đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta. Chuyện này một khi để lộ ra, hậu quả rất nghiêm trọng, chúng ta không được sơ suất.
- Quả thật không thể sơ suất!
Vương Mặc gật gật đầu:
- Đợi Xuất Trần trở về, phải thẩm vấn cô ta, không thể có chút không may nào.
- Nhưng chúng ta cư xử với Xuất Trần thế nào, làm sao ăn nói với cung mẫu.
Trương Triệu Kiên có chút gai gắt với hai từ "thẩm vấn" của Vương Mặc vừa đề nghị ra.
Trần Dận khẽ mỉm cười:
- Triệu Kiên, ngươi nghĩ đi đâu vậy, chúng ta chỉ hỏi Xuất Trần, làm sao có thể làm hại cô ấy, cô ấy là cháu gái của mẫu hậu ta, ta rất tin tưởng cô ấy.
Nói xong, ông liền liếc nhìn Vương Mặc một cái.
Vương Mặc cũng cười nói:
- Triệu Kiên, chúng tôi hiểu tâm ý của ngươi, chuyện này là rất khó xử cho ngươi, ngươi cũng không cần phải hỏi.
Trương Trọng Kiên cũng hiểu chuyện này rất trọng đại, không thể sơ xuất, nhưng quả thật y không muốn tham gia vào chuyện này, trầm ngâm một hồi, y lại nói:
- Về Dương Nguyên Khánh, tôi nhắc nhở một câu, không được xem thường hắn, hắn võ nghệ cao cường, tài bắn cung cũng vô song. Nếu xảy ra chuyện gì, tốt nhất lấy hiệp thương để giải quyết.
- Cái này ta biết, yên tâm đi! Chúng tôi tự có chừng mực.
Trần Dận thản nhiên nói một câu. Trương Trọng Kiên hành lễ đi ra ngoài, mấy người lại tiếp tục thương lượng. Vương Mặc liếc nhìn qua mọi người nói:
- Tôi đề nghị, nếu chuyện này ảnh hưởng không lớn, hoặc có thể nói Dương Nguyên Khánh không biết, chỉ là Dương Nguyên Khánh đến cảm tạ Trần thúc, chúng ta cũng không cần làm lớn chuyện này, để tránh gặp chuyện phiền phức không cần thiết, mọi người nghĩ thế nào?
Trần Dận gật đầu:
- Đợi Xuất Trần trở về, hỏi thử cô ta rồi nói sau.
Lúc này, trong viện truyền ra một âm thanh trình báo:
- Trần chủ, Xuất Trần cô nương trở về rồi, có một quan quân hộ tống.
Trần Dận lập tức liếc nhìn Viên Tư Tổ ra lệnh. Viên Tư Tổ hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.
Ngoài trang trà, Dương Nguyên Khánh đang thấp giọng dặn dò Nữu Nữu:
- Sáng sớm mai ta sẽ đến đón muội, muội phải thuyết phục cô tổ mẫu, bên ta rất thoải mái, bà ở bên đó sẽ tiện hơn.
- Cô tổ mẫu cũng không thích ở chỗ này lắm, bà nói chợ Đô Hội có hơi thở buôn bán quá nặng, muội khuyên bà, chắc bà sẽ bằng lòng dọn dọn qua, chúng ta đã nói rồi, sáng sớm mai, ca ca đến đón muội.
Ánh mắt của Nữu Nữu sáng ngời nhìn Dương Nguyên Khánh. Dáng người nàng duyên dáng thướt tha như vậy, giống như đóa hoa sen vừa mới nở. Trong ánh mặt tràn đầy tình ái, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm từ tận trong đáy lòng của Dương Nguyên Khánh dành cho nàng. Hắn cũng là ca ca thương yêu cô nhất, lúc nhỏ nàng luôn ỷ lại vào hắn. Cho dù mấy năm gần đây, có rất nhiều sư huynh đều bài tỏ ái mộ với nàng, bao gồm cả đại sư huynh, cho dù y không nói, nhưng nàng cũng hiểu, nhưng, không ai có thể thay thế được địa vị của Dương Nguyên Khánh trong lòng cô.
Dương Nguyên Khánh cũng bị ánh mắt của nàng cuốn hút. Trong lòng hắn cũng giống vậy cũng rất yêu mến nàng, đây là muội muội của hắn, cũng là người con gái mà hắn phải dùng tâm để yêu thương nàng cả đời. Hắn giục ngựa tiến lên cúi lưng, từ từ tiến sát vào mặt nàng. Nữu Nữu nhắm mắt lại, trên mặt còn đỏ bừng vui sướng.
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, nhìn thật sâu vào mắt nàng, rồi xoay người giục ngựa đi. Nữu Nữu si ngốc nhìn theo vóc người khôi ngô cao lớn của hắn, mắt nàng đỏ bừng, nước mắt lại trào ra.
Trong con ngõ nhỏ cách cửa phủ mấy chục thước, Trương Trọng Kiên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong mắt y vô cùng phức tạp. Nữu Nữu trở về phủ, y cũng cúi đầu thở dài, xoay người lên ngựa, chậm rãi đi về phía chợ Đô Hội.
Ước chứng mấy trăm thước, y bỗng nhiên phát hiện Dương Nguyên Khánh đang đứng chờ ở phía trước, Trương Trọng Kiên biết, lúc nãy Dương Nguyên Khánh đã phát hiện ra mình.
- Ngươi đang đợi ta sao?
Y phi ngựa chạy nhanh thêm, chậm rãi phi ngựa đi cùng Dương Nguyên Khánh.
- Hôm nay ta vốn không muốn để cô ấy trở về.
Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng nói:
- Nhưng cô ấy nhất định muốn đón cô tổ mẫu, ta chỉ có thể để cô ấy trở về.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Trương Trọng Kiên:
- Ta có chút lo lắng cho cô ấy.
Trương Trọng Kiên lạnh lùng hừ một tiếng:
- Có gì lo lắng, có cô tổ mẫu ở đây, ai dám đụng vào một sợ tóc của cô ấy, ngươi lo quá nhiều rồi, nếu ta là ngươi, ta sẽ rời xa cô ấy.
- Tại sao?
- Cô ấy có cuộc sống của cô ấy, có niềm tin của cô ấy, ngươi sẽ liên lụy đến cô ấy, cũng có thể nói là cô ấy liên lụy đến ngươi, ngươi sẽ làm cô ấy cảm thấy ái ngại, sẽ làm cô ấy đau lòng
Trương Trọng Kiên quay đầu lại nhìn chằm chú vào Dương Nguyên Khánh, ánh mắt sáng ngời:
- Ngươi và cô ấy không phải là một loại người, các ngươi rốt cuộc là cùng đi đâu?
Dương Nguyên Khánh cười, không từ chối trả lời câu nói của Trương Trọng Kiên. Sau hồi lâu, hắn thản nhiên cười nói:
- Trương huynh cảm thấy niềm tin quan trọng nhất sao?
Trương Trọng Kiên gật gật đầu:
- Đối với ta mà nói, cũng là đối với cô ấy mà nói, niềm tin quan trọng hơn chính sinh mạng của mình, vì niềm tin chúng tôi có thể từ bỏ tất cả.
- Cho nên buổi tối hôm đó, ngươi muốn dẫn cô ấy đi cùng, hoàn toàn không lo cho sống chết của cô ấy.
Giọng của Dương Nguyên Khánh trở nên nghiêm khắc hơn, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Trọng Kiên lạnh lùng nói:
- Ta không quản các ngươi muốn là gì, nhưng sinh mạng của Nữu Nữu quan trọng hơn bất cứ đều gì. Ta cảnh cáo các người, nếu cô ấy bị tổn thương chút nào, ta sẽ đốt sạch cái niềm tin của các người, tất cả các người, không còn một ai, tất cả đều phải chết. Dương Nguyên Khánh ta nói là làm.
Dương Nguyên Khánh thúc chiến mã, chạy về hướng cửa chợ Đô Hội lúc này cửa chợ Đô Hội đang từ từ khép lại, Dương Nguyên Khánh xông ra cửa, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Trương Trọng Kiên ngơ ngác nhìn theo bóng dáng xa xăm của hắn. Trong giọng nói của Dương Nguyên Khánh, hình như y đã biết được gì rồi, trong lòng Trương Trọng Kiên khẩn trương dị kỳ, y quay đầu ngựa lại, định quay lại, nhưng đi được mấy bước, y thở dài một tiếng, lại quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi chợ Đô Hội.