Chương 590: Nuôi hổ tất sinh loạn

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:03

Giờ mão, ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh liền đi tới cung Tấn Dương, ngày mới sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng, ánh bình minh không rõ, phía trước cung Tấn Dương được đề phòng nghiêm mật, một đội binh lính toàn thân mặc khôi giáp đang trong phiên trực, đứng canh. Cung Tấn Dương chiếm diện tích thật lớn, có lẽ đến hơn trăm mẫu, cửa chính gọi là Đan Phượng. Tiến vào Đan Phượng, ở phía sau cửa là quảng trường Tê Phượng, đối diện theo hướng bắc chính là điện chính điện Tấn Dương, đã bị đổi tên là điện Cần Chính điện, hai bên phân bố mười tòa nhà được xây dựng thật lớn, nơi này là trung tâm của triều đình. Dựa vào hai bên sườn chính điện đều có một tòa lâu các khí thế to lớn, bên trái gọi là Cứ Long các, bên phải là Tê Phượng các, lúc này Cứ Long các đã bị đổi tên thành Tàng Thư Các, là nơi để triều đình đặt các loại hồ sơ cùng công văn, còn Tê Phượng các đổi tên thành Tử Vi các, cũng là nơi trung tâm quyền lực của triều đình. Dựa theo quy tắc định ra trước đó, hàng năm buổi triểu sớm lớn chỉ cử hành ba lượt, tết năm mới, tết Đoan ngọ và Trung thu, cử hành mỗi lễ này một lần, còn buổi triều sớm bình thường thì mỗi tuần một lần, do các bộ tự chủ quản và thứ quan tham gia, thảo luận các sự kiện trọng đại của triều đình. Còn lại là buổi sáng mỗi ngày đều cử hành các buổi triều sớm nhỏ, do văn võ bá quan tập trung nghị sự, các công việc thì đa số được biểu quyết thông qua, một ít công việc quan trọng phải báo cho Nhiếp chính vương phê chuẩn mới có thể chấp hành. Bình thường ngũ quan cùng với Thượng thư, bọn họ đều ở các bộ quan phòng xử lý chính sự, Tử Vi Các thì do ba vị Nội Sử xá nhân thường trú. Mặt khác, ngũ quan cùng thay phiên làm việc ở Chấp Chính sự, Chấp Chính sự cũng làm việc ở Tử Vi các, do hắn phụ trách chủ trì mỗi ngày khi lên triều. Xe ngựa của Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi đến cung Tấn Dương, hắn mới từ trên xe ngựa xuống dưới liền nghe thấy phía sau có người gọi hắn: - Nguyên Khánh! Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa Bùi Củ cũng mới xuống xe ngựa, cười tủm tỉm đi tới. Hai ngày trước Bùi gia đã xây dựng phủ ở Thái Nguyên, Bùi Củ đã dời nhà của ông ta đi. Tối hôm qua Bùi Mẫn Thu nói chuyện Bùi Củ khuyên nhủ nàng, khiến cho Dương Nguyên Khánh có chút căm tức. Chỉ là hắn cũng biết đây là ý nghĩ của những thế gia bình thường, người bình thường cũng sẽ làm như vậy. Chỉ có điều, Bùi Củ dùng chuyện phế lập phi tử sau này để uy hiếp thê tử mình ủng hộ Bùi gia, làm Dương Nguyên Khánh vô cùng bất mãn, đây là Bùi Củ nhúng tay vào chuyện nội bộ của gia đình hắn. Dương Nguyên Khánh miễn cưỡng cười cười. Che dấu bất mãn ở trong lòng, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để trở mặt với Bùi gia, hắn còn cần Bùi gia toàn lực ủng hộ. - Bùi tướng quốc sớm như vậy đã tới rồi sao? Bùi Củ thật không ngờ rằng, cháu gái ông ta đã đem những những lời ông ta nói nói cho Dương Nguyên Khánh biết, nên tâm trạng ông ta lúc này vô cùng vui vẻ, liền ha hả cười, nói: - Hôm nay là ngày đầu tiên, đương nhiên phải sớm đến một chút, ta phỏng chừng chúng ta coi như chậm rồi, khẳng định còn có người tới sớm trước hơn so với chúng ta. Chớ nói mình sớm, cũng có người còn sớm hơn, Bùi Củ nói đúng vậy. Bọn họ hai người đều chậm, trong Tử Vi các, mọi người đều đã đến đầy đủ. Đang ngồi ở nội đường nghị sự thì thầm mà trao đổi. Dựa theo trình tự sắp xếp ngày hôm qua. Người thứ nhất Chấp Chính sự chính là Tô Uy, ông ta sẽ chấp bút viết mười ngày. Sau đó giao cho người thứ hai Vương Tự, hôm nay Tử Vi các nghị sự là do ông ta chủ trì. Tô Uy liếc mắt một cái thấy Dương Nguyên Khánh đi đến, vội vàng nói với mọi người: - Các vị, điện hạ tới. Tô Uy gọi một tiếng 'Điện hạ' khiến Dương Nguyên Khánh cực kỳ không thoải mái, có một loại cảm giác buồn nôn từ đầu đến chân, khó trách rất nhiều người đều không thích Tô Uy. Ông ta quả thật khá giỏi về việc lấy lòng thượng cấp, Dương Nguyên Khánh vội vàng cười khoát tay, - Về sau vẫn cứ gọi ta là tổng quản đi, như vậy tất cả mọi người đều dễ chịu một chút. Tất cả mọi người mỉm cười, Đỗ Như Hối nói: - Vẫn gọi là tổng quản cho dễ, chúng ta đi bẩm tấu bệ hạ, lại phong Nguyên Khánh làm chức tổng quản Tịnh Châu, vậy sẽ hợp lẽ hơn. Bốn người đều xưng danh hiệu, rồi tự trở lại vị trí chỗ ngồi, làm thành một vòng tròn, Chấp Chính sự Tướng quốc ngồi ở ghế chủ tọa, chủ trì nghị sự, Dương Nguyên Khánh có vị trí dự thính, ở bên cạnh, hắn có thể tham dự cũng có thể không tham dự, hôm nay bởi vì là ngày nghị sự đầu tiên của Tử Vi các, hắn liền tham gia nghị sự lần này. Ngoài chỗ của Tướng quốc, còn có ba vị trí, là Nội sử thị lang và Hoàng môn thị lang, còn có một người phụ trách ghi chép nội dung của nghị sự chính là Nội sử xá nhân. Tô Uy thấy tất cả mọi người đã đến, liền quay ra phía sau gõ một tiếng chuông, sau khi tiếng chuông trong trẻo vang lên, đại sảnh liền yên tĩnh trở lại. - Các vị, hôm nay là ngày đầu tiên Tử Vi các nghị sự, do ta chủ trì, chúng ta liền theo luật Đại Tùy mà làm. Theo yêu cầu của tổng quản thì sẽ giản lược các nguyên tắc cũ không hợp lý, lập ra một ít quy tắc mới, sau đó mới thảo luận việc Tế Thái miếu và tế Thiên Địa, cụ thể việc này hôm nay tạm thời không thảo luận. ... Dương Nguyên Khánh ngồi ở phía sau cách Tô Uy ba trượng tại ghế trên dành cho Nhiếp chính vương, vị trí của hắn so với tất cả mọi người cao hơn năm thước, nhìn chăm chú nhóm người Tướng quốc đang nghị sự ở xa xa, hắn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, loại cảm giác này khiến hắn cảm nhận được một ít mùi vị làm Hoàng đế. Thiên hạ quyền bính đều ở trong lòng bàn tay hắn. ... Phía sau Tử Vi các là phòng làm việc của Nhiếp chính vương, là chỗ Dương Nguyên Khánh xử lý chính vụ. Nhóm người Tướng quốc còn tiếp tục nghị sự, Dương Nguyên Khánh lại đi vào phòng của hắn. Phòng của hắn cũng khá giống với phòng của Tướng quốc, do hai tầng bảy gian cao thấp tạo thành, ba phòng phía dưới là phòng Tham quân, phòng Tàng thư và phòng Hậu Kiến, tầng trên gồm bốn phòng làm việc là phòng Vụ chính, phòng Nghị sự, phòng Hành quân tham nghị và phòng nghỉ ngơi. Các phòng đều được xây dựng bằng gỗ là chủ yếu, bố trí thanh nhã, mùi hương hoa nhài từ trong lư hương lan tỏa khắp các phòng, yên tĩnh mà làm người ta vui vẻ thoải mái. Phòng Tham quân cũng giống với phòng thư ký riêng ngày nay, phụ trách các công văn cơ mật, chức quan ngũ phẩm, là chức vụ vô cùng quan trọng. Dương Nguyên Khánh suy xét kỹ lưỡng rồi quyết định để Trương Lượng đảm nhiệm, nhưng Trương Lượng chuyển công tác tlàm Nội sử xá nhân, hắn liền thay đổi người khác. Hiện tại tổng cộng có hai người ở phòng Tham quân. Một người chưởng chính, một người quản quân, đều là con cháu quý tộc ở quận Đôn Hoàng, một người tên gọi là Tiêu Tấn, là con cháu của Tiêu Gia Đôn Hoàng, một người gọi là Thẩm Xuân, là con cháu của Thẩm gia Đôn Hoàng. Năm đó có mười tám người là con cháu thuộc tầng lớp qúy tộc ở Đôn Hoàng nhập ngũ, theo thời gian trôi đi, bọn họ đều dần dần bộc lộ tài năng ở trong quân Phong Châu. Tỷ như Binh Bộ Thị Lang Tạ Tư Lễ, Hộ bộ thị lang Vương Nguyên, Đại Lý Tự Thiếu khanh Thẩm Hương Sơn, Thiếu Phủ Giám Lệnh La Bỉnh Quốc, cùng với Tham quân Tiêu Tấn và Thẩm Xuân, từ nay mười người này sẽ là nòng cốt ở trong quân đội và triều đình. Dương Nguyên Khánh đến trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, thời gian này quá nhiều việc khiến tâm lý hắn không ổn định, nhưng cùng với việc triều đình thành lập, hết thảy sự vụ đều dần dần đi vào quỹ đạo, tâm tư của hắn lại lần nữa nổi lên ý nghĩ tranh bá thiên hạ. Thời tiết đã dần dần lạnh hơn, qua vài ngày nữa là đã đến tháng chín, hắn đã lấy được Hà Đông cách đây một tháng. Ban đầu hắn định sau khi đoạt được Hà Đông liền tiến về phía Đông, nhưng Giang Đô lại có biến làm nhiễu kế hoạch của hắn. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vào phòng Hành quân tham nghị. Nơi này cũng đồng dạng bày có bày một tấm sa bàn (bản đồ quân sự), bề rộng chừng một trượng năm thước, dài hai trượng sáu thước, toàn bộ là bản đồ khu vực Trung Nguyên, Dương Nguyên Khánh đứng ở trước sa bàn yên lặng, nhìn chăm chú vào Hà Đông, địa bàn của hắn ở toàn bộ Trung Nguyên chính là chỗ này. Phong Châu và sáu quận Quan Bắc tuy rằng lãnh địa rộng lớn, nhưng nhân khẩu ít, tài nguyên lại vô cùng rất thưa thớt, hơn nữa phân bố lại gần sa mạc, nếu luận về thực lực của các thế lực ở Trung Nguyên mà nói, thì thực lực của hắn còn chỉ ở mức bậc trung. Đầu tiên là binh lực, hiện tại hắn có khoảng một trăm bảy mươi quân tướng, hắn cần để lại năm vạn quân trấn thủ Phong Châu và sáu quận Quan Bắc, mà ở Hà Đông binh lực chỉ có một trăm hai mươi ngàn người, còn phải phân ra bốn mươi ngàn quân đi đóng giữ các quận. ơỞ Thái Nguyên sẽ có hai mươi ngàn quân đóng giữ, trên thực tế trong tay hắn chỉ có tám mươi ngàn quân có thể tác chiến, dựa vào tám mươi ngàn quân này đi cướp lấy Hà Bắc, hiển nhiên là nằm mộng giữa ban ngày. Hắn cần chiêu mộ lính để bổ sung cho quân đội, nhưng hắn lại không muốn lấy hết sức dân, hắn cần khôi phục chế độ sinh đẻ, chậm rãi tăng cường thực lực. Lúc này ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng ở quận Hà Nội, quận Hà Nội ở phía đông nam so với quận Hà Đông, bị Thái Hành Sơn cách trở, nơi đó còn có ba mươi ngàn quân của Tống Kim Cương.