Trương Tu Đà nhấc bổng hắn lên không như nhấc con gà con, bước đi trên mặt băng, hung hăng ném hắn vào trong hố băng.
-Cầu xin người cho đệ tử lên bờ đi! Đệ tử thật sự không chịu nổi! Cầu xin sư phụ...
-Câm miệng cho lão!
Trương Tu Đà tát mạnh vào mặt hắn. ...
-Chạy cho lão. Ngươi dám mắng mười tám đời tổ tông lão tử, thì chạy mười tám dặm cho lão tử! ...
Trong mắt Trương Tu Đà có chút thương cảm. Y cúi đầu thở dài một tiếng:
-Nguyên Khánh, sư phụ mời con ra quán uống chén rượu! Coi như rượu ly biệt của thầy trò chúng ta. ...
Từng câu chuyện cũ hiện lên trước mắt hắn, một lần nữa nước mắt lại mãnh liệt trào ra. Hắn biết sư phụ chết trong chiến trận, hắn biết sẽ có một ngày như vậy. Nhưng hắn lại trơ mắt nhìn sư phụ chết đi, bất kể thế nào, hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình. Chỉ khi mất đi người thân, hắn mới cảm nhận được nỗi đau khắc sâu trong xương cốt này.
Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng đặt bát cháo tổ yến lên trên bàn. Dịu dàng ôm đầu trượng phu vào trong ngực, không ai hiểu chồng bằng vợ, Bùi Mẫn Thu thấp giọng nói:
-Cái chết của sư phụ, chàng không có trách nhiệm, không cần phải tự trách.
Trên mặt Dương Nguyên Khánh chưa khô nước mắt, nhưng nước mắt lại một lần nữa trào ra. Hắn khóc rống lên, giọng lạc đi:
-Người là phụ thân ta, phụ thân ta đã chết!
Mắt Bùi Mẫn Thu cũng đỏ lên:
-Thiếp biết! Thiếp biết lòng chàng rất đau khổ, chàng cứ khóc đi! Khóc xong rồi, chàng phải lau khô nước mắt, phải nghĩ đến sự an nguy của Phong Châu, của các tướng sĩ đang chờ đợi chàng, đám quan lại đang lo lắng vì chàng, Xuất Trần đã mang thai tháng thứ sáu, chàng nên suy nghĩ cho bọn nhỏ một chút...
Nói xong, nước mắt Bùi Mẫn Thu cũng trào ra:
-Còn có sư mẫu của chàng, chàng nên đưa người về đây, hiếu thuận với người như chính mẫu thân của mình. ...
Ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh một lần nữa xuất hiện bên cạnh kênh đào huyện Cửu Nguyên. Kênh đào dài mười dặm, nối thẳng đến Hoàng Hà, hai bên xây dựng và cải tạo hơn chục kho lúa lớn. Nơi này có thể chứa được tám trăm ngàn thạch lương thực.
Năm nay mùa xuân đặc biệt đến sớm. Năm ngoái, phải thượng tuần tháng hai, băng cứng mới bắt đầu hòa tan, hiện tại đã có dấu hiệu tan sớm hơn mười ngày.
Trên mặt băng xuất hiện những vết rạn. Tầng băng mỏng dần, bắt đầu trôi lơ lửng trên mặt nước. Nhiều nhất là tám ngày nữa, thuyền bè đã có thể lưu thông.
Trải qua một mùa đông vận chuyển, gần như tất cả vật tư chiến lược đều đã được đưa đến quận Linh Võ. Còn lại chính là lương thực và nhân khẩu. Lương thực vận chuyển trong tuyết hiệu suất rất thấp, dùng thuyền là tiện lợi nhất. Phong Châu có hơn bốn ngàn con thuyền lớn đáy bằng, mỗi con thuyền có thể vận chuyển trăm thạch lương thực. Một lượt có thể vận chuyển bốn trăm ngàn thạch.
Dương Nguyên Khánh cùng Đỗ Như Hối đi thị sát công tác chuẩn bị vận chuyển lương thực. Từng chiếc từng chiếc thuyền lớn đáy bằng đã đậu đầy trên hà đạo (đường sông), hơn mười ngàn binh lính và dân phu đang khuân vác lương thực từ kho lương lên thuyền.
Dương Nguyên Khánh nhướng mày nói:
-Khuân vác như vậy rất hao phí nhân lực, có biện pháp nào dùng ít nhân lực hơn không?
Đỗ Như Hối gật đầu cười nói:
-Biện pháp đã có. Chúng ta chuẩn bị bố trí trong kho lương và trên hà đạo một cái rãnh trượt có thể di động được. Đến lúc đó chỉ cần đem bao lương thực đặt lên rãnh trượt, nó có thể trực tiếp trượt xuống thuyền. Trương Lôi đã thiết kế xong bản vẽ, hiện tại chúng ta đang cho thợ đánh lá sắt, làm cho nó trở nên vô cùng nhẵn bóng.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, biện pháp này không tồi, sở dĩ xây dựng kho hàng ở bờ sông, chính là để thuận tiên cho thuyền bè đi lại.
Lúc này, một gã kỵ binh từ trên bờ chạy tới, trong tay cầm một phần tình báo:
-Tổng quản, Quan Trung cấp báo!
Dương Nguyên Khánh bước nhanh tới, nhận lấy tình báo, nhìn thoáng qua, lập tức nói với Đỗ Như Hối:
-Chúng ta lập tức trở về quân nha, Quan Trung đã xảy ra đại sự.
Dương Huyền Cảm chiếm lĩnh Quan Trung đã gần được hai tháng. Trong hai tháng này, hơn phân nửa tinh lực của ông ta đều dùng để tấn công quận Phù Phong. Dương Huyền Cảm đích thân dẫn một trăm ngàn đại quân tấn công quận Phù Phong, thế như chẻ tre, nhưng khi tấn công vào huyện Ung thì gặp phải sự chống trả ngoan cường.
Thái thú quận Phù Phong là Đậu Tấn đã chuẩn bị lương thực và quân tư rất đầy đủ, dẫn tám ngàn quận binh tử thủ huyện Ung. Mặt khác, tộc huynh của Đậu Tấn, Thái thú quận Hoằng Hóa Đậu Kháng dẫn theo quân của các quận Lũng Hữu, tổng cộng hai mươi ngàn quận binh trợ giúp quận Phù Phong. Ở Đại Chấn Quan, chỉtrận đã đánh tan hai mươi ngàn quân do Đại tướng Trương Quý thống lĩnh, đây là cánh quân tiên phong do Dương Huyền Cảm phái đi.
Đậu Kháng từng là Tổng quản U Châu, võ nghệ cao cường, năng lực thống soái rất mạnh. Ở huyện Ung, y thắng liên tiếp ba trận, tiêu diệt ba mươi ngàn quân của Dương Huyền Cảm, khiến cho Dương Huyền Cảm buộc phải lùi lại phía sau.
Đậu Kháng phái Đại tướng Trương Nghi dẫn mười ngàn quân tiến vào chiếm giữ huyện Quắc, tạo thành thế "kỷ giốc*" với huyện Ung. Còn y thì dẫn đại quân tiến vào phòng ngự huyện Ung. Đậu Kháng có năng lực bố trí, cùng phối hợp với huyện Quắc, liên tục đánh bại các Đại tướng công thành của Dương Huyền Cảm. Dương Huyền Cảm đành phải thay đổi sách lược, đổi từ tiến công sang giằng co. Y lệnh cho Dương Huyền Tưởng dẫn năm mươi ngàn đại quân đóng ở huyện Mi và huyện Trần Thương, cùng đối kháng với huynh đệ Đậu thị.
*Kỷ giốc: đây là một kế trong binh pháp (mọi người hay được nghe hoặc đọc là "ỷ dốc" nhưng nguyên bản nó phải là "kỷ giốc"), chỉ hành động tách binh lực ra làm hai phía để kìm hãm quân địch hoặc để chi viện cho quân mình.
Dương Huyền Cảm quay đầu về hướng đông, dẫn một trăm ngàn đại quân nghênh chiến đại quân của Vũ Văn Thuật đã vượt Hoàng Hà.
Bồ Tân Quan, Dương Tích Thiện đại diện Dương Huyền Cảm đi tới đại doanh quân Tùy.
Trong đại trướng ở trung quân, Vũ Văn Thuật lo lắng đến tiều tụy, đi qua đi lại trong đại trướng. Lần này y dẫn tám mươi ngàn đại quân đến trấn áp phản loạn Dương Huyền Cảm, đã không còn thuận lợi như lần trước. Lần trước y dẫn năm mươi ngàn đại quân, quét ngang hai trăm ngàn đại quân của Dương Huyền Cảm. Còn lúc này, y có chút nhụt chí. Nhụt chí là bởi vì đứa con trưởng Vũ Văn Hóa Cập đang nằm trong tay Dương Huyền Cảm.
Y chia tám mươi ngàn đại quân làm hai đường. Một đường do Phó tướng Khuất Đột Thông thống lĩnh, ba mươi ngàn quân đóng quân ở ngoài Đồng Quan. Một lộ khác gồm năm mươi ngàn đại quân do y tự mình thống lĩnh, từ Bồ Tân Quan qua Hoàng Hà, áp sát Quan Trung. Trên thực tế, ba mươi ngàn đại quân của Khuất Đột Thông ở ngoài Đồng Quan không có chút ý nghĩa gì. Vũ Văn Thuật không cho Khuất Đột Thông tiến vào Quan Trung, chính là sợ gã biết được y và Dương Huyền Cảm bí mật giao dịch.
Kế hoạch đoạt vị cho Vũ Văn gia tộc do Vũ Văn Thuật bày mưu đã đến giai đoạn cuối. Hết lần này đến lần khác, đứa con trưởng Vũ Văn Hóa Cập bị bắt, khiến cho lòng Vũ Văn Thuật như có lửa đốt. Y không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải mang được Vũ Văn Hóa Cập trở về.
-Đại tướng quân, sứ giả do Dương Huyền Cảm phái tới đang đợi ở ngoài.
-Mời hắn vào!
Vũ Văn Thuật thở dài. Y biết thời khắc này nhất định sẽ đến.
Một lát sau, Dương Tích Thiện bước nhanh vào đại trướng của Vũ Văn Thuật. Y khom người thi lễ:
-Dương Tích Thiện tham kiến Vũ Văn Tướng quốc.
Vũ Văn Thuật chăm chú nhìn y, sau đó bảo tên thân binh bên cạnh:
-Không cho bất cứ kẻ nào tiến vào phạm vi năm mươi bước xung quanh đại trướng trung quân. Kẻ nào trái lệnh, giết không tha!
-Ngươi đi theo ta!
Vũ Văn Thuật xoay người tiến vào nội trướng.
Dương Tích Thiện theo Vũ Văn Thuật tiến vào nội trướng. Sau khi ngồi xuống, y lấy ra một phong thư, đặt lên bàn, đưa cho Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Thuật liếc qua một cái liền nhận ra, đó là nét chữ của con trai y.
Vũ Văn Thuật lại nhìn thoáng qua Dương Tích Thiện. Y nhớ rõ người này là con của vợ kế Dương Tố. Dương Tố lấy con gái của một thương nhân về làm vợ, vì thế mà bị mọi người cười nhạo. Ngày trước, người này còn không xứng xách giày cho mình, vậy mà bây giờ lại công khai ngồi trước mặt mình, Vũ Văn Thuật có một cảm giác xấu hổ và căm tức nhưng không nói lên lời. Hết lần này đến lần khác trong bụng y như có lửa giận nhưng không phát ra được.
Vũ Văn Thuật chỉ có thể nhẫn nhịn, chậm rãi mở thử ra. Y nhìn một lần, trong thư nói hôm qua Quan Trung có mưa, ban đêm không có trăng, tất cả đều phù hợp, điều này chứng tỏ con của y còn sống. Phong th này là để chứng minh Vũ Văn Hóa Cập chưa chết.
Vũ Văn Thuật đặt bức thư xuống rồi nói:
-Ngươi nói đi, điều kiện của Dương Huyền Cảm là gì?
-Vũ Văn Tướng quốc quả là người ngay nói lời thẳng, ta đây cũng không khách sáo.
Dương Tích Thiện đứng thẳng lưng, cười nói:
-Đại ca của ta muốn chính là năm mươi ngàn quân trên tay Vũ Văn Tướng quốc. Đây chính là điều kiện.
Vũ Văn Thuật đột nhiên biến sắc:
-Điều này không có khả năng, các ngươi đừng nằm mơ!
-Vậy sao? Vũ Văn Tướng quốc không muốn có nhi tử?
Dương Tích Thiện cười nói.
Vũ Văn Thuật gay gắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt đầy lửa giận, hận không thể đốt Dương Tích Thiện thành tro tàn. Y cắn răng nói:
-Ngươi không phải là đệ đệ của Dương Huyền Cảm sao? Ta dùng ngươi đổi lấy nhi tử ta, được hay không?
Dương Tích Thiện đã liệu trước, y lắc đầu:
-Chỉ cần ngươi giữ ta lại, bí mật của Vũ Văn gia sẽ được thông báo khắp thiên hạ. Bên trong ba tòa trang viên ở Đan Dương có rất nhiều đồ vật không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Vũ Văn Tướng quốc có nguyện ý để mọi người trong thiên hạ biết không?
Những lời này đã đâm trúng chỗ hiểm của Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Thuật như bóng xì hơi, thoáng cái liền mềm nhũn, lập tức ngồi xuống. Một lúc lâu sau, giọng điệu của y cũng mềm xuống:
-Nhưng cho dù ta có bảo bọn họ đầu hàng, các tướng sĩ cũng không chịu, ta cũng không có cách nào.
-Điều này thì chúng ta biết. Ý của đại ca là, chỉ cần Vũ Văn Tướng quốc đại bại, mọi chuyện đều được giải quyết.
-Các ngươi muốn ta bại thế nào?
Vũ Văn Thuật cảnh giác hỏi lại.
-Chỉ cần Vũ Văn Tướng quốc tham công, liều lĩnh tấn công đến huyện Lam Điền, kết quả lương thảo bị chúng ta chặt đứt.
-Hừ! Dương Huyển Cảm suy tính khá hoàn mỹ. Nhi tử ta đâu? Khi nào thì thả ra?
-Chỉ cần lương thảo bị cướp, chúng ta lập tức để lại người, tuyệt không nói hai lời.
Vũ Văn Thuật chắp tay sau lưng, đi lại vài bước. Dùng năm mươi ngàn quân Tùy đổi lấy nhi tử, y cũng không thèm để ý. Chỉ có điều, năm mươi ngàn quân Tùy đại bại, mà mình lại đưa nhi tử trở về, cái này khó giải thích với Dương Quảng. Hoặc là, đem nhi tử giấu ở quận Đan Dương, không cho mọi người biết là nó đã trở về.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Thuật nói:
-Thả nhi tử ta không thể để lộ ra, lặng lẽ phái người đưa nó đến nơi ta chỉ định. Nhất định phải như thế, ta mới có thể đáp ứng.
-Tốt! Một lời đã định.
Dương Tích Thiện đạt thành hiệp nghị với Vũ Văn Thuật, liền vội vàng rời đi. Vũ Văn Thuật nhìn theo bóng dáng của y, không khỏi cười lạnh một tiếng, miệng lẩm bẩm:
-Dương Huyền Cảm, ngươi đã quá xem thường lão phu!
Buổi chiều hôm đó, Vũ Văn Thuật hạ lệnh cho đại quân hăng hái tiến về Trường An. Hai ngày sau, năm mươi ngàn đại quân đã đến phía bắc huyện Lam Điền. Năm mươi ngàn đại quân hạ trại tại bờ đông Bá Thủy, nơi này chỉ cách Bá Thượng hai mươi dặm.
Bởi vì Vũ Văn Thuật dẫn đại quân tiến đến quá nhanh, đã bỏ rơi đội quân nhu ở ngoài năm mươi dặm.
Trong màn đêm, Dương Huyền Cảm gần như dốc toàn bộ lực lượng, chỉ để lại hai mươi ngàn quân thủ thành, còn lại một trăm mười lăm ngàn đại quân chia làm hai đường, một đường do tộc đệ Dương Huyền Kính thống lĩnh, dùng năm mươi ngàn quân tiến đến cắt đứt đồ quân nhu của hậu cần quân Tùy. Còn một đường khác, tổng cộng một trăm ngàn đại quân do đích thân Dương Huyền Cảm thống lĩnh, hướng Bá Thượng đánh tới. Một trăm ngàn đại quân dừng lại ở Bá Thượng, chờ đơi tin tức của Dương Huyền Kính.
Dương Huyền Cảm cưỡi ngựa, đứng trên một gò núi, nhìn về phía nam xa xôi. Đại quân của Vũ Văn Thuật cũng không xa, chỉ khoảng hai mươi dặm. Trận chiến này y đã mong chờ từ lâu. Năm đó, y như chó nhà có tang, bị Vũ Văn Thuật đuổi theo. Hôm nay y phải cho Vũ Văn Thuật thảm hại gấp bội, chỉ cần thắng trận này, danh vọng của y sẽ tăng vọt gấp trăm lần.
Lúc này, Tạ Tư Lễ đi đến bên cạnh, khom người thi lễ, thấp giọng nói:
-Sở công, ty chức cảm thấy trận chiến này không ổn.
-Vì sao?
Dương Huyền Cảm liếc mắt nhìn y, trong lòng có chút mất hứng.
-Sở công, dù sao Vũ Văn Thuật cũng là lão tướng, y sẽ không để xảy ra chia cắt. Ty chức cho rằng y đã có chuẩn bị. Sở công không thể thả Vũ Văn Hóa Cập, phải tiếp tục bóp trên tay để áp chế y. Một khi Vũ Văn Hóa Cập được thả đi, y sẽ toàn lực đối phó. Sở công, chưa chắc chúng ta đã là đối thủ của năm mươi ngàn quân Tùy.
Một lúc lâu sau, Dương Huyền Cảm thản nhiên nói:
-Người ta đã thả, giờ ngươi mới nói lời này thì có ích lợi gì?
Tạ Tư Lễ ngẩn ra, lập tức khẩn trương nói:
-Người thả được bao lâu rồi ạ? Bây giờ còn có thể bắt lại không? Sở công, mau cho người đuổi theo!
-Làm càn!
-Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao?
Tạ Tư Lễ nén sự lo lắng trong lòng nói:
-Sự tình trọng đại, trong lòng ty chức lo lắng xin thứ cho ty chức thất lễ.
-Thôi đi. Chuyện này trong lòng ta nắm chắc, ngươi không cần xen vào nữa. Hơn nữa, ta đã hứa thả người, sao có thể hối hận? Ngươi lui ra đi.
Trong lòng Tạ Tư Lễ thầm than một tiếng, thật sự là A Đẩu không đỡ nổi! Y xoay người rời khỏi gò núi. Dương Huyền Cảm nhìn bóng y đi xa, không khỏi hừ lên một tiếng. Tạ Tư Lễ này lai lịch không rõ, ông ta sao lại dễ dàng tin tưởng được?
Ta Tư Lễ giục ngựa xuống khỏi gò núi, Tạ Ánh Đăng đi lên, thấp giọng hỏi:
-Thế nào?
Tạ Tư Lễ lắc đầu:
-Tướng quân không tín nhiệm ta. Đoán chừng chỉ có nhân tài của Dương gia mới có thể khuyên được Tướng quân.
-Đám kia chỉ là một bọn ngu xuẩn của Dương gia, bọn chúng thì biết cái gì. Chỉ có Huyền Thưởng và Dương Nguy tốt hơn một chút. Đáng tiếc là bọn họ đều ở quận Phù Phong.
Tạ Ánh Đăng vỗ vỗ bả vai y:
-Không cần phải nghĩ nhiều. Ngươi cũng đã cố hết sức. Nếu như bị đánh bại, đó cũng là số phận.
Trong lòng Tạ Tư Lễ rất buồn bực. Hiện tại y đã biết vì sao năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Huyền Cảm lại thất bại. Người này có một tật xấu trí mạng, hơi thắng liền kiêu ngạo. Thời điểm khó khăn, y còn có thể nghe một chút thượng sách, khi lấy được chút thắng lợi, liền tự cao tự đại, khư khư cố chấp. Khó trách Lý Mật lại bỏ y mà đi.
Bản tính Vũ Văn Thuật cay độc, sao y có thể ngoan ngoãn đem lương thảo cho Dương Huyền Cảm đánh cướp? Y cho rằng nắm được nhược điểm của tạo phản Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật sẽ bị y chế trụ sao? Chỉ cần Vũ Văn Thuật không thừa nhận, nói tất cả đều là bịa đặt, Vũ Văn Thuật quan tâm nhất chính là con trai của y, một khi thả Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Thuật sẽ không còn chút e dè, vậy mà Dương Huyền Cảm vào thời khắc này còn muốn tuân thủ lời hứa gì đó.
-Ngu... ! Ngu không ai bằng!
Tạ Tư Lễ thở dài, nhằm hướng thành Trường An mà cưỡi ngựa đi, nơi này đã không còn an toàn nữa rồi.
Trong đại doanh quân Tùy, Vũ Văn Thuật chắp tay sau lưng, đứng trước doanh trướng, nhìn về bầu trời ở hướng Đông xa xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí khó hiểu. Y vừa nhận được tin tức, con trai Vũ Văn Hóa Cập của y đã được thả ra, điều này có nghĩa là sợi dây thắt trên cổ y đã được gỡ bỏ. Y không nghĩ tới Dương Huyền Cảm thật sự sẽ thả người, nếu như vậy, y còn gì phải do dự.
Năm đó, Dương Tố chỉ vào Dương Huyền Cảm, đắc ý nói với y: "Nhi tử của ta là người làm đại sự."
Hiện tại nghĩ đến lời nói của Dương Tố, thật sự là rất buồn cười. Vũ Văn Thuật cũng biết Dương Huyền Cảm lòng ôm chí lớn, nhưng cứ có chí lớn thì sẽ thành đại sự sao? Người làm đại sự chân chính, phải biết nhẫn, phải biết chờ và phải độc, thiếu một trong ba thứ cũng không được. Hiển nhiên là Dương Huyền Cảm không có ba yếu tố trên, thời điểm nên nhịn thì lại nhảy ra, thời điểm nên chờ thì lại tỏ ra sốt ruột không chịu được, thời điểm cần độc ác thì lại thể hiện lòng dạ đàn bà.
Dương Huyền Cảm giống với Viên Thiệu thời Tam quốc, nhất định không làm được đại sự. Thật không hiểu vì sao ông ta lại sinh ra người con là Dương Nguyên Khánh. Vũ Văn Thuật cũng quên mất, y cũng sinh ra đứa con ngu xuẩn Vũ Văn Hóa Cập này.
Vũ Văn Thuật thở dài một tiếng, quay đầu hỏi:
-Các huynh đệ đã chuẩn bị tốt chưa?
-Bẩm báo tướng quân, đều đã chuẩn bị tốt. Mỗi người đều mang theo ba ngày lương khô.
-Tốt lắm! Truyền lệnh của ta, lập tức đánh về đại doanh Dương Huyền Cảm.
Ở bên trong đại doanh Dương Huyền Cảm, một mình Dương Huyền Cảm đang ngồi trong trướng đọc sách, lúc này một gã binh lính vội chạy tới:
- Bẩm báo Sở công, quân của Vũ Văn Thuật đang hướng đánh tới đại doanh, chỉ còn cách mười lăm dặm.
- Quả nhiên đã đến rồi!
Dương Huyền Cảm cười, chuyện này đã nằm trong dự liệu của ông, lập tức ông đứng dậy nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, ba quân bày trận!
Tiếng trống trận "Tùng! Tùng! Tùng!" vang lên một hồi, từng đám binh lính được trang bị đầy đủ từ trong doanh trướng lao ra, bọn họ sớm đã chuẩn bị sắp xếp chỉ chờ tiếng trống tập hợp quân vang lên.
Một trăm nghìn đại quân đã nhanh chóng bày trận ở bãi đất trước đại doanh, mặt phía đông là sông Bá đen nhánh dưới màn đêm bao phủ đang lặng lẽ từ hướng bắc chảy tới. Ở bờ phía tây sông Bá, rất nhiều ngọn đuốc đã chiếu sáng toàn bộ bãi đất như ban ngày, một trăm nghìn đại quân kéo dài vài dặm.
Dương Huyền Cảm đứng ở phía trước đội ngũ, yên lặng chờ đại quân Vũ Văn Thuật đến, lúc này, có tiếng trống của quân đội từ xa truyền đến, một đội quân đông nghìn nghịt từ xa đi tới, cùng nhau cầm những cây đuốc, giống như một con rồng lớn đang rực cháy, càng đến gần, con rồng lửa lớn rút ngắn lại và hội tụ, khi còn cách đại quân Dương Huyền Cảm đối diện ngoài hai dặm thì bắt đầu sắp xếp bày thế trận.
Đây chính là cái gọi là phô trương thanh thế, trong lòng hai bên đều hiểu rõ, không có khả năng đánh nhau, quân đội quy mô lớn phát sinh đánh đêm như này, chủ yếu là chém giết lung tung, khó phân địch ta, thắng bại cuối cùng cũng không có ý nghĩa gì.
Hai bên yên lặng giằng có ở trên bãi đất, cùng đợi trời sáng. Một lúc lâu sau, phía đông mặt trời nổi lên, ánh sáng rõ ràng, thời khắc đại chiến đã sắp đến.
Lúc này, Dương Huyền Cảm phóng ngựa lao ra, vung giáo dài lên quát to:
- Vũ Văn Thuật đi ra trả lời!
Vũ Văn Thuật cũng không đi ra, lúc này y không để ý tới Dương Huyền Cảm, y đứng ở phía dưới đại kỳ, chăm chú quan sát đại quân Dương Huyền Cảm. Điều làm y kinh ngạc chính là, đội quân này không giống đội quân ô hợp hai năm trước đây, khôi giáp sáng ngời, quân trang chỉnh tề, không còn là tình cảnh đao thương gậy gộc hỗn độn ở cùng một chỗ nữa.