Dương Nguyên Khánh thốt ra, Tô Uy gật gật đầu cười nói:
-Chính là người này.
Dương Nguyên Khánh biết Lý Cương là một người có khả năng bèn vội vàng hỏi:
-Các lão nói người này đang nằm trong tay tặc?
Lúc này Tô Uy mới nhớ ra, Lý Cương với tổ phụ Dương Tố của Dương Nguyên Khánh có quan hệ rất tồi tệ, không biết Lý Cương có chịu trợ giúp Dương Nguyên Khánh không, nhưng đã chót nói ra rồi chỉ có thể cười khổ nói:
-Lý Cương bị Hà Phan Nhân bắt vào làm Trưởng sử trong quân của hắn, nhưng Hà Phan Nhân đã đầu hàng Lý Uyên, Lý Cương đương nhiên sẽ bị Lý Uyên sử dụng, chỉ trong hai ngày tới thôi, nếu tổng quản muốn dùng hắn thì nhất định phải nắm chặt thời gian.
Dương Nguyên Khánh tới Quan Trung chỉ là muốn Lý Uyên kinh sợ, đả kích vẻ kiêu ngạo của hắn, nhưng không ngờ lại gặp được Tô Uy, hơn nữa lại có tin tức của Lý Cương. Điều này làm cho một người luôn mong cầu hiền tài như Dương Nguyên Khánh không ngờ tới, hắn cũng không còn quan tâm tới việc thị uy Lý Uyên nữa, hắn vội vàng hỏi:
-Hà Phan Nhân này đang ở đâu?
-Hang ổ của người này ở Tư trúc viên huyện Vũ Công nhưng hiện nay tất cả bọn loạn phỉ đầu hàng đều đóng quân ở ngoài cửa An Hóa, chờ Lý Uyên tái hợp. Bọn người của Hà Phan Nhân cũng ở đó, Lý Cương hiện nay chắc cũng đang ở trong doanh trại của bọn loạn phỉ.
-Đa tạ Tô tướng quốc, nhưng Đại vương điện hạ đang ở Phong Châu, ta vẫn muốn mời tướng quốc đi Phong Châu làm thày cho Đại vương, không biết ý của tướng quốc thế nào?
Tô Uy nghe nói Đại vương điện hạ đang ở Phong Châu thì bất giác có chút hồi hộp. Dựa vào thực lực và dã tâm của Dương Nguyên Khánh, hắn sẽ không bằng lòng với chỉ một Phong Châu thôi. Nghe nói đến quận Linh Võ hắn cũng chiếm rồi, bây giờ lại có danh của Đại vương nữa, hắn hiện tại bây giờ chỉ còn thiếu một nơi để làm căn cơ thôi.
Nghĩ vậy Tô Uy chắp tay cười nói:
-Xin hãy để ta về nhà suy nghĩ đã, nếu nghĩ thông suốt ta nhất định sẽ vượt mọi đường xa tới.
Theo lẽ thường thì nên như vậy nhưng Dương Nguyên Khánh biết, một khi Lý Uyên tỉnh ngộ lại phái người đi mời Tô Uy, thì chưa chắc ông ta đã đồng ý với mình, đã có duyên gặp được, hắn sẽ không bỏ qua cho Tô Uy đâu.
Dương Nguyên Khánh cũng không giải thích với ông ta, hắn nhìn thấy từ xa có một chiếc xe ngựa tráng lệ một chút liền nháy mắt với thân vệ hai bên. Mười mấy tên thân vệ xông lên đuổi một tên phú thương ngồi trong xe xuống, rồi đưa chiếc xe ngựa tới nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh vài câu. Dương Nguyên Khánh thò đầu vào trong xe ngựa nhìn một cái, bên trong vẫn còn một người, hắn liền gật gật đầu ra hiệu cho người này nhường lại cho Tô Uy.
-Mời Tô tướng quốc lên xe!
Vài tên binh lính ba chân bốn cẳng ép Tô Uy lên xe ngựa, Tô Uy hét lớn,
-Dương tổng quản, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!
Dương Nguyên Khánh cười ha hả,
-Đắc tội với tướng quốc trước, sau này ta sẽ tạ tội với tướng quốc sau, trong xe ngựa vẫn còn một người có thể trò chuyện dọc đường với tướng quốc.
Hắn vung tay lên:
-Hộ vệ Tô tướng quốc đi Phong Châu.
Một đội trăm kỵ binh bảo vệ xe ngựa, đi về phía bắc, Tô Uy ngồi trong xe ngựa tâm trạng rồi bời nhưng lại không có cách nào khác, chỉ là trên đường đi Phong Châu còn dài, làm thế nào cho hết thời gian đây?
Bỗng nhiên ông ta nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu lại thì phát hiện có một phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ váy đang trốn ở góc xe.
Ông ta ngây người ra:
-Ngươi ... ngươi là ai?
Nữ tử kia đã bị dọa cho phát khiếp, sợ sệt nói:
-Ta là ca nữ của Xảo nguyệt phường, Đại thương nhân kia vừa mới chuộc ta ra, không biết ông ta đi đâu rồi?
-Thương nhân?
Tô Uy khinh thường lắc đầu, ông ta lại liếc nhìn nữ tử một cái, vuốt râu nói:
-Ngươi biết lão phu là ai không? ...
Ngoài An hóa môn được hàng loạt các doanh trại đóng quân, bọn họ là mười mấy đội loạn phỉ ở khắp nơi của Quan Trung về đây đầu hàng Lý Uyên, cờ sắc sặc sỡ, phục sắc tương phản cũng không có trạm canh cửa doanh gì cả. Mười đội loạn phỉ mỗi đội một góc tụ tập ăn uống ầm ĩ, các bóng hồng không ngừng ra vào doanh trại, lộ ra một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Lúc này một đội hàng trăm kỵ binh tiến vào đại doanh, bọn họ hàng ngũ chỉnh tề, oai phong lẫm liệt, trên tay trái có buộc một cái khăn màu trắng, đây là điểm khác nhau giữa quân Lý Uyên và quân Tùy. Ánh mắt của đội kỵ binh nhìn xuyên qua đại doanh tới trước một doanh trại lớn, đây là doanh trại của bọn loạn phỉ Hà Phan Nhân.
Hà Phan Nhân là một gã Hồ thương Tây Vực, kéo theo một đội hàng vạn người đi theo Lý Tú Ninh tấn công Dương Huyền Tưởng và Dương Nguy, lập được công đang chờ Lý Uyên phong thưởng.
Hắn đang ở trong trướng thương lượng với Lý Cương về chuyện lễ vật bái kiến Lý Uyên. Lý Cương bị Dương Quảng giáng chức cho về quê nhưng lại bị Hà Phan Nhân bắt tới làm Trưởng sử. Cái gọi là Trưởng sử cũng chỉ là giúp hắn viết thư, làm một số cáo thị quân lệnh, chẳng có việc gì khác.
Lý Cương đang mưu kế thoát thân liền cười nói:
-Ta có quan hệ rất tốt với thuộc hạ Tư lục tham quân Đậu Uy của Đại thừa tướng, hay là ta đi nói chuyện với Đậu Uy để hắn đi thuyết phục Đại thừa tướng cho Hà công một chức vụ cao, ông thấy thế nào?
Hà Phan Nhân xuất thân là một thương nhân, rất giỏi về chuyện quan hệ, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói:
-Ta sẽ chuẩn bị thêm một phần quà thật hậu hĩnh, tiên sinh thay ta mang tơi cho Đậu công nhé.
Lúc này ngoài trướng có binh lính tới bẩm báo:
-Đại soái, bên ngoài có tới một đội kỵ binh do Đường Công Thế Tử phái tới, mời Lý tiên sinh ra nói chuyện.
Hà Phan Nhân ngạc nhiên hỏi Lý Cương:
-Tiên sinh quen biết với Thế Tử sao?
Lý Cương ngầm thở dài, hắn là danh thần của Đại Tùy ai mà không biết hắn chứ, cũng chỉ có loại người thô bỉ như Hà Phan Nhân đây mới không coi hắn ra gì:
-Có gặp mặt hai lần!
Hà Phan Nhân mừng rõ vội vàng nói:
-Ta lại chuẩn bị thêm một phần quà hậu hĩnh nữa, ngươi thay ta giao cho Thế Tử nhé.
Lý Cương thầm lắc đầu, thương nhân đúng là thương nhân, chỉ biết đến mua bán chuộc lợi, hắn đứng lên quay người đi ra ngoài.
Đi ra ngoài doanh trướng, bên ngoài là một đội hàng trăm kỵ binh, người nào cũng oai hung cường tráng, tên cầm đầu Giáo Úy tiến lên thi lễ:
-Tại hạ là thân binh Giáo Úy của Thế Tử tên là La Miểu. Thế Tử trước giờ vẫn ngưỡng mộ tiên sinh, vốn định đích thân tới thăm hỏi tiên sinh nhưng thực sự quá bận nên tiên sinh chịu khó đi cùng chúng tôi một chuyến.
Kỵ binh Giáo Úy nói chuyện rất cung kính, rất nể mặt Lý Cương, Lý Cương không có chút nghi ngờ gì, hắn cũng không thể nghi ngờ liền gật gật đầu:
-Vậy thì đi thôi!
Lý Cương xoay người lên ngựa đi theo đội kỵ binh. Hà Phan Nhân nhìn theo bóng dáng của Lý Cương thở dài, ông ta tự biết mình không giữ được Lý Cương, chỉ có thể hy vọng rằng hắn ta nể tình mình đối xử không tệ với hắn mà nói giúp mình vài câu trước mặt Đường công.
Cứ đứngđó nhìn cho tới khi bóng dáng của Lý Cương đã khuất Hà Phan Nhân mới xoay người đi vào trong, mấy tên quan viên lại tức tốc phi ngựa tới, vừa xuống ngựa đã hét lên:
-Lý Cương ở đâu, Đường công muốn gặp hắn!
Hà Phan Nhân gãi gãi đầu, chỉ vào bóng dáng Lý Cương đã khuất xa nói:
-Vừa rồi Thế Tử phái người đến mời hắn đi rồi, vừa mới đi xong.
Tên quan viên này cũng ngây người ra, Thế Tử và Đường Công đang ở cùng nhau, sao hắn lại không nói nhỉ? ...
Mặc dù phần phòng ngự của Quan Trung vẫn chưa hoàn toàn bố trí ổn thỏa vẫn còn những lỗ hổng phòng ngự nhưng ở Trường An thì phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt. Đội năm ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh mới tới vị trí cách Trường An năm dặm thì đã bị trạm canh gác ngoài Trường An phát hiện, khẩn cấp về thành bẩm báo.
Lúc này, người phụ trách phòng thự thành Trường An là con rể của Lý Uyên tên Sài Thiệu. Hắn nhận được tin báo của trạm canh gác phát hiện một đội kỵ binh cách thành Trường An vài dặm, khoảng năm ngàn người, đều cắm xích kỳ triều Tùy.
Tin tức này làm cho Sài Thiệu rất căng thẳng. Hắn biết kỵ binh của Lý Uyên không nhiều, chỉ có mười năm ngàn người, đều đóng quân ở trong thành, năm ngàn kỵ binh từ phía tây tới là ai đây? Quân của Đậu Kháng sao? Cũng không thể, quân của Đậu Kháng đều là quận binh, tuyệt đối không thể có nhiều kỵ bịnh như vậy được.
Trong lòng Sài Thiệu vô cùng lo lắng và nghi ngờ, hắn lập tức ra lệnh đóng cửa thành, đồng thời phái người đi bẩm báo khẩn cấp với Lý Uyên.
Sài Thiệu đứng ở trên Minh Đức môn, nhíu chặt cặp mày nhìn về phía xa, rất nhanh tên thân binh bên cạnh hét lên,
-Đến rồi! Đến rồi!
Sài Thiệu cũng nhìn thấy, bụi bay xa hàng vài dặm, một đội kỵ binh đông nghìn nghịt, chạy nhanh dọc theo con đường, mặc kệ hai bên cạnh là những người dân sợ hãi loạng oạng, nhưng bọn họ không giết hại. Sài Thiệu nhìn thấy đại kỳ của đội quân này, hắn trìm trong suy ngẫm, hắn nhìn thấy trên lá cờ màu đỏ thẫm là một hình con chim ưng đang giương cánh bay, xích ưng kỳ, cờ chiến của quân Phong Châu. Sài Thiệu kinh sợ ngây người ra.
Trong nháy mắt, năm ngàn kỵ binh đã chạy tới dưới thành, Dương Nguyên Khánh từ trong đội ngũ đi ra, hắn nhìn thấy Sài Thiệu ở trên thành liền đi lên phía trước lạnh lùng nói:
-Sài tướng quân, đã lâu không gặp?
-Dương Nguyên Khánh!
Sài Thiệu quả thực không thể tin vào tai mắt mình nữa, Dương Nguyên Khánh không ngờ đã đánh tới thành Trường An rồi, hắn cảm thấy da đầu run lên.