Chương 216: Một trận thành danh

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:12

Khi bên ngoài thành bị công phá, dân chúng bên trong thành Đại Lợi bắt đầu hoang mang lo lắng. Trong thành tập trung hơn ba nghìn hộ dân trong phạm vi trăm dặm, còn có bốn nghìn binh sĩ quân Tùy và mấy nghìn lính thợ thủ công, tổng cộng gần ba mươi nghìn người. Có gần mười nghìn phụ nữ, trẻ em và người già bắt đầu có kế hoạch đi về phía động núi. Dù là động núi vẫn chưa hoàn thành xong nhưng miễn cưỡng cũng có thể chứa được gần mười nghìn người. Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi tới nhà Lưu Giản. Nhà Lưu Giản cách nhà Dương Tư Ân không xa, là một căn nhà nhỏ một mẫu đất. Lưu Giản không có con cái, cha mẹ cũng chết sớm. Trong nhà chỉ có hai người phụ nữ Đột Quyết trẻ tuổi chung sống với anh ta năm năm coi như là vợ của anh ta. Trong sân, hai người phụ nữ nghe nói chồng mình đã chết thì ôm đầu khóc rống lên. Vợ của Dương Tư Ân ở bên cạnh đang nhẹ giọng an ủi bọn họ. Dương Nguyên Khánh thở dài, hắn không biết nên nói gì đây? Hắn dặn dò tên lính đi cạnh mình: - Hãy đưa bọn họ về hang, rồi nói với bọn họ rằng cuộc sống về sau của bọn họ không cần lo lắng. Ta sẽ sắp xếp ổn thoả cho bọn họ. Hắn lại nói với Phương phu nhân: - Đại tẩu, chị cũng về hang đi. Bên đó an toàn hơn. Phương phu nhân yên lặng gật gật đầu: - Cảm ơn tướng quân! Dương Nguyên Khánh vừa quất ngựa đi thì nhìn thấy tiểu nha hoàn Lục Trà chạy đến. Lục Trà thấy hắn, vừa mừng vừa ngạc nhiên, chạy đến hét lớn: - Công tử, em nên làm thế nào đây? - Ngươi đi theo Phương phu nhân cùng vào hang luôn. Hắn phóng ngựa chạy về phía tường thành, từ xa đã cười nói lớn: - Đừng lo, bọn họ không tấn công vào trong thành được đâu. ... Cầu treo ầm ầm hạ xuống. Binh lính Tiết Diên Đà kéo tời, mở cánh cửa thành ngoài dày ra kêu ken két. Ngoài thành mấy chục nghìn đại quân mãnh liệt xông ra, bọn họ đang đối diện với sự tấn công của thành trong. Đây là nơi kiên cố nhất, khó phá nhất của thành Đại Lợi. Hai bên tường thành trong ngoài không liên quan đến nhau. Thành trong chỉ thấp hơn thành ngoài một chút, cổng thành thì càng kiên cố, khoảng cách giữa thành trong và thành ngoài là khoảng trăm bước. Đây cũng là thiết kế để phòng ý đổ của người trên thảo nguyên. Cung tiễn trên thảo nguyên nhiều nhất cũng chỉ có khoảng cách tên bay năm mươi, sáu mươi bước còn cự ly cung tên của quân Tùy thì là một trăm bước. Lúc này, trên khoảng đất dài bốn dặm rộng chín mươi bước chân giữa hai thành là hơn mười nghìn binh lính Tiết Diên Đà. Bọn họ giơ tấm chắn lên, tên bay như mưa dày đặc hướng về phía đầu thành, khiến cho quân Tùy không dám thò đầu ra. Nhưng ba nghìn quân Tùy lại rời khỏi lỗ châu mai, ngồi xổm ở trên tường thành, dùng cung nỏ bắn về phía tành đối diện. Quân địch ở trên thành đối diện bị bắn đến chết nhiều vô kể, dần dần lui khỏi tường thành ngoài không có bất kỳ tác dụng gì này. Dương Nguyên Khánh đứng ở trên một tòa tháp điều khiển, lạnh lùng chăm chú nhìn đội quân hơn mười nghìn quân Tiết Diên Đà ở phía dưới. Những tên cường đạo trên thảo nguyên này không biết rằng mình đã sắp chết đến nơi hay sao? Hắn kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi quân Tiết Diên Đà tự tuyệt đường lui của mình. - Tướng quân, khói lửa châm lên rồi! Một gã binh lính chỉ vào núi phía sau vui mừng bất ngờ hô lên. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn, một cột khói bay lên từ phía sau núi. Như thế là đại quân Ngư Câu La cách thành Đại Lợi không đến hai mươi dặm rồi. Ánh mắt hắn lại quay sang nhìn vào chỗ cổng thành ngoài. Một lát, Dương Tư Ân chạy vội đi lên, hô to: - Tướng quân, phía sau núi khói lửa đã bốc lên, có phải là có thể động thủ được rồi không? - Chờ một chút đã. Dương Nguyên Khánh vẫn là kiên nhẫn chờ đợi, còn chưa tới thời điểm tốt nhất. ... Khi Sa Lộc Liệp tận mắt nhìn thấy bên trong còn có một thành trong cao gần bằng với thành ngoài thì y cảm thấy tuyệt vọng. Khả Hãn đã nói với y rằng thành trong còn chưa sửa xong, đây cũng là một nguyên nhân khiến cho họ quyết định đánh vào thành Đại Lợi. - Làm thế nào đây? Đánh nữa hay thôi? Một tên vạn phu trưởng ở bên thấp giọng hỏi. - Đánh! Sa Lộc Liệp quay đầu lại nhìn, xe tấn công thành đang ùn ùn được đẩy đến. Cái xe này, giá của nó cao chừng hai trượng, dài bốn trượng, trong đó cây gỗ đập dài ba trượng, dùng mười cái dây da móc trên giá gỗ, phía trước đầu đập có lắp gang, đập một cái là có lực năm nghìn cân, có tám trăm binh lính Tiết Diên Đà đang chậm rãi đẩy nó về phía trước. - Mệnh lệnh cho binh lính dùng cung tiễn ngăn chặn quân Tùy! Sa Lộc Liệp phóng ngựa chạy vào bên trong thành. Quân Tùy ở thành trong hoàn toàn bị cung tiễn của quân Tiết Diên Đà ngăn chặn, tên bay đầy trời như mưa, tên bay của hơn mười nghìn quân địch đủ để khiến cho quân Tùy không có bất cứ cơ hội nào. Sa Lộc Liệp nhìn chăm chăm vào cổng thành trong, dù là rất kiên cố những nó chưa chắc đã có thể đỡ được xe công thành đầu gang kia của mình. Chùy phá thành ầm ầm tiến vào ngoài cửa thành, kết cấu cao lớn của nó đã chiếm một nửa cái cổng thành. Đúng lúc này, một gã trinh sát Tiết Diên Đà chạy vội báo lại: - Bẩm báo Diệp Hộ, cách đây mười dặm phát hiện thấy kỵ binh quân Tùy, có hơn hai mươi nghìn người đang tiến về phía chúng ta. Sa Lộc Liệp chấn động. Quân viện trợ quân Tùy đã đến. Y quay đầu ngựa lại chạy ra phía ngoài, bỗng nhiên thủ hạ phía sau hắn hét lên một tiếng lớn, Sa Lộc Liệp vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trên đỉnh thành trong, tên bay như mưa xuống, mặt đất đã bốc lửa. Binh lính Tiết Diên Đà trên phần đất trống hỗn loạn, người này đẩy người kia, tranh nhau chạy thoát, liều mạng bỏ chạy ra phía ngoài thành. Nhưng cây chùy phá thảnh đổ bên ngoài cửa thành đã khiến cho việc chạy trốn trở nên vô cùng gian nan. Ở phía dưới chân quân địch, lửa càng đốt càng lớn, nhanh chóng lan ra, từng thùng dầu hỏa không ngừng được ném xuống từ trên thành, càng làm thế lửa tăng thêm. Trong lúc đó, trên mảnh đất trống rộng chừng bốn dặm, rộng khoảng bằng trăm bước chân kia trở thành một biển lửa. Đâu đâu cũng là người bốc cháy tháo chạy, những người bị ngã giãy giụa trong lửa. Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp thành Đại Lợi. Ngoài thành Đại Lợi trở thành một địa ngục trần gian Lúc này, tiếng kèn vang dội thổi lên từ ngoài thành. Hai mươi lăm nghìn kỵ binh quân Tùy đánh tới, chiến đao sắc bén, tuấn mã như rồng, che phủ đất trời, ngựa chạy tung bay, sát khí ngập trời, chết chóc hết thảy. Trong nháy mắt mấy nghìn quân Tiết Diên Đà đã bị đánh tan. Trận chiến ba ngày tấn công thành đã khiến cho quân Tiết Diên Đà ở tình trạng kiệt sức. Địa ngục lửa này càng khiến cho bọn họ mất sạch cả khí thế. Bọn họ sợ hãi muốn tháo chạy. Sa Lộc Liệp đã bị chết cháy ở trong thành, không còn ai thúc ép bọn họ nữa. Quân Tiết Diên Đà đang khóc thét, sự sợ hãi bao trùm lên bọn họ. Trên mặt đất tuyết mù mịt, mấy chục nghìn quân Tiết Diên Đà tháo chạy khắp nơi, hướng về phía bờ bắc sông Hoàng Hà tháo chạy, muốn chạy về nhà của mình. Nhưng không ai có thể ngờ rằng vì sự ngu xuẩn của Khả Hãn của bọn họ mà nhà của bọn họ cũng đã gặp đại họa thảm thiết. ... Tám mươi nghìn binh lính Khế Bật đã tiến đến trung tâm bộ lạc Tiết Diên Đà ở bên một cánh rừng sâu. Đây là đất nơi Tiết Diên Đà Khả Hãn ở. Mấy chục nghìn cái lều kéo dài hơn mười dặm, các nam thanh niên tráng kiện đều đã đi đánh thành Đại Lợi rồi, trong doanh trại chỉ còn lại hơn một trăm nghìn người già, phụ nữ và trẻ em, ngoài ra còn có mấy nghìn vệ binh Khả Hãn. Khi tám mươi nghìn kỵ binh thép che phủ trời đất hiện ra cách đó vài dặm, doanh trại Tiết Diên Đà một phen sợ hãi, phụ nữ gào thét chói tai, bọn trẻ con la khóc vang cả doanh trại. Những người phụ nữ dũng cảm một chút thì chẳng màng gì đến gia sản, ôm con lên ngựa chạy trốn. Còn những người phụ nữ mềm yếu hơn thì nấp đâu đó trong doanh trại khóc than. Những người già chẳng có sức trốn chạy thì ngửa mặt nhìn trời quỳ trên tuyết chờ cái chết đến. Trong một bộ lạc không có sự bảo vệ chống đỡ của những người đàn ông khỏe mạnh thì có nghĩa là sẽ có sự đánh cướp và giết hại. Đây là quy luật không đổi từ xưa đến nay của thảo nguyên. Kỵ binh Khế Bật như cuồng phong vọt vào doanh trại của Tiết Diên Đà, vung đao giết chóc người già, đánh cướp phụ nữ và trẻ nhỏ, cướp dê bò và gia sản. Khế Bật Liệt khua trường mâu lớn tiếng hét lớn: - Không cần quan tâm đến tài sản, đi giết Tiết Diên Đà Khả Hãn trước đã. Khế Bật Liệt dẫn theo hai mươi nghìn kỵ binh đi đến doanh trại của Tiết Diên Đà cách đó mấy dặm. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào lá cờ đầu sói vàng tung bay trên trại đó. Trong trại đó, Ất Thất Bát đang hối hận day dứt. Y vừa nhận được tin báo từ chim ưng săn, thành Đại Lợi vô cùng kiên cố, quân đội của bọn họ không công phá được, chết chóc thê thảm và nghiêm trọng. Tin tức này đã khiến Ất Thất Bát vô cùng khiếp sợ. Y là một kẻ cực kỳ cố chấp. Nếu như không gặp phải khó khăn thì y sẽ không quay đầu. Y vốn cho rằng bỏ ra cái giá hai nghìn người san bằng thành Đại Lợi, có thể làm hưng phấn khí thế quân đội của y, đánh bại quân đội của triều đình Tùy, có thể tăng thêm uy danh của y ở trên thảo nguyên, khiến người Thiết Lặc phải thần phục y. Nhưng y không ngờ chuyện không đơn giản như y tưởng tượng. Khi y nghe nói trận tấn công thành đã khiến hai mươi nghìn người chết, Ất Thất Bát cuối cùng cũng bắt đầu hối hận. Y bắt đầu ý thực được mình đã gây ra sai lầm lớn rồi. Chết hơn hai mươi nghìn người vẫn không thể nắm được thành Đại Lợi. Như vậy thì y phải cần bao nhiêu người mới có thể có được tòa thành nhỏ biên thùy đó đây? Đánh tiếp như vậy, y có còn có quân đội với thực lực hùng mạnh để đối phó với Khế Bật được sao? Y lại nhớ lại lời nói của đứa con cả Di Nam của mình. Sự hối hận bắt đầu cắn rứt. Y đâm lao thì phải theo lao, hoặc là tăng binh, nhưng bên phía đông đó bộ tộc Tiết Diên Đà đã bị con trai cả của y là Di Nam khống chế, nó chưa chắc đã đồng ý tăng binh. Hay là lui quân về đây? Nhưng y không cam lòng, chết trận hơn hai mươi nghìn người, y dù thế nào cũng không thể chấp nhận được. Đúng lúc này, lều lớn bỗng nhiên kịch liệt bị chấn động, từ phía xa xa truyền đến âm thanh như sấm rền, Ất Thất Bát lập tức phản ứng. Lúc này, đại đội kỵ binh đã tới. Y đột nhiên liền kinh sợ, là ai đã đến đây? Quân Tùy sao? Một gã Thiên phu trưởng vọt vào, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu quát to: - Khả Hãn, đi mau! Kỵ binh Khế Bật đánh tới, có mấy chục nghìn người. - Á! Ất Thất Bát sợ ngây người. Y bỗng nhiên trống ngực thình thịch, lên tiếng khóc lớn: - Tiết Diên Đà xong rồi, ta đã phạm lỗi lớn rồi. Ta không nên báo thù, thật không nên! Mấy nghìn vệ binh của y đã xông lên nghênh chiến với Khế Bật. Hơn mười vệ binh che cho y ra ngoài chạy trốn, bỗng nhiên một đám mây đen đã bao trùm lều của y, gió thét bên tai, tiếng vó ngựa như sấm sét khiến tim y như vỡ vụn. Đây chính là mấy chục nghìn kỵ binh thổi quét đi qua lều của y. Cột cờ bị bổ gãy, lá cờ đầu sói vàng bị cướp đi, Ất Thất Bát tê liệt ngã xuống trên mặt đất tuyết phủ, vừa nhấc đầu nhìn lên thì một gã đàn ông uy phong lẫm liệt xuất hiện trước mặt y, tay cầm trường mâu, ánh mắt ác nghiệt lạnh lùng. - Khế Bật Liệt! Y nhận ra gã đàn ông đó, Khế Bật Liệt trước mắt với nụ cười tàn khốc, vung mâu đâm mãnh liệt, Ất Thất Bát hét thảm một tiếng, trường mâu không niệm tình chút nào đâm thẳng vào ngực y. Khế Bật Liệt chặt đầu y, giơ cao lên, lên tiếng hô to: - Đầu của Tiết Diên Đà Khả Hãn đang ở trong tay ta. Binh lính Khế Bật hoan hô. Bọn họ phân công nhau chạy bốn phương tám hướng, bắt đầu đánh cướp bộ lạc không còn năng lực chống đỡ này. ... Một trận chiến giữ thành Đại Lợi thay đổi vận mệnh thảo nguyên và sự thảm bại của quân đội Tiết Diên Đà đã kết thúc. Trong chiến dịch này, quân Tiết Diên Đà bỏ mạng hơn sáu mươi nghìn người, gần chín nghìn người bị thiêu chết, ngay cả chủ tướng Sa Lộc Liệp cũng chết thảm trong biển lửa. Quân Tùy cũng phải trả giá nghiêm trọng và thê thảm, tám nghìn quân Tùy giữ thành thì chết quá nửa, hơn mười nghìn quân đội lâm thời do thợ thủ công xây dựng tạo nên cũng đã bị chết gần sáu nghìn. Nhưng quân Tùy lại có được chiến thắng huy hoàng giành lấy được thành Đại Lợi. Trận chiến này đã khiến cho tên tuổi của tướng trẻ Dương Nguyên Khánh thành Đại Lợi vang lừng thiên hạ. So sánh với cái giá mà Tiết Diên Đà phải trả thì sự tổn thất của quân Tùy vẫn là không đáng kể. Một nửa bộ tộc Tiết Diên Đà bị tiêu diệt, ngay cả Khả Hãn Ất Thất Bát cũng chết dưới đao của Khế Bật. Còn bộ lạc Tiết Diên Đà phía đông của Âm Sơn có hơn một trăm nghìn người dưới sự dẫn dắt của con trai của Ất Thất Bát là Di Nam bị buộc chuyển về phía đông, thần phục Đột Quyết Khải Dân Khả Hãn phương Đông. Mãi đến mười năm sau bọn họ mới có thể di chuyển quay về quê hương phía bắc Kim Sơn của mình. Nhưng bộ lạc Tiết Diên Đà hùng mạnh của ngày xưa đã không còn tồn tại. Khế Bật trong trận chiến này do có được sự hỗ trợ của quân Tùy nên chiến thắng quân địch, trở thành thủ lĩnh các bộ Tây Vực Thiết Lặc, ở thế cân bằng chống lại Tây Đột Quyết và dân tộc Thổ Dục Hồn. Từ chỗ cảm kích quân Tùy, cũng là vì muốn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của quân Tùy, Khế Bật Khả Hãn cùng đi với Bùi Củ, đích thân đến kinh thành triều Tùy để tỏ vẻ thần phục, nguyện chấp nhận sắc phong của triều đình nhà Tùy. Dương Quảng sắc phong Khế Bật Khả Hãn Ca Lăng làm Mạc Hà Khả Hãn. Để biểu dương biểu hiện tuyệt vời trấn giữ thành Đại Lợi của tướng giữ thành Dương Nguyên Khánh và công tích liên lạc với Khế Bật, tháng tư năm đầu Đại Nghiệp, tổng quản Phong Châu Ngư Câu La được thăng lên làm Công bộ Thị Lang, Dương Quảng bổ nhiệm Dương Nguyên Khánh làm tổng quản Phong Châu kiêm Thứ sử Phong Châu, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, thăng tước lên làm Bá tước huyện Đại Lợi, đồng thời ban thưởng cho quân đội Tùy ba trăm nghìn tấm lụa, chục triệu đồng tiền, toàn thành Đại Lợi hân hoan mừng thắng lợi.