Trong sân dịch quán đã được bày hương án, Dương Nguyên Khánh dẫn theo thủ hạ quỳ trước hương án, đến từ kinh thành là ba viên hoạn quan, ai nấy đều bụi bặm mệt mỏi.
-Dương Nguyên Khánh nghe chỉ!
Viên hoạn quan cầm đầu giở thánh chỉ ra, cao giọng đọc:
-Bọn man di ngoại bang Khiết Đan, không biết thiên uy, đồ thán dân vùng biên giới Đại Tùy ta, khiến nước nhà phẫn nộ, triều đình hổ thẹn. Có Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh, dẫn theo quân nghĩa dũng, đánh bại Khiết Đan, tăng thêm thiên uy cho Đại Tùy ta, khiến triều dã vui mừng. Trẫm đặc biệt sắc phong cho Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh làm Cửu Nguyên huyện công, thêm huân tước Đại tướng quân. Những thủ hạ khác đều phong Nghi Đồng, thưởng bạc năm ngàn lượng, lụa mười ngàn súc, khâm thử!
Mọi người vui mừng quá đỗi, đồng loạt khấu đầu tạ ơn. Hoàng đế trọng thưởng cho chiến công, không khiến mọi người thất vọng. Bọn họ vốn đều là quân quan cấp thấp, không có hy vọng thăng tiến, chỉ theo Dương Nguyên Khánh đánh một trận mà đã được thăng lên Nghi Đồng. Điều này có nghĩa là bọn họ đã được vượt cấp, xếp vào hàng ngũ quan quân tầm trung, làm sao lại không khiến bọn họ vui mừng vô hạn, huống chi lại còn có thưởng hậu hĩnh nữa.
Dương Nguyên Khánh thì lại không để ý đến việc mình được thăng quan, nếu xét về chức quan, thì hắn không hề được thăng cấp, vẫn cứ là Tổng quản Phong Châu, chỉ có điều là Tước vị và huân vị đều được tăng. Thật ra tước vị cũng không quan trọng, rất nhiều con em nhà quan thần đều có tước vị cao hơn hắn, ví dụ như Lý Mật, y chỉ làm qua thị vệ, nhưng tước vị lại vào hàng Quận công, còn cao hơn tước vị Huyện công của hắn một bậc. Quan trọng là huân tước, Đại tướng quân được xếp vào cấp bậc thứ tư trong hàng huân tước, chỉ xếp sau Thượng Trụ Quốc, Quế Quốc, Thượng Đại tướng quân. Tước hiệu này là được sắp xếp theo chiến công, là một loại kinh nghiệm và tư liệu lý lịch trong quân đội. Đương nhiên đó cũng không phải là điều tuyệt đối, như phụ thân hắn là Dương Huyền Cảm, chưa từng đánh qua một trận nào, huân tước cũng đạt đến hàng Thượng Đại tướng quân, đó là nhờ vào công tích của ông nội hắn là Dương Tố mà có được.
Thực ra Dương Nguyên Khánh quan tâm đến việc phong thưởng cho thủ hạ dưới trướng của hắn hơn cả, hắn thì không thèm để ý, chỉ cần thủ hạ của hắn được trọng thưởng, vậy là hắn cũng được thể diện lắm rồi. Có như thế, đám thủ hạ mới thấy theo hắn là có tiền đồ, từ việc Dương Quảng sắc phong cho tất cả chức Nghi Đồng, là có thể thấy được y nể mặt mình đến nhường nào.
Dương Nguyên Khánh đặc biệt vui mừng, vội mời ba viên hoạn quan vào trong nhà nghỉ ngơi.
Ba viên hoạn quan cũng đã lặn lội suốt nửa tháng, thật là mệt lắm rồi, bọn họ vào trong nhà ngồi xuống... sau khi uống một tuần trà, viên hoạn quan dẫn đầu cười nói:
-Dương tướng quân, bọn ta quả thật không thể nghỉ ngơi được, còn phải vội lên các quận phương bắc tuyên chỉ nữa... Thánh thượng đã quyết định mùa xuân sang năm sẽ bắt đầu đi tuần tra phương bắc, còn muốn từ quận Du Lâm đi ra biên giới. Quận Du Lâm cách quận Ngũ Nguyên không xa lắm, Dương tướng quân chắc cũng phải đi diện kiến thánh giá, nên về sớm một chút để chuẩn bị.
-Đa tạ công công nhắc nhở!
Lúc này, một viên thân vệ bưng một khay bạc trắng lên, vừa đủ ba trăm lượng. Dương Nguyên Khánh đẩy số bạc trắng qua cho ba viên hoạn quan, cười nói:
-Có một chút tấm lòng... để ba vị công công mua rượu trên đường đi... đi đường mùa đông... cần phải uống rượu để chống chọi với cái lạnh.
Ba viên hoạn quan cười híp cả mắt, đưa đẩy vài câu, đoạn vui vẻ nhận lấy, thầm khen Dương Nguyên Khánh biết sống. Sau khi đã nhận được lợi lộc, bọn họ đương nhiên cũng phải tỏ ra biết điều, nói vài lời về việc có liên quan về Dương Nguyên Khánh.
Viên hoạn quan cầm đầu trầm ngâm một lát, đoạn nói:
-Dương tướng quân, kinh thành xảy ra một việc... chắc là có chút liên quan đến ngươi.
-Công công cứ nói!
Viên hoạn quan thở dài nói:
-Nhà họ Dương phế rồi, do Dương Ước đi tế bái ông nội ngươi trong lúc đi làm việc công, bị người buộc tội... Thánh thượng nổi giận, Dương Ước bị tước đi quan chức, mấy vị thúc phụ của ngươi cũng bị miễn bỏ huân quan. Dương gia bây giờ rất sa sút, các quan trong triều không dám đến nhà, sợ sẽ rước họa vào thân. Trước khi bọn ta đến đây, còn nghe nói phụ thân ngươi đặc biệt đi thăm hỏi Bùi gia.
Nhà họ Dương bị phế, đó là chuyện sớm muộn, nằm trong dự đoán. Nhưng việc phụ thân hắn là Dương Huyền Cảm đi thăm viếng Bùi gia, thì hắn thật không ngờ tới. Không phải là không được, mà nghe cách nói của viên hoạn quan, thì có vẻ ngụ ý là rất long trọng. Dương Nguyên Khánh vừa nghĩ lại bèn hiểu ra, chắc là vì hôn sự của mình, nên Dương gia đang gián tiếp nói lời xin lỗi.
Dương Nguyên Khán thầm khẽ thở dài một tiếng, sớm biết có ngày này, thì lúc trước sao phải làm thế! Hắn không hề có cảm giác thông cảm với Dương gia.
Ở một căn phòng khác, đám thủ hạ của Dương Nguyên Khánh tụ tập lại với nhau, hưng phấn khác thường. Trình Giảo Kim đi đi lại lại trong phòng, lòng đầy phấn khích.
-Cha ta lăn lộn cả đời cũng không lên được chức Nghi Đồng, chuyến này về việc đầu tiên phải làm là lên thăm mộ đốt vàng mã cho ông. Lão Trình ta đã là Nghi Đồng rồi, ha ha!
Trình Giảo Kim trong lòng rất vui, nhưng ánh mắt của y mới đảo qua một lượt, thì thấy Bùi Hành Nghiễm có chút tâm sự chất chồng, y vỗ mạnh lên vai hắn một cái, ồm ồm hỏi:
-Tiểu Bùi, chẳng lẽ ngươi không hài lòng với việc phong thưởng này?
Bùi Hành Nghiễm cuống quýt lắc đầu:
-Ta nào dám không hài lòng, ta chỉ là cảm thấy có chút không xứng đáng.
-Sao lại không xứng đáng?
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
Bùi Hành Nghiễm cười khổ một tiếng, nói:
-Cha ta tham gia cuộc chiến diệt Trần, đánh bảy tám trận đánh lớn, thiếu chút là mất mạng, mới được phong làm Nghi Đồng. Ta thì chỉ nhờ có một trận đánh này, hơn nữa còn không tốn sức, thì đã ngang hàng với cha rồi, ta cảm thấy có chút hổ thẹn.
Tần Quỳnh ở bên cạnh cười nói:
-Cái này là nhờ thể diện của tướng quân, hơn nữa, nhiệm vụ lần này của tướng quân là do đích thân Thánh thượng giao phó. Tuy chỉ có một trận đánh, nhưng ý nghĩa trọng đại, cho nên Thánh thượng mới ban thưởng hậu hĩnh. Còn cuộc chiến bình nam mà cha ngươi tham gia, số người tham gia quá đông, nếu ai cũng được phong Nghi Đồng là chuyện không thể, không giống bọn ta lần này chỉ có vài người... công lao của người Đột Quyết đều bị chúng ta giành cả rồi.
Mọi người đều cười rộ lên, La Sĩ Tín gãi gãi đầu nói:
-Nói cả buổi, ta vẫn không biết chức Nghi Đồng này là cái trò gì? Là quan nha hả?
Tần Quỳnh cười, giải thích cho y:
-Không phải quan, mà là một cấp bậc trong quân đội, không có mối quan hệ cụ thể nào đối với chức quan. Nhưng được thăng Nghi Đồng rồi, khi Binh bộ phong quân chức, sẽ không phong chức quá thấp. Như người mà nhập ngũ, thì có thể trực tiếp được bổ nhiệm làm Lữ soái, chứ không cần phải bắt đầu từ binh sỹ mà lên.
-Nói như vậy, thì hình như ta kiếm được món hời lớn rồi. Ta vốn chỉ định tham gia cho vui, thế mà được lên Nghi Đồng, đúng là có chút khiến người ta cảm thấy hổ thẹn, chắc sẽ có người cảm thấy không thoải mái.
La Sĩ Tín liếc Trình Giảo Kim một cái, trong ánh mắt chứa đầy vẻ đắc ý. Đúng là trong lòng Trình Giảo Kim có chút không thoải mái, y nhập ngũ hai năm, mới từng bước từng bước leo được lên, tên tiểu tử thối La Sĩ Tín này mới bước ra lần đầu tiên, thì đã sánh ngang được với mình rồi.
Trình Giảo Kim bĩu môi:
-Tên tiểu tử thối nhà ngươi ở trong quân không có bề dày kinh nghiệm và thành tích, có làm Nghi Đồng thì đã thế nào, cũng không ai phục ngươi. Ta khuyên ngươi nên sớm từ bỏ huân tước này đi, tránh bị người ta chê cười.
La Sĩ Tín nháy nháy mắt cười nói:
-Trình đại ca, có phải huynh uống nhầm giấm không, sao nói ra nghe chua thế?
Mọi người bật cười ha hả, lúc này, Dương Nguyên Khánh đã tiễn mấy viên hoạn quan đi, bước vào trong phòng:
-Mọi người đang nói gì vậy? Buồn cười vậy sao?
Mọi người đều nhao nhao đứng cả dậy. Trải qua một trận chiến này, Dương Nguyên Khánh vô hình trung đã hình thành được uy tín trong lòng mọi người. Ngay cả trong lời nói hay cử chỉ của mọi người, cũng không tùy tiện cợt nhả như trước nữa, mà tỏ rõ sự tôn trọng đối với hắn.
Dương Nguyên Khánh cũng thích cái cảm giác này, hắn khoát khoát tay cười nói với mọi người:
-Nói cho mọi người biết một tin, ta đã quyết định ngày hai tháng giêng sẽ trở về quận Ngũ Nguyên. Nếu các ngươi muốn cùng ta đi chơi một chuyến, ta rất hoan nghênh, nhưng nếu muốn đến nhậm chức ở quận Ngũ Nguyên thì ta thấy vẫn chưa đến lúc.
Ngày tiếp sau đó là giao thừa. Giao thừa là ngày cuối cùng của một năm, dường như mọi nhà đều lo quét tước dọn dẹp vườn tược, nhà cửa, quét hết những bụi bặm tích tụ của năm cũ ra ngoài. Trước cửa dán lên bùa đỏ, ngoài cửa sổ dựng lên cây nêu, treo lên phướn gọi hồn. Những việc như giết lợn mổ dê, làm bánh đã được hoàn tất từ mấy ngày trước, giao thừa là thời khắc để những bà chủ trong nhà xuống bếp nấu những món ngon cho gia đình.
Phụ nữ bận rộn với các việc trong nhà, đàn ông thì đa phần nghỉ ngơi thư giãn, chờ đợi bữa tiệc tối thịnh soạn. Bọn trẻ thì háo hức không thể đợi được, mặc lên mình bộ quần áo mới rực rỡ vốn phải để dành đến ngày Nguyên Đán (mùng một Tết), chạy qua chạy lại trên phố phường giống như những con bươm bướm đua nhau khoe sắc.
Dương Nguyên Khánh thân nắm giữ chức vụ quan trọng, tuy là người Doanh Châu, nhưng hắn cũng cùng với các quan lại địa phương, đi thăm những nhà mẹ góa con côi, mang biếu gạo thịt, đồ ăn. Đồng thời còn phải tham gia lễ tế trong xã, vô cùng bận rộn, tới tận chiều mới trở về.
Dương Nguyên Khánh cùng hai tên tùy tùng cưỡi ngựa, trở về dịch quán. La Sĩ Tín núp trên một cái cây to thập thò nhìn ra, đột nhiên nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, lập tức hô lên cho mọi người hay:
-Tướng quân đã về!
Lục Trà hết sức hồi hộp, cuống quýt phất tay với mọi người:
-Mọi người mau lánh đi!
Gần hai mươi người nhao nhao nhắm hướng cổng sau lao đi, trong chốc lát không còn lại một bóng nào. Lục Trà đưa tay vỗ vỗ lên ngực, ổn định lại tâm trạng, áng chừng Dương Nguyên Khánh sắp về đến cổng, nàng xách lấy một cái giỏ, bước nhanh ra, vừa hay gặp Dương Nguyên Khánh ngay bậc cửa.
-Công tử, sao bây giờ mới về?
-À, ta về thay cái áo.
Dương Nguyên Khánh thò đầu nhìn vào dịch quán thấy đã không còn ai, bèn cười hỏi:
-Mọi người đâu cả rồi?
-Công tử, người về muộn quá, mọi người không đợi được nên đi trước cả rồi, công tử, nhanh lên đi.
Lục Trà thúc giục nói.
-Ta thay cái áo rồi đi!
Dương Nguyên Khánh về phòng thay áo, Lục Trà vội nháy mắt với hai tên thân binh, hai người hiểu ý, cũng đi ra cổng sau đi mất.
Một lát sau, Dương Nguyên Khánh quay ra, phát hiện hai người đã đi mất, không khỏi thấy lạ hỏi:
-Hai người bọn họ đâu rồi?
-Vừa nãy Dương Đại Lang chạy tới nhờ họ khiêng rượu đi rồi, công tử, đi nhanh đi! Không xa lắm đâu.
Quả thực là tửu lầu Quả Tử cách chỗ bọn họ ở không xa, chỉ cách nhau một dặm, Dương Nguyên Khánh cũng không buồn cưỡi ngựa, mà đi bộ đi luôn. Lục Trà tay xách giỏ đi theo phía sau, tim đập bình bịch liên hồi, thầm cầu cho kế hoạch đừng có xảy ra sự cố gì, không lâu sau bọn họ đã đến tửu lầu Quả Tử.
Đây là một tửu lầu rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa hơn hai mươi người dùng bữa ở đây, cũng là một tửu lầu lâu năm, ít nhất cũng phải có ba mươi năm lịch sử, nước sơn trên biển hiệu đã loang lổ, chỉ còn lờ mờ nhìn ra bốn chữ "tửu lầu Quả Tử". Hôm nay là giao thừa, mọi người đều đoàn tụ trong nhà, việc làm ăn của tửu lầu cũng thưa thớt khác thường, đám tiểu nhị đều đã về nhà ăn tết, chỉ còn lại hai vợ chồng trưởng quầy tiếp đón khách.
Nhưng đêm nay, Lục Trà đã bao toàn bộ nơi này, trên thực tế cũng chỉ có một vị khách là Dương Nguyên Khánh mà thôi. Dương Nguyên Khánh bước vào tửu lầu, thấy bên trong sảnh trống không, không có một bóng người, Dương Nguyên Khánh ngẩn người, quay đầu lại hỏi:
-Bọn họ đâu? Chẳng phải bảo đã đến cả rồi sao?
Trưởng quầy đã được dặn dò từ sớm, liền vội cười đáp:
-Bọn họ chê rượu ở chỗ tiểu nhân không đủ mạnh, đều chạy cả đến tửu lầu Thông An mua rượu rồi, nói là sẽ trở lại ngay, mời công tử vào phòng ngồi.
Trong tửu lầu có một nhã phòng nhỏ đơn lẻ, có thể chứa được vài người khách nhậu, trưởng quầy dẫn Dương Nguyên Khánh đến trước nhã phòng:
-Công tử, mời!
Mắt thấy Dương Nguyên Khánh đã đến trước cửa, trái tim Lục Trà như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, yên lặng cầu xin phật tổ phù hộ cho phút cuối cùng được thành công.
Dương Nguyên Khánh cảm thấy dường như trong nhã phòng có người, hắn cũng không lấy làm lạ, cho rằng đó là Bùi Hành Nghiễm hoặc Tần Quỳnh, hai người không mê rượu, bèn đẩy cửa bước vào. Nhưng vừa bước vào cửa, khi Dương Nguyên Khánh nhìn rõ người đang ngồi bên trong, hắn không khỏi kinh ngạc đến ngây người.