Một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói với mọi người:
-Mùa xuân năm sau có chiến dịch Liêu Đông, U Châu làm hậu phương của chiến dịch, đảm nhận trọng trách hậu cần cấp dưỡng quan trọng. Trong thời khắc quan trọng này, Thánh Thượng phái ta tới U Châu quản lý đồng thời làm Tổng đốc hậu cần chiến dịch Liêu Đông, trọng trách trên vai ta rất lớn, còn cần tới sự giúp đỡ của tất cả các vị ngồi đây.
Lời nói mở đầu tới đây thì Dương Nguyên Khánh dừng lại, theo thường lệ thì trên buổi họp đầu tiên của tổng quản mới nhậm chức sẽ đều thể hiện tất cả, nói về dự định sau này. Giống như khi Đoàn Văn Chấn nhậm chức liền hứa tăng lương, gia tăng thực phẩm, đảm bảo binh sĩ hai ngày sẽ được ăn thịt một lần, Đoàn Văn Chấn quả thật đã làm được, mọi người cũng kỳ vọng về Dương Nguyên Khánh như vậy.
Hơn nữa Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu còn kinh doanh trà và rượu nho khiến cho rất nhiều quan quân đều đại phát tài. Đây đã là bí mật được công khai, vậy thì Dương Nguyên Khánh tới U Châu sẽ mang tới cho họ những điều có lợi gì? Ánh mắt của mỗi người đều sáng lên nhìn Dương Nguyên Khánh, khó có thể che dấu được lòng mong đợi.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:
-Ta cảm thấy các vị ngồi đây như đang chờ mong một điều gì đó, có lẽ mọi người đều giống ta, đang suy nghĩ làm một loại rượu nho của huyện chăng?
Trong đại sảnh vang lên những tiếng cười, đồng thời trong lòng cũng có sự chờ mong, rượu nho của huyện, liệu thực sự sẽ có không?
Sự hài hước của Dương Nguyên Khánh khiến tất cả mọi người đều thoải mái dần, Dương Nguyên Khánh lại phất tay để mọi người yên lặng:
-Tâm trạng của mọi người ta có thể hiểu được, ai mà không muốn phát tài chứ? Dương Nguyên Khánh ta cũng vậy, ta có thể nói với mọi người, chỉ cần ta ở U Châu một ngày ta sẽ đối xử tốt với thuộc hạ của ta. Người có công sẽ được trọng thưởng, bất luận giàu khó thế nào tất cả đều bình đẳng, nhưng cũng phải nói trước Dương Nguyên Khánh ta trị quân nghiêm khắc, người vi phạm quân lệnh sẽ lập tức trảm không tha, tuyệt đối không khoan dung!
Mấy câu nói cuối cùng của Dương Nguyên Khánh rất có sức lực, giọng nói có khí phách khiến cho đại sảnh trở nên yên lặng, trong lòng mỗi người đều nặng trịch. Tất cả mọi người không ai bảo ai đều nghĩ tới một người là Đại Tùy lão tướng Dương Tố, Dương Nguyên Khánh có pha vài phần khí phách của ông, lời phát biểu nhậm chức của Dương Nguyên Khánh chấm dứt, bên dưới bắt đầu chính thức nghị sự.
Hội nghị thường kỳ của phủ tổng quản U Châu có từ hai mươi mấy năm, đã có một quy định rất quen thuộc, ví dụ như không được quỳ lạy, ví dụ như quan viên sẽ được chia thành hai bên văn tả võ hữu (văn trái võ phải). Trong đó Trưởng sử và Tư Mã có chỗ ngồi, lão tướng nhập ngũ trên hai mươi năm cũng có chỗ ngồi, còn những quan viên khác đều phải đứng, thời gian cũng không kéo dài, dài nhất là hai khắc chung (nửa tiếng), nhưng hôm nay là lần đầu tiên Dương Nguyên Khánh nhậm chức nên thời gian kéo dài hơn một chút.
-Sau đây ta có hai chuyện lớn muốn nói!
Dương Nguyên Khánh nhìn Triệu Nguyên một cái, ánh mắt hai người gặp nhau đều hiểu ý nhau, tối hôm qua họ đã đạt được sự ăn ý.
-Chuyện thứ nhất là cải tạo thuyền chiến ở Bột Hải, tới tháng ba năm sau là tới kỳ hạn, trước mắt vẫn còn 80 chiếc chưa cải tạo, thời gian thi công gấp gáp, ta quyết định để Triệu Trưởng sử đi giám sát chế tạo thuyền ở Bột Hải, thời gian ông ta không ở đây công việc của ông ta sẽ do ta tạm thời phụ trách.
Dương Nguyên Khánh nói xong, Triệu Nguyên lập tức đứng dậy nói:
-Ty chức tuân lệnh!
Trong đại sảnh vô cùng im lặng, mệnh lệnh này của Dương Nguyên Khánh cũng không gây sóng gió lắm dù sao cũng không đề cập tới lợi ích của ai cả. Rất nhiều người trong lòng đều hiểu rõ, ngày đầu tiên nhậm chức Dương Nguyên Khánh đã chuyển Trưởng sử đi mà mình lại kiêm đảm nhận chức Trưởng sử này. Điều này không thể nghi ngờ rằng bước tiếp theo hắn sẽ khống chế U Châu, chỉ có điều mọi người thấy hơi lạ là Triệu Nguyên lại có thể thản nhiên tiếp nhận mệnh lệnh, không có chút phản kháng nào. Có một số người phản ứng nhanh nhạy thì ngay lập tức có thể nhận thức được, điều này tất nhiên có sự ăn ý của Dương Nguyên Khánh và Triệu Nguyên.
Lúc này Dương Nguyên Khánh nhìn thấy mấy tên thiết vệ ngồi ở giữa, đám người của Dương Gia Thần tổng cộng là bốn người, chín người thiết vệ, có năm người ở thành U Châu Trác quận, một người ở Bắc Bình quận, ba người ở Liêu Đông tác chiến. Trong năm người của Trác quận có bốn người đảm nhận Ưng Dương lang tướng, một người đảm nhiện Ưng Kích lang tướng, không có tư cách tới hội nghị thường kỳ này.
Ngoài bốn gã thiết vệ ra, Dương Nguyên Khánh còn nhìn thấy Hầu Mạc Trần đại tướng theo hắn đi Đại Châu tác chiến năm đó, y là tướng cũ của Lý Cảnh. Vì quan hệ với Nguyên Hoằng Tự không tốt, nhiều năm không được đề bạt, sau khi Lý Tĩnh tạm quản lý quân đội U Châu thì y liền được đề bạt là Ưng Dương lang tướng, nắm trong tay quân cổng thành U Châu.
Dương Nguyên Khánh thầm gật đầu, lại nói với mọi người:
-Chuyện thứ hai đầu năm Thánh Thượng đã truyền đạt lệnh tiêu diệt loạn phỉ, quân binh và Ưng Dương phủ các địa phương đều buộc phải tiêu diệt tại địa phương. U Châu là trọng điểm hậu cần quan trọng của chiến dịch Liêu Đông lại càng không thể có bất cứ tổn thất nào nên ta quyết định triệu tập 30 ngàn quân mã U Châu đi diệt bọn loạn phỉ Vương Bạt ở Thượng Cốc quận.
Chuyện thứ hai này tức thời khiến cho đại sảnh nổi lên những tiếng to nhỏ, hiện tại là mùa đông lạnh giá, đi tiêu diệt loạn phỉ thì vô cùng khó khăn, một lão Ưng Dương lang tướng đứng lên chắp tay nói:
-Dương tổng quản, hiện tại là mùa đông, tuyết phủ kín đường, hành quân cực kỳ khó khăn, hay là đợi mùa xuân tới rồi hãy xuất binh, Dương tổng quản thấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh biết người này, tên là Tống Chỉnh, cũng trong danh sách mà La Nghệ đưa cho hắn. Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
-Mùa xuân sang năm là chiến dịch Liêu Đông bùng nổ, làm gì còn thời gian tiêu diệt loạn phỉ nữa? Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, ở Phong Châu còn lạnh hơn U Châu gấp mười lần, quân đội Phong Châu mùa đông vẫn có thể ra trận thì tại sao quân đội U Châu lại không thể chứ? Mệnh lệnh của ta đã đưa ra, ai dám kháng lệnh?
Ở ngự thư phòng, thái giám Lý Trung Lương bước nhanh từ cửa đại điện đi vào, trong tay gã cầm một bức thư, vội vội vàng vàng đi qua trước mặt từng thị vệ. Đi tới trước ngự thư phòng, mấy tên thái giám đứng ở trước cửa thư phòng thấy gã đi tới liền tránh sang hai bên.
Lý Trung Lương nhìn qua cửa ngự thư phòng hỏi:
-Thánh Thượng hiện giờ có tiện không?
Một gã tiểu thái giám khom người nói:
-Thánh Thượng đang gặp mặt vài vị tướng quốc, Lý công công chờ cho một lát!
Lý Trung Lương gật gật đầu, đi vào phía bên ngoài ngự thư phòng ngồi chờ.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang thảo luận với bảy vị Tể tướng về việc chuẩn bị chiến tranh Liêu Đông. Vũ Văn Thuật, Ngu Thế Cơ, Bùi Củ, Bùi Uẩn, Độc Cô Chấn, Dương Đạt, Tô Uy, bảy vị tướng quốc đều tới đông đủ. Vũ Văn Thuật báo cáo tình hình chuẩn bị chiến tranh Liêu Đông.
-Bệ hạ, 1. 133. 800 quân đội toàn bộ đã được triệu tập tới Trác quận, còn có 2. 300. 000 dân phu điều động từ các nơi cũng đã tới Trác quận và Bắc Bình quận, các loại vũ khí, lương thực đã chuẩn bị đầy đủ.
-Lương thực điều động được bao nhiêu?
-Hồi bẩm bệ hạ, ở Trác quận điều động được 3 triệu thạch, Liêu Đông điều động được 1 triệu 2 trăm ngàn thạch, tổng cộng là 4 triệu 2 trăm ngàn thạch lương thực.
-Không đủ!
Dương Quảng chậm rãi nói:
-Còn hai tháng nữa mới phát động chiến dịch, ít nhất còn có 3 tháng chiến tranh, 3. 400. 000 người ăn trong nửa năm, số lương thực này sao mà đủ được. Tiếp tục điều động từ Hà Nam, Sơn Đông, Hà Bắc và các kho quan của các quận Hà Đông 4 triệu thạch lương thực nữa đưa tới Trác quận và Liêu Đông.
Bùi Củ bên cạnh khom người nói:
-Nhưng thưa bệ hạ, năm ngoái Hà Nam, Sơm Đông đại hạn, Hà Bắc nạn hỏa, 38 quận đều không thu hoạch được một hạt lương thực nào, chúng ta còn phải cứu nạn thiên tai, lương thực rất khó khăn.
Ánh mắt Dương Quảng sắc bén lạnh lùng nhìn ông ta nói:
-Ý của khanh là muốn trẫm dừng cuộc chiến Liêu Đông lại đúng không?
Bùi Củ sợ run lên,
-Thần không dám!
Ngu Thế Cơ vội vàng nói:
-Bệ hạ, bốn triệu thạch lương thực là có. Tối qua thần đã hạch toán sơ qua, hiện tại Hà Nam, Sơn Đông, Hà Bắc và 23 quận của Hà Đông, tổng cộng còn lưu giữ khoảng 4 triệu 8 trăm ngàn thạch, nếu như muốn chuyển lương thực thì còn phải điều động dân phu.
Dương Quảng hừ một tiếng nói:
-Vận chuyển lương thực là việc của các ngươi và quan phủ từng địa phương, trẫmquản. Trẫm chỉ quản một chuyện là trước cuối tháng hai sang năm phải điều động tiếp 4 triệu thạch lương thực tới Trác quận và Liêu Đông. Quan phủ các địa phương ai dám chậm trễ thời gian, giao cho Thái Thú trảm!
Mấy vị tướng quốc đều thở dài, 4 triệu 8 trăm ngàn thạch lương thực của Ngu Thế Cơ là tính luôn cả lương thực của kho lương, nếu thực sự như vậy, cứu tế thiên tai phải dừng lại.
Mấy vị Tể tướng đều lo lắng đi ra từ ngự thư phòng. Chiến tranh là thể hiện thực lực của một nước, đạo lý này ai cũng hiểu, hơn một triệu quân đội, hơn ba triệu dân phu, tiêu hao trong nửa năm quả thật sẽ hết đến 10 triệu thạch lương thực và hang triệu binh khí và hàng trăm con súc vật.
Nhưng điều động đến gần nửa quân đội của cả nước chỉ để đánh Triều Tiên nhỏ xíu đó thì có đáng không? Quan trọng hơn nữa là trong nước đang không ngừng thiên tai, dân đói không chỉ hàng triệu người toàn bộ đều phải sống dựa vào lương thực cứu tế của từng địa phương. Một khi lương thực bị điều động hết, quan phủ làm sao mà cứu tế đây? Điều này sẽ xảy ra đại loạn.
Nhưng Hoàng đế Dương Quảng căn bản là không nghe ai khuyên bảo cả, luôn cố chấp làm theo ý mình khiến cho tất cả mọi người đều méo mặt, lúc này đã là hoàng hôn, tất cả mọi người đều về phủ.
Bùi Củ thở dài nói với Bùi Uẩn:
-Tới phủ của ta đi, chúng ta nói chuyện.
Hai người tới trước rồi lên xe ngựa của Bùi Củ, Bùi Uẩn liền hỏi:
-Có tin tức của Nguyên Khánh sao?
-Chính là có tin của hắn thì ta mới tìm đệ.
Bùi Củ lấy trong người ra một bức thư đưa cho Bùi Uẩn:
-Vừa nhận được buổi trưa, đệ xem đi!