Gã ngẫm nghĩ một chút liền khom người nói:
- Dựa theo trình tự, hẳn là điện hạ trực tiếp sẽ thỉnh tội với Thái hậu. Ty chức không cần buộc tội điện hạ.
Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu được, nếu như mình là Hoàng đế, thế thì không có bất kỳ người nào có thể buộc tội hắn. Hắn chỉ có thể tự hạ chiếu tội của mình. Nhưng Sở Vương dù sao chỉ là Nhiếp chính vương, bên trên còn Hoàng đế và Thái hậu. Hắn chỉ cần thỉnh tội với Thái hậu là được.
Đối với việc buộc tội hắn, trước mặt Tử Vi Các mà nói, cũng không có ý nghĩa gì về sự thật. Chỉ có điều Dương Nguyên Khánh muốn lập nên một tiền lệ, và trăm năm về sau, nếu con cháu của hắn cũng vượt quyền giết quan, như vậy còn có gián thần đem chuyện của mình ra nói,"Năm đó tiên tổ bị Ngự Sử buộc tội với Tử Vi Các".
Có một tiền lệ như vậy, sẽ là lời cảnh tỉnh đối với con cháu của hắn. Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liền lắc lắc đầu:
- Nên làm như thế nào, lòng ta rất rõ. Ngươi hãy đi làm ngay theo ý chỉ của ta.
- Vâng! Ty chức sẽ mau chóng... Buộc tội, xin điện hạ chỉ bảo chuyện thứ hai.
- Chuyện thứ hai là về tội của Triệu Quận Thái Thú Trương Ký Bắc nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm. Người này đã giải tới Thái Nguyên. Ông ta dính đến vụ án tham ô kho lương lương thực ở huyện Huyện Lệnh và Huyện Thừa đều là một. Ta suy xét thấy vụ án này rất nghiêm trọng, do một Bộ tự đến thẩm án này này không được an tâm cho lắm. Ta quyết định do Bộ, Tự, Đài tam đường hội thẩm, Ngự Sử trung thừa là chính thẩm, cũng chính là ngươi. Mặt khác, do Đại Lý Tự Lý Thiếu Khanh và Hình Bộ chu Thị lang làm phó thẩm, ta cho các ngươi thời gian là mười ngày, thẩm tra xử lí án này cho rõ ràng.
Hàn Thọ Trọng âm thầm kinh hãi, không ngờ là đại tam đường hội thẩm. Án này quả thật là không tầm thường rồi... Ngày kế tiếp, Ngự Sử trung thừa Hàn Thọ Trọng chính thức ra án buộc tội đưa cho Tử Vi Các, buộc tội nhiếp chính Sở Vương Dương Nguyên Khánh tự tiện vượt quyền giết chết Huyện lệnh và Huyện thừa huyện Phòng Tử. Đồng thời buộc tội hắn lạm dụng hình phạt riêng, lấy trong luật pháp Đại Tùy chưa có khuôn khổ hình phạt, và mở rộng tội danh, vận dụng luật quân đội đem tịch thu tài sản cả nhà Huyện lệnh và Huyện thừa, giết kẻ phạm tội, có lỗi quân đội tham gia vào chính sự
Hàn Thọ Trọng buộc tội lập tức khiến vua và dân khiếp sợ. Y cũng dám buộc tội người cầm quyền cao nhất Đại Tùy, quả thực chưa bao giờ nghe thấy. Cùng với việc vô số người trầm trồ khen ngợi Hàn Thọ Trọng, thì họ cũng một phen toát mồ hôi lạnh, tên Hàn Thọ Trọng này chuốc lấy đại họa.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tử Vi Các không ngờ tiếp nhận rồi buộc tội, cũng lấy bốn phiếu thông qua buộc tội, trình lên Thái hậu lệnh buộc tội. Nhưng Dương Nguyên Khánh từ đầu đến cuối vẫn giữ sự trầm mặc.
Mãi đến lúc này, rất nhiều đại thần rốt cục mới kịp phản ứng. Chỉ sợ cái án buộc tội này đều không phải là Hàn Thọ Trọng dũng cảm, mà là ý của bản thân Dương Nguyên Khánh. Không có Dương Nguyên Khánh gật đầu, Tử Vi Các làm sao có thể thông qua lệnh buộc tội.
Lúc này, vua và dân từ cao tới thấp đều nảy sinh hứng thú thật lớn. Kết cục cuối cùng của lệnh buộc tội này sẽ có kết quả gì? Chẳng lẽ Dương Nguyên Khánh thực sẽ bị miễn chức Sở Vương...
- Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến Thái hậu!
Trong Tử Ngọc điện Tấn Dương cung, Dương Nguyên Khánh cung kính thi lễ một cái về phía Tiêu Hậu. Hôm nay Tiêu Hậu cảm nhẹ, có vẻ tinh thần rất mệt mỏi. Đơn giản là vì Dương Nguyên Khánh yết kiến, bà ta mới gượng sức tinh thần ra mặt tiếp kiến.
- Sở Vương không cần đa lễ.
Tiếng Tiêu Hậu nhỏ nhẹ:
- Sở Vương tới gặp ai gia có chuyện gì không?
- Khởi bẩm Thái hậu, vì thần tự ý giết triều quan, bị Ngự Sử buộc tội, Tử Vi Các đã phê chuẩn lệnh buộc tội, thần đặc biệt hướng Thái hậu thỉnh tội, mời Thái hậu hạ ý chỉ, xử phạt vi thần!
- Cái gì!
Vốn Tiêu Hậu dựa nửa người vào giường êm, nhưng những lời này của Dương Nguyên Khánh lập tức khiến bà ta giật nảy người ngồi dậy, trừng hai mắt to, có chút không thể tin và nhìn Dương Nguyên Khánh:
- Sở Vương đang nói cái gì?
Dương Nguyên Khánh lấy ra lệnh buộc tội của Tử Vi Các, hai tay dâng lên Tiêu Hậu. Một cung nữ nhận lấy đưa cho Tiêu Hậu. Tiêu Hậu mở lệnh buộc tội ra liếc nhanh qua, dường như hơi hiểu rõ, Sở Vương tự mình buộc tội chính mình, tỏ thái độ nạp gián.
Tiêu Hậu ngầm thở dài, chồng của bà ta, tiên đế Dương Quảng cũng không đồng ý nạp gián. Cho dù tỏ thái độ ra ngoài, ông ta cũng không chịu. Phàm là ông ta chịu nghe đại thần khuyên bảo một chút, cũng sẽ không bị người chết nước vong, chôn cất qua loa ở Dương Châu.
- Ai gia hiểu, không biết điện hạ cần ai gia làm như thế nào?
Dương Nguyên Khánh đương nhiên không thể dạy Tiêu Hậu làm như thế nào. Hắn tin tưởng Tiêu Hậu, tự trong lòng sẽ biết mình nên làm như thế nào. Hắn lại thi lễ:
- Khởi bẩm Thái hậu, thần nguyện nhận bất kỳ xử phạt nào của Thái hậu.
Tiêu Hậu thấy Dương Nguyên Khánh không chịu nói rõ, đành phải gật gật đầu:
- Ai gia hiểu, để ai gia suy nghĩ một chút!
- Ngọc thể Thái hậu không khoẻ, thần không dám quấy rầy nhiều. Xin Thái hậu chú ý điều dưỡng, thần cáo từ!
Dương Nguyên Khánh thi lễ, liền cáo từ. Tiêu Hậu ngồi yên một lát, chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi đến rã rời, cung nữ liền đỡ quay trở về nội cung nghỉ ngơi.
Tiêu Hậu trở lại tẩm cung của chính mình, ngồi ở trên giường êm. Một cung nữ bưng tới cho bà ta một chén thuốc:
- Thái hậu, vừa mới sắc thuốc thuốc xong, nhân lúc còn nóng uống đi!
Trong lòng Tiêu Hậu còn đang nghĩ nên xử phạt chuyện Dương Nguyên Khánh như thế nào. Đương nhiên, bà ta sẽ không tìm phiền toái cho mình. Dương Nguyên Khánh chẳng qua là làm ra vẻ một chút. Bà ta cũng chỉ có thể phạt hơi đau, có thể coi là không liên quan tới đau đớn, cũng làm cho bà ta cảm thấy rất khó xử lý.
Tiêu Hậu chỉ cảm thấy một trận đau đầu, không thể nghĩ được cái gì nữa, chỉ có thể để lệnh buộc tội để sang một bên, nhận lấy chén thuốc. Lúc này, một cung nữ ở cửa nói:
- Thái hậu, Tấn Lăng Vương điện hạ tới thăm.
- Để cho y vào.
Tấn Lăng Vương là hoàng trưởng tôn Dương Đàm từ trước. Y tới Thái Nguyên rồi. Địa vị Hoàng đế vị hiển nhiên không tới phiên y. Dương Nguyên Khánh vốn định để Dương Hựu phong y là Dự Vương, nhưng Tiêu Hậu kiên quyết không chịu. Tiêu Hậu kiên trì phong y là Tiêu Dao Vương.
Nhưng Dương Nguyên Khánh lại cảm thấy không ổn. Tiêu Dao Vương có ý hơi trêu tức. Cuối cùng, tiếp thu ý kiến Tử Vi Các, sửa lại phong làm Tấn Lăng Vương, quận Tấn Lăng chính là vùng Thường Châu sau này. Quê hương mẫu thân Dương Đàm, trên thực tế chính là quận Vương, tránh việc cùng tước vị làm Vương với Dương Nguyên Khánh.
Có thể coi Tấn Lăng Vương cũng là rảnh rỗi Vương. Mỗi ngày không có việc gì, Dương Đàm trong lòng phiền muộn, liền sa vào tửu sắc, dùng rượu ngon và nữ sắc làm tê liệt chính mình, trốn tránh sự thật.
Năm đó, Dương Nguyên Khánh đã đáp ứng Thái Tử Dương Chiêu, cho ba con trai của y cả đời bình an. Quả thật y cũng làm được rồi. Tuy nhiên, thân phận của bọn họ đã có điểm khó có thể thu xếp.
Con thứ Dương Đồng vứt bỏ trần thế, xuất gia làm tang tại chùa Tấn Vân, lập tức đi theo chủ trì xuôi theo núi nam thiên thai, bái đại sư tổ Thiên Thai Tông thứ năm làm thầy, dốc lòng học tập Phật hiệu.
Con trai thứ ba Dương Hựu tuy là Hoàng đế, nhưng hắn đam mê nghiên cứu học vấn, mỗi ngày đều say mê điển tịch trong mênh mông biển sách, chưa từng hỏi qua chính sự, ngẫu nhiên xuất cung, cũng là đi tìm nhóm đại nho nghiên cứu thảo luận học vấn, có thể nói lòng có ký thác.
Chỉ có trưởng tôn Dương Đàm lòng ôm chí lớn, không quên được hoàng tổ và thái tổ phụ gây dựng giang sơn Đại Tùy, một lòng chấn hưng xã tắc. Nhưng mắt thấy Dương Nguyên Khánh thay mặt đại Tùy trở thành kết cục đã định. Trong lòng của y buồn khổ, lại khó có thể giải sầu, chỉ còn biết mượn rượu giải sầu, sa vào trong rượu.
Dương Đàm đi vào trong tẩm cung của tổ mẫu, khom người thi lễ:
- Cháu thỉnh an bà nội, chúc bà nội thân thể an khang!
Tiêu Hậu trông thấy bước chân trưởng tôn liêu xiêu, mắt mặt phù thũng, vừa thấy đã biết đó là biểu hiện tửu sắc quá độ, hoàn toàn giống con thứ Dương Giản năm đó, trong lòng bà ta thở dài một hơi, lời nói thấm thía:
- Bà nội chỉ bị bệnh cảm nhẹ, điều dưỡng hai ngày đã đỡ rồi. Nhưng cháu cũng bị bệnh nặng. Đàm nhi à, cháu còn sa vào tửu sắc như vậy, khiến phụ thân cháu trên trời có linh thiêng thì làm sao có thể an tâm?
Dương Đàm im lặng, một lúc lâu sau nói:
- Cháu biết sai rồi.
Câu "Biết sai rồi" của y, Tiêu Hậu không biết đã nghe bao nhiêu lần, đã thành một câu miễn cưỡng. Nhưng Tiêu Hậu cũng biết, nếu không để cho cháu rượu và nữ nhân thì trong lòng của y sẽ càng thêm phẫn uất, cũng không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Trong lòng Tiêu Hậu cũng căm tức, vì sao y không thể giống huynh đệ mình vậy, tìm một ký thác, làm một người bình thường, chẳng giữ thiên hạ, không có binh quyền, ai sẽ bán mạng thay y?
Tiêu Hậu không có cách nào giữ được y, chỉ có thể coi mắt không thấy tâm không phiền, liền phất tay nói:
- Đa tạ cháu tiến đến vấn an, cháu đi đi!
- Cháu cáo lui.
Dương Đàm xoay người vừa muốn đi, ánh mắt lại dừng lệnh buộc tội ở trên bàn. Kỳ thật, cũng là một quyển tấu chương, nhưng vỏ ngoài có đóng dấu đỏ, cho nên gọi là lệnh buộc tội.
Loại cách thức này Dương Đàm vô cùng quen thuộc. Y sửng sốt. Sao trong phòng bà nội lại có lệnh buộc tội, chẳng lẽ chính là sự kiện buộc tội Dương Nguyên Khánh như lời đồn ở bên ngoài kia sao?
- Bà nội... Ở đây... Sao lại có lệnh buộc tội?
Dương Đàm chần chờ hỏi.
- Đây là Tử Vi Các buộc tội Sở Vương vượt quyền. Sở Vương thỉnh tội ai gia, chuyện này khiến ai gia đau đầu quá!
Trong lòng Dương Đàm nóng lên. Y kềm nén không được, trong lòng kích động nói:
- Bà nội, chẳng bằng để cháu giúp thay bà nội.
- Cháu có phương án gì sao?
Tiêu Hậu cầm lệnh buộc tội từ trên bàn nhặt, mệt mỏi hỏi y.
Dương Đàm khẩn trương nói:
- Cháu đề nghị... Có thể động chính không động quân, giữ lại quân quyền, miễn đi Sở Vương... chức Thượng Thư Lệnh.
- Nói bậy nói bạ!
"Bịch" một tiếng, Tiêu Hậu vỗ bàn thật mạnh một cái, giận dữ mắng mỏ hắn nói:
- Ta còn không có hồ đồ đến mức này. Ngươi muốn chết thì ngươi đi mà chết. Ta còn muốn sống sót.
Dương Đàm sợ tới mức vội vàng thi lễ:
- Chỉ là một đề nghị, bà nội không nên tức giận.
"Hừ!" Tiêu Hậu hừ thật mạnh một tiếng:
- Ngươi nghĩ rằng ta không rõ ý đồ của ngươi sao? Ngươi cho là có thể nhân cơ hội này mà loại bỏ Dương Nguyên Khánh chủ quản ư, ngươi quá ngu xuẩn rồi, quá ngây thơ rồi. Ngươi đã quên thiên hạ này là của ai!
Dương Đàm cúi đầu, một lúc lâu sau cắn răng nói:
- Đây là thiên hạ Đại Tùy ta!
Tiêu Hậu thấy y khăng khăng một mực, trong lòng càng thêm tức giận.
- Tại sao ngươi không nói đây là thiên hạ Đại Chu, tại sao không nói đây là thiên hạ Đại Ngụy, tại sao không nói đây là thiên hạ Đại Hán. Triều Tùy sớm đã diệt vong rồi, ngươi có biết hay không!
- Ta không biết!
Dương Đàm bỗng dưng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, sự phẫn nộ bị đè nén ở trong lồng ngực đột nhiên bộc phát. Y chỉ vào Tiêu Hậu khàn giọng rống to:
- Triều Tùy diệt vong rồi, vậy là bà là cái gì? Bà là Thái hậu, là Thái hậu nhà nào? Bà vì vinh hoa phú quý, giống như con chó quỳ gối trước mặt Dương Nguyên Khánh, vẽ đường cho hươu chạy, bán đứng xã tắc Đại Tùy, bà không cảm thấy thẹn sao?
Tiêu Hậu tức giận đến phát run cả người. Thân mình quơ quơ, lập tức rơi vào hôn mê. Ba cung nữ lo sợ đỡ lấy bà ta hô to:
- Thái hậu! Thái hậu!
Dương Đàm đưa hai tay giơ ra, ngửa mặt lên trời hô dài một tiếng:
- Trời diệt Đại Tùy ta ư?
Y xoay người vô cùng thống khổ ra khỏi tẩm cung Tiêu Hậu. Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hậu thức tỉnh. Bà ta nhìn nhìn hai bên, hỏi khe khẽ:
- Tên súc sinh kia đâu rồi?
- Thái hậu, ông ta hồi cung rồi.
Tiêu Hậu chặn ngang ba cung nữ, thấp giọng cầu khẩn nói:
- Các ngươi giữ kín giúp ta, những lời vừa rồi y nói, không thể truyền đi, nếu không chúng ta sẽ chết không có đất chôn thây.
Ba cung nữ từ nhỏ đều đã đi theo Tiêu Hậu, ít nhất cũng hai mươi năm. Ở trong trong tẩm cung Tiêu Hậu chỉ có ba ngườibọn họ. Ba người liên vội vàng gật đầu đồng ý:
- Thái hậu yên tâm đi! Chúng thần đều hiểu rõ.
Tiêu Hậu lại thở dài:
- Phải nghĩ biện pháp đưa tên súc sinh này đi, nếu không gã sẽ hại chết ta.
- Nhưng đem ông ta đi, phải được Sở Vương đồng ý mới được.
Tiêu Hậu tập trung suy nghĩ chỉ trong chốc lát:
- Ta có cách khiến Sở Vương đồng ý.
Bà ta để cung nữ đỡ ngồi xuống, rồi nói với cung nữ:
- Lấy Kim Cương Trạc ra cho ta.
Tiêu Hậu vẫn mang theo hộp nữ trang theo bên mình. Từ khi bà ta làm Hoàng hậu thì đã luôn mang theo trên người. Bên trong có bảy mươi hai chiếc trang sức, đều là bảo vật vô giá. Bà ta nói, Kim Cương Trạc chính là một trong số đó, là vật quý giá của các thế hệ Hoàng hậu từ thời Lưỡng Tấn tới nay. Đính lên nó có một trăm lẻ tám viên kim cương, trong đó một viên kim cương lớn nhất gần như trái trứng bồ câu, cực kì quý báu.
Một lát, cung nữ dùng bàn sơn son mang Kim Cương Trạc tới:
- Thái hậu! Ở trong này.
Tiêu Hậu khe khẽ vuốt vuốt Kim Cương Trạc rực rỡ loá mắt này, rồi lại để cho cung nữ mang tới một cái hộp ngà voi, cầm vòng tay bỏ vào trong hộp, giao cho một gã cung nữ:
- Ta nghe nói Bội Hoa sinh hạ một đứa con trai. Ngươi thay ta đem vòng tay này đưa đi, coi như là lễ vật ta cho đứa nhỏ.
Cung nữ kinh sợ. Bảy mươi hai món đồ trang sức của Thái hậu năm đó do Thánh Thượng ban tặng. Bảy mươi hai có ý nghĩa tròn đầy tốt đẹp. Bà ta chưa bao giờ đưa cho bất cứ kẻ nào. Thậm chí ngay cả Nam Dương Công chúa cũng không cho. Hiện tại lại đưa ra ngoài để làm lễ vật chúc mừng. Cung nữ vội vàng nói:
- Thái hậu, vòng tay đưa đi, trang sức cũng chỉ có bảy mươi mốt cái thôi.
Tiêu Hậu cũng luyến tiếc, nhưng trang sức quý giá, cũng không thể quý giá bằng tính mạng của bà ta. Cũng chẳng còn vinh hoa phú quý lúc tuổi già của bà ta. Năm nay bà ta vẫn chưa tới năm mươi tuổi. Nếu được bảo dưỡng tốt, bà ta còn có thể sống ba mươi năm nữa.
Nhưng ở tại hậu cung bảo dưỡng, chỉ có Dương Nguyên Khánh mới có thể cho bà ta. Hiện tại lại là thời loạn, thân phận của bà ta đã từng là Hoàng hậu Đại Tùy, nếu như không có Dương Nguyên Khánh che chở, thì không biết bà ta sớm đã bị người ta chà đạp khiến cho không biết bộ dạng như thế nào.
Tiêu Hậu rất rõ Dương Nguyên Khánh quan trọng đối với bà ta như thế nào. Giống như lời đứa cháu nói với bà ta, bà giống hệt con chó quỳ trước mặt hắn. Thực sự gã nói cũng không sai, nếu Dương Nguyên Khánh muốn, bà ta thậm chí sẵn sàng hiến dâng thân xác cho hắn cũng không sao, chỉ có điều...
Tiêu Hậu thở dài một tiếng:
- Đi thôi! Giao nó cho Sở Vương phi.
Cung nữ biết Thái hậu tất nhiên đã là suy nghĩ cặn kẽ, liền gật gật đầu, tiếp nhận hộp ngà voi rồi mang đi. Lúc này, Tiêu Hậu lại ngồi dậy, nói với một cung nữ khác:
- Lấy bút mực tới đây!
Hai cung nữ mang đến cái bàn nhỏ, rồi lại mang tới bút mực. Tiêu Hậu mở lệnh buộc tội ra, trầm tư một lát, sau đó cầm bút ở phía sau viết:
- Tội nhỏ không cần phạt nặng, nhưng phải cắt chức Thái sư của Sở Vương, phạt cắt bổng lộc nửa năm, lấy đó làm cảnh cáo!
Viết xong, bà ta để bút xuống, lấy ra bảo ấn Thái hậu, ấn thật mạnh con dấu lên chỗ phê chuẩn...
Ban đêm, Dương Sư Đạo lại một lần nữa đi tới quý phủ Thôi Quân Tố. Đi tới cửa thư phòng Thôi Quân Tố, y liền cười khổ nói:
- Lão Thôi, chúng ta phải nghĩ cách dâng đơn xin từ chức lui về mới được.
Thôi Quân Tố cười mà không nói, ra lệnh người nhà bưng tới mấy món đồ nhắm, rồi lại mang tới một bình rượu nho tốt nhất. Y tự mình đưa cho Dương Sư Đạo một chén rượu. Lúc này mới cười tủm tỉm nói:
- Vẫn không nỡ rời khỏi triều đình, đúng không!
Dương Sư Đạo thở dài,
- Có đôi khi ta là thật sự hy vọng, Sở Vương điện hạ bỏ đi tính bướng bỉnh. Rốt cuộc, vẫn không chịu cúi đầu. Ta thật sự sẽ đi Hàn Giang câu cá, xem như cho qua. Có thể ngài ấy cố sửa sai lầm rồi thì thật sự là minh quân hiếm có. Một Quân vương như vậy hạ xuống làm thần, ta cũng có thể làm một phen sự nghiệp, ghi tên sử sách, nếu quả thật bỏ của chạy lấy người, trong lòng không cam!
Thôi Quân Tố nâng chén rượu lên cẩn thận hớp một ngụm, mùi rượu thơm nồng khiến cho đôi mắt có chút bất mãn của y híp lại. Y uống một hơi cạn sạch, lại hỏi:
- Hiền đệ cho rằng sở Vương điện hạ là bị hai người chúng ta dồn ép, mới không thể không nhận sai sao?
Dương Sư Đạo lắc lắc đầu:
- Ngài ấy không phải người như vậy. Ngài ấy sẽ không chịu bất cứ kẻ nào uy hiếp. Hơn nữa, Đại Tùy nhân tài đông đúc, cũng không thiếu hai người chúng ta. Ta cho là ngài hiểu rõ được tầm quan trọng được chuyện này. Điều này cũng cho thấy, ngài ấy thực sự coi trọng pháp luật, mà không phải là làm ra vẻ, tình nguyện lấy mình ra làm gương.
- Hiền đệ nói không sai, triều trước nhị thế đã vong. Sở vương đã nhận được sự dạy dỗ sâu sắc rồi, coi trọng nhu cầu dân sinh, coi trọng tướng quyền phân trị, tránh cho độc tài. Những điều này đều đảm bảo cho sự ổn định và hoà bình lâu dài. Thật sự, Lý Đường cũng làm không tệ. Thực thi nhiều với cơ chế phân quân quyền, cũng là rút ra bài học từ việc triều Tùy diệt vong.
- Ta cũng không coi trọng triều Đường.
Dương Sư Đạo cũng không tán thành cách nhìn Thôi Quân Tố:
- Đường triều phân phong Lý thị Chư Vương, không dám động tới ích lợi quý tộc Quan Lũng. Tuy rằng Đường triều bởi vậy mà được ủng hộ, nhưng là tạo ra một giai tầng đại quyền quý. Hiện tại, bởi vì cuối triều Tùy chiến loạn, nhân khẩu rất thưa thớt nên còn có thể phân cho dân chúng bình thường một chút ích lợi. Đợi trăm năm sau, nhân khẩu gia tăng, những tôn thất quyền quý này quây ruộng chiếm đất tất nhiên sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Đường triều lấy được thiên hạ mới ổn.
Nói tới đây, cảm xúc của Dương Sư Đạo có vẻ hơi bớt đi. Một mặt, ông ta vui mừng vì Sở Vương biết sai mà sửa. Mặt khác, vì chính ông ta sắp tạm rời cương vị làm việc mà thấy mất mát, chủ động từ bỏ vị trí Tể tướng. Nếu tạm rời cương vị này, ông ta rất khó có thể quay lại con đường làm quan, trừ phi là Thái Tử lên ngôi.
Nhưng so với ông ta, Sở Vương còn trẻ, trên thực tế, chính là ông ta có thể về vườn rồi. Dương Sư Đạo đưa rượu trong chén lên uống một hơi cạn sạch, thở thật dài:
- Nếu bởi vì ta từ chức, mà khiến sở Vương điện hạ không còn làm trái với chế độ, ta cho dù tuổi già nghèo túng, cũng không oán không hối hận.