Đồng thời, Hàn Thọ Trọng còn đang suy nghĩ những lời khuyên Sở Vương đã cho mình. Làm Ngự Sử thì xử lý sự việc chứ không xử lý con người. Đối phó với Vương Tự, y vẫn còn rất nhiều chỗ không hiểu rõ, nhưng Sở Vương cũng không chịu nói cho y, y nên áp dụng thủ đoạn nào đây, ôn hòa hay nhanh chóng?
Trong lòng Hàn Thọ Trọng hơi khó xử, một lúc lâu, y rốt cuộc quyết tâm, cao giọng phân phó người đánh xe:
- Đi vòng đến phủ Tô Tướng quốc!
Nếu xử lý sự việc chứ không xử lý con người, chuyện này kỳ thực nhờ Tô Uy chỉ dạy một chút, cũng không có gì sai.
Trong thư phòng, Tô Uy lẳng lặng nghe hết lời kể lại về vụ án của Hàn Thọ Trọng. Ông không hề có ngạc nhiên vui mừng, trái lại trong mắt lại toát ra sợ hãi, Dương Nguyên Khánh chí ít là ở trước tháng mười một năm ngoái thì đã nắm được căn cứ chính xác Vương Tự tư thông với triều Đường rồi, nhưng hắn vẫn ẩn nhẫn không công bố, chờ đến ngày hôm nay, lòng dạ sâu đến khiến ông cảm thấy lạnh cả lòng.
Tô Uy chắp tay sau lưng đi vài bước, cúi đầu thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Hắn không giống Vũ Đế, ngược lại có vài phần tâm cơ của Văn Đế, đây cũng không hẳn là chuyện xấu.
Tô Uy lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn chăm chú Hàn Thọ Trọng, nói:
- Từ cách xử trí Vương Túc của Sở Vương, ngươi cũng biết bản thân nên xuống tay như thế nào rồi.
Cách Sở Vương xử trí Vương Túc không phải miễn chức, mà chỉ giáng chức gã trở thành Tư Mã quận Bác Lăng thôi, Hàn Thọ Trọng cũng nghĩ đến điểm này, y cẩn cẩn thận thận hỏi:
- Đây có thể hiểu là Sở Vương không muốn đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn) không?
Tô Uy lắc đầu:
- Ngươi không thể hiểu như vậy được, ngươi phải hiểu được mục đích căn bản của việc Sở Vương điện hạ đối phó với Vương gia là vì cái gì? Không phải muốn tiêu diệt Vương gia, mà là muốn chèn ép Vương gia, ép buộc một gia tộc cường thế như họ trở thành một gia tộc nhược thế, vì vậy mà Sở Vương mới giáng chức Vương Túc chứ không phải là miễn chức. Hiểu được điểm này, ngươi hẳn là biết phải làm như thế nào rồi đấy.
- Ta đã hiểu, cảm ơn Tướng quốc chỉ ra điểm sai, ngoài ra, vụ án An Tấn Tử, Sở Vương bảo ta ngừng điều tra lại, chuyện này ta rất tiếc, cuối cùng lại trở thành án chưa giải quyết!
Tô Uy cười ha hả:
- Vụ án kia không có dừng lại, nội vệ vẫn âm thầm điều tra chuyện này, chỉ có điều ngươi không biết mà thôi, chắc bây giờ họ cũng đã tra được một chút manh mối rồi đấy.
Hàn Thọ Trọng ngạc nhiên, nội vệ đang điều tra vụ án đó, y ngay cả một chút tin tức cũng không biết.
Tô Uy dùng lời thấm thía dạy bảo y:
- Vụ án ám sát không quan trọng, quan trọng là vụ án của Vương gia. Đầu tháng tư sẽ bắt đầu điều chỉnh Tử Vi Các rồi, ngươi phải ở trước khi Tướng quốc điều chỉnh, giải quyết cho xong vụ án Vương Tự này. Nói cách khác, ngươi chỉ có tối đa nửa tháng thời gian thôi đấy.
Hàn Thọ Trọng yên lặng gật đầu, chỉ có thời gian nửa tháng thôi, y bỗng cảm giác được áp lực thật lớn.
Sau khi Dương Nguyên Khánh trở về, phủ Sở Vương bắt đầu trở nên lu bù, xe bò chở dưa và trái cây thương gia đưa đến cũng phải đi mấy lần mới xong, trong vương phủ lại có thêm trăm miệng ăn thân binh, đây là một chuyện lớn.
Không chỉ là số lần xe bò chở thức ăn đến tăng lên, ngay cả số lần người của Sở Vương phủ đi ra ngoài cũng tăng lên, đi truyền tin, đi mua đồ vật vặt vãnh gì đó, từ sáng đến chiều, không ngừng có người rời khỏi vương phủ ra ngoài làm việc.
Đến buổi trưa, lại có một người của vương phủ kéo một con ngựa già đi ra ngoài, đi qua kênh đào bảo vệ, trang phục của người này giống như một quản gia vậy. Tuổi chừng hơn ba mươi, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, thoạt nhìn coi như khôn khéo có khả năng. Người này họ Tưởng, là tứ quản gia của phủ Sở Vương, phụ trách quản lý tất cả xe ngựa của Vương phủ.
Chắc là vì gần quan được ban lộc chăng, những người khác ra ngoài làm việc, đại đa số là dựa vào hai chân đi bộ, hoặc là đi nhờ xe ngựa chở vật phẩm của vương phủ, còn vị Tưởng quản gia này đi ra ngoài làm việc lại có thể cưỡi một con ngựa già.
- Tứ quản gia, có việc ra ngoài à!
Kị binh trong coi bảo vệ nhà nhận ra gã, nhiệt tình chào hỏi.
- Tay vịn xe ngựa của Nhị phu nhân bị hư. Trong phủ cũng không thể sửa lại, đi chợ Bắc xem xem có thể mua lại một cái mới không.
Tưởng quản gia thuận miệng trả lời.
- Tứ quản gia đi thong thả!
Tưởng quản gia xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi về hướng chợ Bắc, lúc này, một người đàn bà tuổi còn trẻ cưỡi lừa đi ra ngõ nhỏ đối diện. Người này tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi tư, mặc một bộ váy bố màu đỏ nhạt, tóc búi lên gọn gàng, dùng một cây trâm bạc cài lên đơn giản, hai má tô phấn hồng nhàn nhạt, làn da hơi chút đen thô.
Mặc một thân trang phục như người đã có chồng, lại cưỡi lừa, ở trong thành Thái Nguyên này tùy tiện cũng thấy được. Quả thật rất bình thường, ngoại trừ những đại thúc trung niên không cưới được vợ mới chăm chăm nhìn nàng vài lần ra, thực sự không có ai chú ý đến nàng cả.
Người đàn bà tuổi còn trẻ dùng gậy trúc gõ nhẹ con lừa lông ngắn, không nhanh không chậm, đi theo sát đằng sau Tưởng quản gia, cũng là đi chợ Bắc.
Chợ Bắc là nơi tập kết hàng hóa lớn nhất của thành phố Thái Nguyên, thậm chí là của cả Hà Đông nữa, diện tích mấy trăm mẫu, có hơn một nghìn cửa hàng, từ châu bảo tơ lụa xa xỉ cho đến củi gạo dầu muối bình thường, thứ gì cũng có.
Từ lúc thế cục Hà Đông ổn định, nhân dân an cư lạc nghiệp, hơn nữa đường vận tải đường thủy phát triển mạnh, thương nghiệp của Hà Đông cũng dần dần trở nên phồn vinh. Trong chợ Bắc người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, tiếng thét to, tiếng rao hàng liên tiếp vang lên, thậm chí còn có thương đội Túc Đặc nắm lạc đà, đôi mắt quét qua người đi qua đường đông đúc, tìm kiếm cơ hội buôn bán.
Số lượng người đi đường quá đông, rất khó cưỡi ngựa, Tưởng quản gia chỉ có thể kéo ngựa già, chen lấn xô đẩy dòng người khó khăn đi về phía trước. Ở cách sau lưng gã ba mươi bước, người đàn bà trẻ tuổi cũng rất linh hoạt cưỡi lừa, đi theo suốt dọc đường.
Tưởng quản gia mua được thứ mà gã cần ở một tiệm xe ngựa, nhưng gã không có quay đầu lại trở về, mà là tiếp tục đi về phía trước, từ cửa hông chợ Bắc đi ra ngoài, lại đi hơn một dặm, đi tới trước một hẻm nhỏ hẻo lánh.
Khu vực này tựa vào thành tường, phòng ốc cũ nát, đại đa số đều là chỗ thuê cho những thương nhân đến buôn bán ở chợ Bắc. Lúc này các thương nhân đang ở chợ Bắc bận rộn buôn bán, khiến cho vùng này có vẻ càng thêm quạng quẽ, ngẫu nhiên có một chiếc xe ngựa chở hàng hóa chạy ngang qua mà thôi.
Tưởng quản gia nhìn quanh hai bên, không phát hiện có cái gì không bình thường, liền đi vào hẻm nhỏ. Chỉ trong chốc lát, ở đằng sau một nhà nhỏ cách hơn mười bước, người đàn bà tuổi còn trẻ cưỡi lừa xuất hiện. Nàng vẫn như cũ xem như không có chuyện gì và đi vào ngõ nhỏ, ánh mắt đảo quanh, ngõ nhỏ cũng không sâu, chỉ có một hộ gia đình thôi, cửa đã đóng lại.
Người đàn bà tuổi còn trẻ phất roi đánh con lừa, lo lo lắng lắng rời khỏi vùng đất hẻo lánh này.
- Các ngươi không thể nói mà không tính toán gì cả!
Trong phòng, Tưởng quản gia vô cùng tức giận, rống giận với cô gái ngồi cùng bàn đối diện:
- Đã nói rõ là sau khi làm xong, sẽ thanh toán hết tám trăm lượng bạc còn lại, sao ở đây chỉ có năm mươi lượng thôi?
Trong phòng, ánh sáng hôn ám, rèm cửa sổ vén lên, một người đàn ông tuổi trẻ vóc người cao ráo đứng tựa bên cửa sổ, từ một bên cánh cửa nhìn cảnh vật ngoài sân, trong đôi mắt dài nhỏ tràn ngập lạnh giá và hung ác.
Trong phòng ngoại trừ y ra, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi đối diện Tưởng quản gia, trang điểm rất đậm, môi đôi tươi, khuôn mặt bôi phấn đến trắng như tuyết. Nàng không hề sợ khi Tưởng quản gia tức giận, mà chỉ dịu dàng nói:
- Nhưng chuyện này cũng chưa hoàn thành mà.
- Đó chính là các ngươi không có khả năng, liên quan gì đến ta chứ?
Có thể là do người ngồi đối diện là một cô gái, giọng nói của Tưởng quản gia đặc biệt cao, gã nhìn hai thỏi bạc trên bàn, giấc mộng đẹp nằm mơ vài ngày qua bỗng chốc tan biến, gã không kiềm được lửa giận trong lòng, lại rống to một lần nữa:
- Các ngươi phải đưa bạc cho ta, nếu không ta đi gặp quan phủ cáo các ngươi.
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi đứng bên song cửa sổ bỗng phát ra sát khí, y nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên bậc cửa sổ, đây là một tín hiệu.
Trong tay cô gái xinh đẹp bỗng xuất hiện một con dao ngắn sắc bén, cổ tay vừa lật qua, nhanh không gì sánh bằng đâm vào tim Tưởng quản gia.
Tưởng quản gia há to miệng, kinh ngạc và tuyệt vọng nhìn cô gái xinh đẹp, ánh sáng trong mắt dần dần trở nên mờ đi. Gã không còn sức vươn tay muốn nắm lấy túi bạc trên bàn, nhưng cuối cùng lại không nắm được gì cả, một tiếng "phanh" vang lên, xác chết ngã xuống đất.
Cô gái xinh đẹp rút dao ra, hai gã hắc y nhân từ bên ngoài bước vào, kéo lên xác Tưởng quản gia ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một nam một nữ.
Cô gái xinh đẹp nhìn chăm chăm người đàn ông có vóc dáng cao ngất, buồn bã nói:
- Vì sao lại giết gã? Thật đáng tiếc!
- Gã đã có lòng muốn phản bội, người như vậy không thể dùng.
Giọng điệu người đàn ông vô cùng băng lãnh, không hề có chút tình cảm gì cả.
Cô gái xinh đẹp dường như khá bất mãn với mệnh lệnh cấp trên:
- Thu mua gã không dễ, bây giờ Sở vương phi và thế tử còn chưa giết được, chúng ta trở về không thể báo cáo, ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Giọng điệu của người đàn ông vẫn như cũ vô cùng lạnh băng, không có chút hơi thở nào của con người cả:
- Ngọc Cơ, đừng tưởng cô lên giường vài lần với Chủ thượng thì có thể ăn nói với ta như vậy, ta nhắc nhở cô, cô đang cận kề cái chết rồi đấy.
Cô gái xinh đẹp bỗng nhiên cười ngọt ngào, đi đến sau lưng người đàn ông ôm lấy, ghé vào tai người đàn ông lẩm bẩm:
- Ta biết, ngươi đang ghen tị đúng không.
Người đàn ông không hề có chút thương tiếc đẩy cô ả ra:
- Đi thu xếp đồ đạc! Chỗ này không thể ở lại nữa.
Cô gái xinh đẹp bị đẩy ra, rất mất mặt, trong mắt hiện lên tức giận, căm tức hỏi:
- Sao phải đi chứ?
Người đàn ông xoay người, dùng ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, xem thường lắc đầu:
- Cô ngoại trừ có khuôn mặt xinh đẹp ra, trong đầu chỉ là một bao cỏ. Tưởng quản gia kia chẳng lẽ không để lại dặn dò gì sao? Rất nhanh thôi, quân đội sẽ đến đây.
Cô gái xinh đẹp biến sắc, nàng lập tức xoay người ra cửa, ở trong sân hét lớn vài câu mệnh lệnh, vài tên hắc y nhân trong viện lập tức thay đổi quần áo, đổi thành bộ dạng của thương nhân, cô gái xinh đẹp cũng đội mũ sa che hết toàn bộ khuôn mặt, rất nhanh thì đã thu xếp xong xuôi. Sau mười lăm phút, đoàn người rời khỏi căn nhà, ngồi trên một chiếc xe ngựa đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Sau một tiếng rưỡi, một đội sĩ binh nội vệ chừng ba trăm người cuồn cuộn chạy đến, bọn họ mặc áo giáp, tay cầm cung nỏ và trường mâu, bao vây hẻm nhỏ, Ngụy Bí cưỡi ngựa đến trước cửa, dùng roi ngựa ra lệnh:
- Phá cửa!
Bọn lính đá văng cửa viện, một đám xông vào, nhưng kết quả không như mong đợi, nhà cửa vắng vẻ yên tĩnh, không hề có người nào cả.
- Khốn khiếp!
Một gã giáo úy tức giận đá cửa phòng, thầm mắng một tiếng, sau đó ra ngoài bẩm báo với Ngụy Bí:
- Tướng quân, chúng ta đến chậm một bước, họ vừa mới rời đi, nước ở phòng bếp vẫn còn nóng.
Ngụy Bí cũng không nổi giận, đối phương vội vàng rời khỏi, nhất định sẽ lưu lại không ít đầu mối có ích, cũng sẽ không giống thích khách lần trước, đầu mối gì cũng không có.
- Lục soát cẩn thận, ngóc ngách cũng không được bỏ sót, còn có chủ nhân của ngôi nhà này, dẫn đến cho ta!
Bọn lính bắt đầu lục soát cẩn thận, rất nhanh thì đã tìm được không ít thứ đối phương chưa kịp lấy đi, lúc này, một binh sĩ dẫn chủ thuê nhà đến, chủ thuê nhà sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
- Là ai thuê nhà của ngươi?
Ngụy Bí lạnh lùng hỏi.
Chủ thuê nhà nơm nớp lo sợ trả lời:
- Hồi bẩm tướng quân, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mặt thoa phấn trắng như tuyết, nàng ấy dùng năm mươi lượng bạc thuê hai tháng.
- Một cô gái xinh đẹp, nàng tên họ là gì? Là người phương nào?
- Hồi bẩm tướng quân, nhà của tiểu nhân cho thuê với giá năm lượng bạc một tháng, nàng ấy ra gấp mười lần tiền thuê, với điều kiện là tiểu nhân không được hỏi cái gì cả. Tiểu nhân xác thực cái gì cũng không biết, chỉ biết giọng nói của nàng không chuẩn, hình như là đồng hương với tiểu nhân, tiểu nhân là người U Châu, nhưng lại có điểm không giống lắm.
- Là người Trường An à?
- Không! Không phải người Trường An, khẩu âm không đúng.
Lúc này, trong viện truyền đến tiếng la của binh sĩ:
- Ngụy tướng quân, chúng tôi đào được thi thể của Tưởng quản gia.