Nguồn: Mê truyện
Tuy nhiên Hầu Mạc Trần Nghệ cùng tồn tại với La Nghệ ở trong thành U Châu nhiều năm cùng có đôi chút giao tình. Bọn họ ở chung cũng coi như tương đối hòa hợp, La Nghệ vẫn nỗ lực giải hòa mâu thuẫn giữa hắn và Tiết thị huynh đệ. Tuy rằng không có hòa giải thành công, nhưng ít nhất biểu hiện thù ghét của hai người cũng không có ra mặt.
Lần này La Nghệ dẫn quân đi cứu viện huyện Trác, liền để lại một vạn quân do Hầu Mạc Trần Nghệ đứng đầu mà trấn thủ U Châu thành. Hầu Mạc Trần Nghệ bước nhanh đi xống đầu tường, vỗ vai Đổng Hi cười nói:
- Có muốn ta mời đi uống rượu?
- Hiện tại đâu có tâm tình nào mà uống rượu chứ!
Đổng Hi nhìn trái phải một chút, thấp giọng nói:
- Đệ có chuyện trọng đại cần tìm đại ca.
Hầu Mạc Trần Nghệ ngoắc gọi một tên lính, ra lệnh cho hắn:
- Đi an bài nơi chốn cho thuộc hạ của Đổng tướng quân, an bài tại doanh trại lớn phía bắc của ta. Đi nói với Lô tham quân, cần phải đãi ngộ giống như với các sĩ binh của ta.
- Tuân mệnh!
Tên lính vội vã chạy đi. Hầu Mạc Trần Nghệ chỉ đến một tửu quán nhỏ ở trên đường đối diện, cười nói với Đổng Hi:
- Chiến tranh là chiến tranh, uống rượu là uống rượu. Hai chuyện này khác nhau, cho nên đệ phải theo ta đi uống rượu.
Đổng Hi phân phó phó tướng một vài câu, sau đó liền theo Hầu Mạc Trần Nghệ vào tửu quán. Hai người tới một phòng nhỏ bên trong ngồi xuống. Hầu Mạc Trần Nghệ như là khách quen, hắn nhìn chưởng quỹ của tửu quán mà nói:
- Theo quy tắc cũ, thêm một phần là được.
Rất nhanh, rượu và thức ăn được đưa lên. Hầu Mạc Trần Nghệ sờ sờ bầu rượu, độ nóng, độ ấm vừa đủ, y đưa cho Đổng Hi một chén rượu, rồi cũng rót cho mình một chén.
- Nói đi! Có chuyện gì trọng yếu?
Hầu Mạc Trần Nghệ tinh tế uống thử một ngụm rượu rồi hỏi.
Trong mắt Đổng Hi lóe lên tia hưng phấn, thấp giọng nói:
- Sở Vương điện hạ đến huyện Trác.
Hầu Mạc Trần Nghệ đứng dậy tới cửa thăm dò một chút. Tửu quán bây giờ cũng chỉ còn hai ba người, chưởng quỹ ngồi chỗ kia ngủ gà ngủ gật, một gã tiểu nhị ngồi tại cửa phơi nắng. Y đóng cửa rồi quay lại ngồi xuống, giấu diếm thanh sắc uống một hơi cạn sạch, lại nhấc bầu rượu rót cho mình một chén, một lát, y mới nhàn nhạt nói:
- Tới thì thế nào?
Thái độ của Hầu Mạc Trần Nghệ khiến Đổng Hi có chút kinh ngạc. Hắn nhìn Hầu Mạc Trần Nghệ trong chốc lát, hỏi:
- Huynh sẽ không vì La Nghệ cho huynh trấn thủ thành U Châu, liền chuẩn bị đối với hắn trung thành hết đời chứ?
Đổng Hi cùng Hầu Mạc Trần Nghệ đã có hơn vài chục năm giao tình, nếu nói bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, thì không bằng nói bọn họ là bạn thân. Thật ra mà nói, đối với bọn họ, không có cái gì gọi là ranh giới cấp trên cấp dưới.
Hầu Mạc Trần Nghệ suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại y:
- Vậy đệ muốn thế nào?
- Ta hiện tại ở đây, chính là khuyên bảo huynh dâng thành U Châu mà đầu hàng!
Đổng Hi rất thẳng thắn mà nói.
Hầu Mạc Trần Nghệ cười nhạt một tiếng:
- Hướng người nào đầu hàng thì người đó sẽ để ý đến chúng ta. Ta cũng không muốn đưa khuôn mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người khác.
Đổng Hi rất hiểu tâm trạng của Hầu Mạc Trần Nghệ, gã có một lòng tự tôn nhạy cảm. Năm đó Dương Nguyên Khánh không có mang gã đi, điều này khiến gã vẫn canh cánh trong lòng, cho rằng Dương Nguyên Khánh đối với gã là không coi trọng. Chỉ là không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy gã vẫn còn ách tắc trong lòng.
Đổng Hi cười khổ một tiếng, từ trong lòng lấy ra một phong thư đặt lên bàn, đẩu tới trước. Hầu Mạc Trần Nghệ nhìn thoáng qua, thấy ba chữ Dương Nguyên Khánh hai con mắt liền trợn tròn, ngạc nhiên nhìn thoáng qua Đổng Hi, chần chờ hỏi:
- Đệ... đệ có liên hệ với hắn?
Đổng Hi lắc đầu:
- Chính Sở Vương điện hạ phái người đưa tới cho đệ.
Hầu Mạc Trần Nghệ không có nhìn qua bức thư, mà là kỳ quái nhìn chăm chú vào Đổng Hi. Nếu như Dương Nguyên Khánh phái người đến liên hệ, hẳn là liên hệ với mình mới đúng, thế nào lại qua quận Ngư Dương liên hệ với Đổng Hi, hơn nữa cũng không có nhân vật trung gian then chốt nào.
Hầu Mạc Trần Nghệ bỗng nhiên có chút tỉnh ngộ, gã nhìn chằm chằm Đổng Hi, chậm rãi hỏi:
- Đệ rốt cuộc là ai?
Đổng Hi nâng chén rượu, cười cười:
- Đại ca còn nhớ rõ Dương Gia Thần chứ?
Hầu Mạc Trần Nghệ đứng bật dậy, không thể tin nổi chìn chăm chú Đổng Hi, kinh ngạc nói:
- Lẽ nào đệ cũng là... ?
Đổng Hi gật đầu:
- Đệ là một trong chín thiết vệ tại thành U Châu, bảy người đã theo thiếu chủ trở về U Châu, chỉ có đệ cùng Lý Tiến không có đi. Đại ca, rất xin lỗi, đệ đã giấu diếm huynh lâu như vậy.
Hầu Mạc Trần Nghệ biết mười tám thiết vệ năm đó của Dương Nguyên Khánh, nhưng gã chỉ biết được một người là Dương Gia Thần. Gã nằm mơ cũng không nghĩ ra, Đổng Hi đã theo chính mình mười ba năm không ngờ cũng là một trong số các thiết vệ, còn có Lý Tiến đã tử vong tại trận chiến Triều Tiên.
Hầu Mạc Trần Nghệ chậm rãi ngồi xuống, trong lòng buồn bã. Mấy năm qua hắn trải qua những khó khăn, con đường làm quan không theo ý muốn. Gã vẫn có điểm oán hận Dương Nguyên Khánh năm đó không mang gã rời đi, là đối với gã khinh thị. Nhưng giờ khắc này, ngay cả Đổng Hi cũng là một trong những thiết vệ năm đó của Dương Nguyên Khánh, gã bỗng nhiên có điểm minh bạch, sợ rằng Dương Nguyên Khánh cố ý sắp đặt hắn và Đổng Hi ở lại U Châu.
Hầu Mạc Trần Nghệ chậm rãi lấy phong thư trên bàn mở ra, nhìn một lần, phong thư đơn giản kể lại hơn chục năm giao tình, nhưng chân chính nội dung thì chỉ có một, chính là mong muốn gã dâng thành U Châu mà đầu hàng, sau đó chức tổng quản U Châu sẽ lại do gã đảm nhiệm.
Hầu Mạc Trần Nghệ thầm hít một hơi thật sâu, Dương Nguyên Khánh không ngờ lại đáp ứng giao chức tổng quản thành U Châu cho gã. Chuyện này đương nhiên là ước mơ của gã, nhưng sự tín nhiệm của Dương Nguyên Khánh khiến một tia bất mãn trong lòng gã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Trong lòng gã chỉ còn loại cảm động khi được tín nhiệm như thế.
Hầu Mạc Trần Nghệ chỉ trầm tư trong chốc lát, liền nói:
- Hiện tại then chốt nhất chín là Tiết Vạn Quân, hắn chính là cản trở lớn nhất của chúng ta.
Đổng Hi mừng rỡ, Hầu Mạc Trần Nghệ nói như vậy chính là biểu hiện đã đáp ứng với y, y lập tức nói:
- Sở Vương điện hạ mong muốn chúng ta trong vòng ba ngày phải chiếm được thành U Châu, chỉ cần chúng ta đêm nay có hành động, tiêu diệt Tiết Vạn Quân cũng không khó.
Hầu Mạc Trần Nghệ lắc đầu:
- Đệ đã đem mọi chuyện suy nghĩ quá đơn giản rồi. Tiết Vạn Quân đối với ta phòng bị dị thường, hắn ta hiện tại nhất định ở trong nội doanh, mười tám tên thân binh một tấc cũng không rời khỏi hắn, chúng ta thật không có khả năng bắt.
Đổng Hi nhướng mày:
- Chuyện này có điểm phiền phức, thời gian chỉ có ba ngày, lẽ nào không có biện pháp khác sao?
Hầu Mạc Trần Nghệ nhìn chăm chú vào chén rượu, một lúc lâu gã mới chậm rãi nói:
- Biện pháp thật ra cũng có một, nhưng có thể thành công hay không thì phải lừa gạt Tiết Vạn Quân.
Nói đến đây gã cười thần bí, khiến lòng hiếu kỳ của Đổng Hi lập tức dâng lên, không biết gã nói phương pháp này sẽ dễ xử lí như thế nào.
Quận Bác Lăng, huyện An Bình, nơi này là chỗ giao giới giữa quận Bác Lăng và quận Hà Gian, cách thủ phủ của Đậu Kiến Đức chỉ khoảng hai trăm dặm, cũng là một vùng đất bằng phẳng... Trăng vừa lên, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào vùng quê mênh mông, xa xa là những mảng lớn màu xám bạc mờ nhạt chính là một khu rừng cây rậm rạp. Bên cạnh khu rừng rộng lớn là một con sông rộng, chính là sông Hô Đà nổi tiếng. Nó thướt tha uốn lượn hệt như một cái đai ngọc, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Mặc dù ở đây đất đai màu mỡ, tài nguyên dồi dào, nhưng trải qua nhiều năm có thổ phỉ khiến nơi đây lầm than, ở đây cũng trở thành đồng ruộng hoang vu, hơn mười dặm xung qunh không có một thôn trang, chỉ ở trong thị trấn ẩn núp hơn một ngàn hộ dân chúng may mắn còn tồn tại. Nhưng khi màn đêm bao phủ, bọn họ một bước cũng không dám bước chân ra khỏi thị trấn.
Lúc này, ngay bên cạnh rừng cây rậm rạp có vô số những bóng đen, có người bọc quân thảm để ngủ, có người lại khe khẽ nói nhỏ, cũng có những sĩ binh len lén hát và uống rượu để ấm lòng, chống đỡ giá lạnh của đêm xuân.
Bên cạnh dòng sông, La Sĩ Tín tay cầm chiến đao, đứng sừng sững nhìn chăm chú vào đường chân trời, chỉ thấy một mảnh rừng rậm. Trong đầu y đang suy tư về nhiệm vụ lần này, dẫn ba vạn quân đến thẳng huyện Nhạc Thọ, bức Đậu Kiến Đức rút quân khỏi quận Trác. Nhưng nhiệm vụ lần này không hề đơn giản như vậy, huyện Nhạc Thọ là nơi Đậu Kiến Đức đóng đô, nơi này nhiều năm đóng quân, chứa hơn hai mươi vạn đại quân, trong đó mười vạn đã lên phía bắc, nhưng vẫn còn có mười vạn đại quân phòng ngự nghiêm ngặt đô thành của họ, do đại tướng Vương Phục Bảo đứng đầu.
Năm đó La Sĩ Tín đã theo Trương Tu Đà, đã từng đánh qua một trận với Vương Phục Bảo ở quận Tế Bắc. Y biết người này khá sắc sảo, năng lực thống soái rất mạnh, hơn nữa cũng túc trí đa mưu. Trận đánh đó, Vương Phục Bảo chỉ mang hơn ba nghìn người đi về phía nam, đánh lén kho lương thực Tế Bắc, nhưng đánh với năm nghìn quân địch vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng thì thong dong rời khỏi. Khi đó La Sĩ Tín cảm thấy uất ức muốn đánh một trận, hiện tại nhớ lại, khiến trong lòng không khỏi sinh ra một tia hận ý.