Nhưng từ khi người đăng cơ làm Hoàng đế, tâm tính liền thay đổi, quân quyền toàn bộ đều giao cho con cháu của mình, những tướng lĩnh ngày trước chỉ có thể đảm nhận chức phó tướng. Có thể ai làm Hoàng đế trong tâm đều sinh lòng phòng bị.
Tuy rằng Việt Vương Vương Quân Độ không có trí tuệ, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng y cũng không hàm hồ đối với quân quyền. Bất luận chuyện gì đều phải được y gật đầu đồng ý, khiến Quách Sĩ Hành mỗi lần xảy ra chuyện đều phải chạy đi bẩm báo, trong lòng cực kỳ phiền muộn.
Quách Sĩ Hành bất đắc dĩ, nói:
- Các ngươi canh giữ thành trì, ta đi thương lượng với điện hạ!
- Muốn thương lượng với ta chuyện gì?
Từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Quách Sĩ Hành vừa quay đầu lại, chỉ thấy Việt Vương đã đứng ở phía sau, trên tay cầm một cây trường kích. Vương Quân Độ xuất thân là thị vệ cung đình, hình thức vừa cao vừa béo, thân mặc kim khôi ngân giáp. Quách Sĩ Hành cuống quýt quỳ một gối:
- Mạt tướng tham kiến điện hạ!
- Hừ!
Vương Quân Độ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn. Y đi tới thành tường, nhìn về phía xa xa:
- Ta nghe nói quân tiên phong của quân Đường tới rồi, nhưng người ở nơi nào?
- Hồi bẩm điện hạ, vừa rồi nhìn thấy không ít điểm đen, hiện tại đã biến mất.
- Điểm đen?
Vương Quân Độ trào phúng nói:
- Có thể chỉ là một đám quạ đen, có lẽ Quách tướng quân hoa mắt, trong lòng hoảng hốt, trông gà hóa cuốc, nhìn nhầm thành quân Đường. Không phải nói ngươi là ngươi như thế sao?
Trong lòng Quách Sĩ Hành chửi ầm lên nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ:
- Không phải là một đám quạ đen, khẳng định là một đội kỵ binh, có thể là trinh sát tuần tra, không phải là quân tiên phong.
Vừa dứt lời, một gã binh sĩ chỉ vào phía Tây Bắc hô to:
- Mau nhìn, trinh sát tuần tra của quân Đường!
T mọi người nhìn về hướng Tây Bắc chỉ thấy một đội hơn hai trăm kỵ binh trinh sát tuần tra của quân Đường đang cách thành hai dặm. Bọn họ không chút hoang mang, có người đã vẽ bản đồ, kiểm tra bùn đất. Bọn họ càng ngày càng gần, cách thành một dặm thì dừng lại, thậm chí xuống ngựa, uống nước, ăn lương khô. Trong đó người đầu đội kim khôi, rất dễ dàng khiến người khác chú ý.
Vương Quân Độ vui mừng:
- Người mang kim khôi nhất định là hoàng tộc triều Đường, xem ta lấy đầu hắn...
- Điện hạ, không thể tuỳ tiện ra thành.
Quách Sĩ Hành cuống quít ngăn cản y.
Năm trăm quân phòng thủ tại thành Tam Nguyên thấy Việt vương đã chết, phó tướng chạy mất, bọn họ không còn đường nào để đi, chỉ có thể mở thành đầu hàng, Uất Trì Cung dẫn quân tiến vào thành Tam Nguyên... Hai ngày sau, Lý Thế Dân thống lĩnh tám mươi ngàn quân Đường chủ lực tiến đến thành Tam Nguyên, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi đánh chiếm Hàm Cốc quan để lại hai ngàn binh sĩ để thủ quan, y thống lĩnh tám ngàn binh sĩ tiến về phía đông, hội hợp với quân Đường chủ lực tại thành Tam Nguyên.
Lý Thế Dân dưới sự hộ vệ của mấy trăm binh sĩ, cưỡi ngựa tuần sát bên ngoài thành con của thành Lạc Dương. Đây hoàn toàn là một toà quân thành, bên trong không có dân cư, chu vi thành trì độ khoảng mười hai dặm, xét về qui mô có thể xem như là một huyện nhỏ, nhưng bởi vì nó là một cứ điểm quân sự mà tường thành được xây cao lớn chắc chắn, toà thành trì này làm Lý Thế Dân rất vừa ý.
Uất Trì Cung ở bên cạnh cười nói:
- Điện hạ dự định xem toà thành này là nơi bổ sung lương thảo sao?
Lý Thế Dân gật đầu:
- Toà quân thành này rất gần Lạc Dương, lại là một thành luỹ cứ điểm, rất thích hợp dùng làm hậu cần, ta quyết định xây dựng trọng địa hậu cần tại đây!
Dừng một chút, Lý Thế Dân lại mang chút ngữ khí trách cứ Uất Trì Cung nói:
- Sách lược công thành lần này tuy tốt nhưng có chút mạo hiểm, đặc biệt là dùng Triệu vương để mạo hiểm, một khi có gì sơ suất, ta rất khó ăn nói với phụ hoàng, lần sau Uất Trì tướng quân đừng sơ suất như vậy nữa.
Lý Thế Dân đã nghe báo cáo của Uất Trì Cung, tuy rằng Uất Trì Cung không có nói rõ nhưng Lý Thế Dân có thể nghe ra được, Uất Trì Cung lợi dụng thân phận đặc biệt của Lý Huyền Bá để dụ địch ra thành, không nói đến kế sách này ít nhiều có chút may mắn, nhưng dùng tam đệ Lý Huyền Bá làm mồi nhử khiến cho Lý Thế Dân có chút bất mãn.
Uất Trì Cung trên trán toát mồ hôi lạnh, liền vội khom lưng nói:
- Là ty chức sơ suất, Triệu vương luôn muốn ty chức cho ngài ấy một cơ hội, ty chức thấy sắp đến Lạc Dương, nếu lại không cho ngài ấy cơ hội lần này, chính là ty chức thất tín, cho nên... Ty chức nhớ rồi, tuyệt sẽ không phạm sai lầm tương tự.
- Ngươi nhớ là được rồi, đầu óc y có chút ngu dốt, khó nhận ra được mưu kế của quân địch, cho nên sau này không thể để y đơn độc xuất trận.
Lý Thế Dân vỗ vỗ vai Uất Trì Cung, không trách cứ y nữa, thúc ngựa tiến lên đến bên cạnh Lý Huyền Bá, Lý Thế Dân mỉm cười nói:
- Tam đệ, trận chiến hôm nay đánh đã không?
- Một chút cũng không đã!
Lý Huyền Bá mặt đầy vẻ không vui:
- Cái tên vương đó, quả thực quá tầm thường, còn không bằng Sử Đại Nại, nhị ca, lúc nào tìm một đối thủ cho đệ, Trưởng Tôn lần trước ở quận Nhạn Môn từng hứa với đệ, nói sẽ an bài cho đệ và Dương Nguyên Khánh đánh một trận, kết quả lại là dụ đệ, đệ sẽ làm cho y nhớ kĩ.
Lý Thế Dân lúc này mới hiểu rõ lí do tam đệ đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút xa cách, thì ra là còn canh cánh trong lòng việc của hai năm trước tại quận Nhạn Môn, y không khỏi ngưng cười, trấn an Lý Huyền Bá nói:
- Vô Kỵ đại ca không phải dụ đệ, thực ra bởi vì thân phận của Dương Nguyên Khánh không bình thường, hắn hiện tại là Sở vương của Đại Tuỳ, nhất quốc chi quân, giống như phụ hoàng vậy, đệ xem có bao giờ phụ hoàng đích thân ra trận tỉ võ với người khác không?
Một lát, Lý Huyền Bá mới ồm ồm nói:
- Nếu như Dương Nguyên Khánh không thể cùng đệ tỉ võ, vậy La Sĩ Tín thì sao? Nghe tỉ phu nói, La Sĩ Tín là Tuỳ triều ngũ hổ đệ nhất tướng, y thì có thể rồi!
- Đệ yên tâm đi! Nếu như chúng ta gặp phải La Sĩ Tín, ta nhất định an bài đệ xuất trận.
Lý Huyền Bá vui mừng:
- Nhị ca, huynh không dụ đệ giống Trưởng Tôn chứ?
Lý Thế Dân cười tủm tỉm nói:
- Nhị ca lúc nào dụ đệ chưa...
Trong hoàng cung Lạc Dương, Quách Sĩ Hành quỳ trước thềm ngọc, chảy nước mắt kể rõ với Vương Thế Sung tình hình xảy ra lúc đó:
- Ty chức có cảm giác, hai trăm binh sĩ trắng trợn đến trước thám thính điều tra chắc chắn có vấn đề, nhưng Việt vương không nghe lời khuyên của ty chức, nhất quyết mang binh xuất thành nghênh chiến, kết quả gặp phải Đường triều đệ nhất mãnh tướng Lý Huyền Bá, bị một chuỳ lấy mất mạng, ty chức lĩnh quân xuất thành tiếp cứu nhưng gặp phải mai phục của quân Đường, đường lui bị cắt đứt, không còn cách nào khác phải bỏ thành tháo chạy về, ty chức nguyện chịu trừng phạt của bệ hạ!
Vương Thế Sung chắp tay đứng ở thềm ngọc, xoay lưng lại với Quách Sĩ Hành, trong mắt loé ra những tia hung quang. Trận chiến đầu đã chịu nhục, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, y hận không thể một đao chém chết Quách Sĩ Hành, lại còn mặt mũi quay về.
Nhưng cuối cùng y cũng không thể làm gì, trong lòng y cũng rõ chuyện này quả thật không thể trách Quách Sĩ Hành, rõ biết Việt vương ngu xuẩn còn đem quân quyền trao cho y. Đây chính là vấn đề dùng người của Vương Thế Sung y, nếu vì chuyện này mà phạt Quách Sĩ Hành sẽ dẫn đến chúng tướng sĩ bất mãn, cơn tức giận này Vương Thế Sung chỉ có thể ngậm trong lòng.
Một lát, Vương Thế Sung thở dài nói:
- Quách tướng quân, Việt vương trước giờ là người đơn giản, y trúng kế kích tướng của quân Đường cũng là trong dự liệu, ngươi đứng lên đi! Chuyện này trẫm không trách ngươi.
- Đa tạ bệ hạ!
Quách Sĩ Hành trong lòng cảm kích, đứng dậy nghiến răng nói:
- Bệ hạ, mối thù Việt vương bị giết thảm, ty chức nhất định báo, ty chức nhất định sẽ giết Lý Huyền Bá.
- Quách tướng quân, Lý Huyền Bá nếu đã được danh xưng thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, tất nhiên là thật sự có bản lĩnh, Việt vương chết trong tay y cũng không oan uổng, trẫm chỉ có chút hiếu kì, võ nghệ của Lý Huyền Bá đó thật sự có thể áp chế cả Vũ Văn Thành Đô sao?
- Bệ hạ, quả thật rất lợi hại, một chuỳ có thể đánh bay thiết kích của Việt vương văng xa mười mấy trượng, theo ty chức nhận thấy, Vũ Văn Thành Đô không thể so với y, Dương Nguyên Khánh cũng không phải là đối thủ của y.
Vương Nhân Tắc bên cạnh đứng lên bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, thần cảm thấy lời nói có chút quá sự thật, võ nghệ của Lý Huyền Bá có lẽ rất lợi hại, sử dụng đại chuỳ nặng hai trăm bốn mươi cân, cùng lắm ngang ngửa với Vũ Văn Thành Đô, nhưng nếu như nói y vượt qua cả Dương Nguyên Khánh thì thần cảm thấy không xác thực. Tiễn pháp của Dương Nguyên Khánh thiên hạ vô song, ngay cả Vũ Văn Thành Đô cũng từng nói qua, nếu cùng Dương Nguyên Khánh đối đầu, y tất sẽ chết dưới tiễn của Dương Nguyên Khánh, Lý Huyền Bá có thể tránh khỏi thiết tiễn của Dương Nguyên Khánh hay sao?
Vài vị đại tướng cũng thì thào rỉ tai nhau, Vương Thế Sung thản nhiên đáp:
- Đây chỉ là một cái danh xưng vô vị của người Đại Đường, Lý Huyền Bá bất quá là một con chim yến tước có chút dũng mãnh mà thôi, y sao xứng so bì cao thấp với một xích ưng như Dương Nguyên Khánh, xếp Dương Nguyên Khánh đứng hàng thứ ba, chỉ sợ ngay cả lão tử Lý Uyên của y cũng không mặt dày đến thế...