Nhưng Lư Minh Nguyệt cũng không giống với bọn phỉ tặc thông thường khác, gã có đầu óc nhạy bén, biết nắm bắt thời cơ và năng lực chiến đấu, gã phát hiện Trương Tu Đà tới đây cũng không mang theo nhiều lương thực, chỉ là những hành lý đơn giản, cũng có nghĩa là lương thảo của quân Tùy sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.
Lư Minh Nguyệt cũng không nóng lòng quyết đấu với Trương Tu Đà, gã cũng hạ lệnh như vậy:
-Đại quân đóng quân ngay chỗ này đi.
Quân của Trương Tu Đà và Lư Minh Nguyệt cùng đóng quân ở đó đã mười ngày nhưng hai bên không bên nào chủ động phát động tấn công. Trương Tu Đà đợi đối phương sơ hở trong việc phòng thủ, còn Lư Minh Nguyệt thì chờ đợi quân lương của Trương Tu Đà cạn kiệt, hai bên giữ nguyên trạng thái như vậy.
Buổi sáng hôm nay, có một đội kỵ binh quân Tùy chạy như bay phía bãi cỏ lau, chiếm hết trăm mẫu đất, một tên Tùy binh nhanh chóng vẽ bản đồ trên giấy, rồi dùng than củi vẽ phác thảo, y lớn giọng hỏi:
-Có thực địa không?
-Đang kiểm tra!
Giữa đám lau có một tên Tùy binh trả lời, một lát sau mười tên Tuy binh đi ra nói:
-Đội trưởng, góc đông nam có thực địa, ngựa có thể đi, khoảng chứng mười mẫu.
Tên đội trưởng nhanh chóng dùng than củi tô màu đen lên góc đông nam của bãi lau, nhóm thám báo quân Tùy lại kiểm tra thêm một lát rồi quay ngựa chạy sang phía tây.
Vài ngày sau, một đội quân chở lương thực từ quận Tề dần dần tiến vào quận Tế Bắc, tổng cộng có gần năm trăm xe lương thực, mỗi xe vận chuyển 3 thạch lương, tổng có hơn một ngàn thạch lương, gần ngàn người phu xe và hơn năm trăm kỵ binh quân Tùy bảo vệ.
Trong mười ngày đóng quân cũng có hai lần đội vận chuyển lương thực tới, số lượng đều rất ít, chỉ cần duy chỉ lượng lương thực hai ngày cho hai mươi vạn quân, nhưng lần này vận chuyển số lương thực có thể đủ cho hai mươi ngàn người dùng trong vòng bảy tám ngày.
Đội vận chuyện đi qua một mảnh rừng rậm, đi tiếp hai mươi dặm về phía trước. Lúc này, chỉ nghe thấy những tiếng hét vang lên từ trong rừng rậm, mấy ngàn quân giặc của Lư Minh Nguyệt từ trong rừng rậm xông ra đông nghịt chạy ra phía đội xe lương thực. Những phu xe sợ tới mức xuống xe chạy trốn, năm trăm kỵ binh xông tới tiêu diệt, tự biết mình không địch nổi liền mở một đường màu mà chạy đi.
Một gã trong đội quân tặc giơ đao lên hô to:
-Lập tức mang xe lương về!
Mấy ngàn quân giặc vội mang theo những xe bò chở lương thực chạy vào rừng, lúc ba ngàn quân Tùy chạy tới thì bọn tặc đã mang xe lương đi xa rồi.
Khi xe lương được đưa vào doanh trại của quân địch, một trăm mấy chục ngàn quân vô cùng vui sướng, giống như bọn họ đã giành thắng lợi được từ quân Tùy. Vô số các binh tặc lấy đao để rạch các bao lương ra lôi hết lương thực bên trong ra, thậm chí có những binh tặc còn bắt đầu giết bò cắt thịt, trong doanh trại vô cùng hỗn loạn.
Lư Minh Nguyệt híp mắt nhìn xe lương của quân Tùy, trong lòng lại nhanh chóng tính toán lương thực của quân Tùy, không ngờ gã kinh ngạc phát hiện ra rằng lương thực của quân Tùy không thể trụ nổi qua tối nay, trừ khi là bọn họ giết ngựa. Nhưng chiến mã của Trung Nguyên cực kỳ quý giá, một con chiến mã có giá trên mười ngàn xâu tiền đấy, không đến mức sơn cùng thủy tận thì không có đội quân nào đồng ý giết chiến mã.
Quân Tùy hiển nhiên sẽ không giết chiến mã, họ vẫn có thể lựa chọn rút lui, Lư Minh Nguyệt lập tức hạ lệnh:
-Phái ra mười đội thám báo đi theo dõi động tĩnh của đại doanh quân Tùy.
Trong đại doanh của Trung quân quân Tùy, Trương Tu Đà cũng đang triệu tập các tướng lại họp, mười mấy tên tướng tụ tập dưới một trướng, Trương Tu Đà từ từ liếc nhìn mọi người một cái rồi nói:
-Trước tiên ta muốn nói cho mọi người một tin, lương thảo của chúng ta đã cạn, không thể trụ nổi qua đêm nay.
Trong trại vẫn yên lặng như cũ, trong lúc Trương Tu Đà nói không ai dám xen vào, cũng không có ai dám nói chuyện riêng, nhưng lúc này sắc mặt của ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lương thực đã cạn kiệt, điều này có nghĩa là trận này chưa đánh đã bại, nếu như bị đối phương phát hiện thì chẳng phải là đại bại quay về sao?
Trương Tu Đà lại cười cười,
-Báo thêm cho mọi người tin thứ 2 nữa là đối phương cũng đã biết lương thực của chúng ta đã cạn kiệt.
Đây vốn là tin tức làm cho người ta tuyệt vọng nhưng nụ cười trên mặt của Trương Tu Đà khiến cho mọi người một tia hy vọng, chủ soái Trương Tu Đà của họ luôn chiến thắng vì giỏi binh lược.
-Ta nói cho mọi người biết một tin thứ 3, cạn kiệt lương thực là do ta cố ý tạo nên, đối phương biết chúng ta cạn kiệt lương thực cũng là do ta làm, cho nên sẽ quyết chiến trong đêm nay, chúng ta sẽ phục hồi lại sự sống.
Trương Tu Đà đảo mắt nhìn mặt từng người, ông ta nhìn thấy từng ánh mắt tràn đầy sự phấn khích và mong chờ, ông ta hài lòng gật gật đầu, đây là khí thế mà ông ta muốn nhìn thấy mà không phải buồn rầu vì nghe được tin cạn kiệt lương thực.
-Tần Quỳnh, La Sĩ Tín đâu rồi?
Trương Tu Đà truyền đạt mệnh lệnh.
-Có mạt tướng!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín hai người cùng đứng ra cúi đầu thi lễ, :
-Xin Đại soái hạ lệnh!
Trương Tu Đà xoay người nhìn thoáng qua, hai tên thân binh hội vàng đưa vào một cái giá đỡ bằng gỗ, trên cái giá có một tấm bản đồ vẽ sơ sài bằng than củi, tất cả mọi người đều nhận ra, đây là tấm bản đồ mà bọn họ thực địa, một mảng màu hồng chắc là bãi cỏau.
Trương Tu Đà chỉ vào tấm bản đồ nói:
-Đây là tấm bản đồ tác chiến mà đội thám báo làm ra trong mười ngày, hai bên chúng ta đều ở trên một mảnh đất bằng phẳng, các ngươi nhìn hai bên này, đều có những bãi cỏ lau rộng lớn, đội do thám đã thăm dò rồi, không phải tất cả đều là nước, ta sẽ đưa bản vẽ chi tiết cho hai ngươi.
Nói đến đây, Trương Tu Đà quay lại nói với Tần Quỳnh và La Sĩ Tín:
-Ta cho các ngươi mỗi người một ngàn kỵ binh, các ngươi có thể thừa lúc nửa đêm ra ngoài, mai phục hai bãi cỏ lau hai bên, chờ quân địch chủ lực đuổi theo hai mươi dặm, các ngươi đánh vào quân địch, hai ngươi tự trao đổi với nhau về sự phối hợp chi tiết.
-Tuân lệnh!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín tiến lên tiếp chỉ rồi đi ra.
Trương Tu Đà nói với mọi người:
-Đêm nay là ngày chúng ta báo thù rửa hận!
Tần Quỳnh và La Sĩ Tín cưỡi ngựa tới trước cửa doanh trướng, đây là doanh trướng của Tần Quỳnh. Tần Quỳnh là Đô úy thứ nhất dưới tay Trương Tu Đà, có trong tay bốn ngàn bộ hạ, hai tên Quả Nghị Đô Úy, lần này Tần Quỳnh chỉ dẫn một ngàn kỵ binh đi phục kích, còn những bộ hạ khác giao cho phó tướng Thống soái của hắn.
-Vào trong doanh trướng trao đổi đi!
Tần Quỳnh xoay người xuống ngựa dẫn theo La Sĩ Tín vào trướng của mình. Tần Quỳnh năm nay đã gần bốn mươi tuổi, đi theo Trương Tu Đà cả trăm trận chiến. Hắn cũng giống như những tướng lĩnh khác, hắn cũng gặp thảm bại hồi đầu năm, nhưng may mắn là lão mẫu và thê tử của hắn đúng lúc không ở huyện Lịch Thành nên thoát khỏi đại hạn. Điều này làm cho Tần Quỳnh hết lần này tới lần khác cảm ơn trời phật đã phù hộ.
Hắn và La Sĩ Tín cùng nhau thảo luận bàn bạc về chuyện phối hợp công việc đêm nay, kỳ thực những việc tấn công như vậy bọn họ cũng không cần thương lượng, bọn họ đã phối hợp tác chiến nhiều lần, phong cách của hai bên cũng đều hiểu rõ, bình thường là Tần Quỳnh sẽ dẫn binh ra chiến đấu trước rồi La Sĩ Tín xuất binh theo ngay sau đó.
Tần Quỳnh chỉ có điều muốn tận dụng cơ hội lần này để nói chuyện với La Sĩ Tín, bao nhiêu năm nay hắn vẫn coi La Sĩ Tín như là đệ đệ của mình vậy.
-Ta nhận được tin tức của Trình Hắc Tử rồi.
Tần Quỳnh cười cười nói, hắn không hề đề cập tới chuyện buồn của La Sĩ Tín, mà chỉ nói những chuyện vui với La Sĩ Tín.
-Hắn đang ở đâu? Bao nhiêu năm nay chưa gặp tên tiểu tử này rồi.
Trên mặt La Sĩ Tín lộ ra một ý cười, lần trước nói chuyện với sư phụ xong khúc mắc trong lòng hắn đã được giải tỏa hơn một nửa, không còn bi thương như trước nữa.
-Hắn ở trại Ngõa Cương, đầu quân cho một người bạn thân của ta tên Đơn Hùng Tín, hai người trước đây là oan gia, không ngờ bây giờ lại trở thành bạn tốt.
-Đúng thế! Nhân thế vô thường, ai có thể dự đoán trước chuyện ngày mai chứ, Trình Hắc Tử ở Ngõa Cương, không biết sư phụ mà biết thì sẽ có tâm trạng như thế nào?
La Sĩ Tín cười khổ một tiếng lại nói:
-Sư phụ rất có thành kiến với Dương Nguyên Khánh. Lần trước ta nhắc đến tên Dương Nguyên Khánh, sư phụ rất giận dữ, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ sư – đồ với huynh ấy nữa. Tần đại ca, huynh thấy Dương Nguyên Khánh có quá đáng không?
Tần Quỳnh trầm tư một lát nói:
-Quan trọng là ngươi thấy triều Tùy thế nào. Nếu ngươi cảm thấy triều Tùy sắp hết đời rồi thì những việc là Dương Nguyên Khánh làm là thỏa tình đạt lý, ngược lại ngươi cảm thấy rằng triều Tùy còn vững chắc lâu dài thì Dương Nguyên Khánh là phản nghịch nguy hiểm.
-Vậy Tần đại ca, huynh cho rằng triều Tùy sẽ như thế nào?
Tần Quỳnh lắc đầu:
-Cha và ông nội ta đều là quan viên ở Bắc Tề, ta không có ấn tượng tốt với Triều Tùy. Những việc hiện tại ta làm không phải là bảo về Triều Tùy mà là bảo vệ gia viên, ta oán hận đám phỉ tặc không có chuyện ác nào là không làm này.
La Sĩ Tín gật đầu thật mạnh,
-Kỳ thực ta rất sùng bái sư huynh, không ngờ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà tạo một khoảng trời riêng. Nếu như có một ngày ta được lựa chọn lại, ta sẽ đi giúp huynh ấy, mặc dù sư phụ có bất mãn với huynh ấy nhưng ta thì không, ta cho rằng huynh ấy là đúng, ta không muốn dốc sức cho tên hôn quân này.