Chương 580: Kẻ địch khắp nơi

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:03

Dương Đàm cúi đầu, nhỏ giọng nói: - Nhưng dù sao thì thúc ấy cũng là Hoàng thúc của tôn nhi. Tôn nhi cũng chẳng có nhiều người thân. - Tới đây, ngồi cạnh ta. Dương Quảng vỗ nhẹ cạnh bên của chiếc ghế. Dương Đàm chậm rãi đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh. Dương Quảng vuốt tóc cháu đích tôn, vô cùng trìu mến nói: - Đó là hoàng thúc của cháu, cũng là con trai của trẫm. Mặc dù nó buông lời khó nghe nhưng trẫm cũng sẽ không giết y đâu. Như Ngũ thúc của cháu đó, cũng đã từng tạo phản muốn soán ngôi của trẫm nhưng cuối cùng trẫm cũng không giết. Trẫm sẽ không dễ dàng giết người trong Hoàng tộc đâu, trừ phi phạm phải tội ác tày trời. Hoàng thúc của cháu là cốt nhục duy nhất của Hoàng Tổ mẫu, thế nên cho dù thúc củ cháu nói có khó nghe hơn nữa thì trẫm cũng sẽ không giết. Lát nữa cháu hãy đi nói cho Hoàng Tổ mẫu, để cho bà ấy yên tâm. Dương Đàm cắn môi, lại nhỏ giọng nói: - Hoàng Tổ phụ còn đang tức giận Hoàng tổ mẫu về chuyện của Tiêu Tiển sao? Dương Đàm nhớ rất rõ, ngay khi nhận được tin tức Tiêu Tiển tạo phản, Hoàng Tổ phụ và Hoàng Tổ mẫu đã tranh cãi kịch liệt. Hoàng Tổ phụ đã mắng to Tiêu gia vong ân phụ nghĩa, còn muốn lập chiếu phế Hoàng hậu, khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi. Dương Đàm vẫn đang tìm cơ hội để khuyên nhủ Hoàng Tổ phụ. - Hoàng Tổ phụ, gia tộc nào cũng đều có người tốt người xấu. Ông đừng để vẻ bề ngoài che mắt, Tiêu Tiển chỉ là bên vợ lẽ của Tiêu gia thôi, thật sự không có quan hệ với Hoàng Tổ mẫu đâu. - Đứa nhỏ này... Dương Quảng vỗ nhẹ vào sau gáy nó. Ông ta bị cảm động trước sự lương thiện của cháu trai, liền đem tấu chương của Dương Nguyên Khánh trên bàn đưa cho cậu ta. - Tấu chương này hẳn là cháu đã xem rồi! Dương Quảng cao giọng nói: - Đốt đèn! Đại hoạn quan Lý Trung Lương đi về phía cửa sổ, lóng ngóng châm lửa lên chiếc đèn Phượng hoàng bảy màu. Toàn bộ ngự phòng liền trở nên sáng sủa. Tấu chương của Dương Nguyên Khánh thì Dương Đàm cũng đã xem qua rồi. Thật ra thì cậu ta cũng đang muốn tìm một cơ hội để nói chuyện với Tổ phụ. Tổ phụ đã chủ động nhắc đến chuyện này, vậy thì cậu ta cũng muốn nhân tiện bàn luôn. Dương Đàm đứng lên, đi ra trước mặt Tổ phụ nói: - Hoàng Tổ phụ, tôn nhi còn có việc muốn nói. - Cháu nói đi, chuyện gì? Dương Đàm biết rằng Hoàng Tổ phụ có thể sẽ tức giận nhưng cậu ta vẫn lấy hết dũng khí nói: - Hoàng Tổ phụ, đó là về cuộc chiến Phong Châu. Hoàng Tổ phụ ban chiếu ngợi khen quân Phong Châu toàn thiên hạ nhưng lại không phong thưởng cho Dương Nguyên Khánh. Văn võ bá quan trong triều đều đang bàn tán việc này. Còn cả việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết, tội đáng chém. Hoàng Tổ phụ, hai chuyện này vẫn chưa giải quyết sao? Dương Quảng lắc đầu nói: - Thật ra việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết trẫm đã truyền lệnh Lạc Dương bố cáo thiên hạ, nhưng trên thực tế chẳng có tác dụng gì. Trừ phi Đột Quyết đánh giết đến Trung Nguyên, khiến người Trung Nguyên rơi vào cảnh lầm than thì mọi người mới hận thấu xương. Hơn nữa trẫm nghe nói Lý Uyên cũng đã giải thích công khai, y thừa nhận là đã từng liên hệ với Đột Quyết, nhưng chỉ là để mua ngựa mà thôi. Binh lính Đột Quyết xuất hiện trong quân đội của y là thuộc hạ của A Sử Đại Hãn Tây Đột Quyết. Cờ xí y cũng đã sửa lại, trở thành nửa trắng nửa đỏ. Người Đột Quyết nội loạn, y cũng không thừa nhận bất kỳ quan hệ nào với Đột Quyết. Thật ra trong lòng trẫm đã rõ, y cấu kết với Đột Quyết kiềm chế Dương Nguyên Khánh, như thế y mới có thể thuận lợi chiếm lĩnh được Quan Trung. - Thế còn phong thưởng cho Dương Nguyên Khánh với chiến thắng Đột Quyết thì sao ạ? Hoàng Tổ phụ không định thưởng cho anh ta sao? Dương Đàm lại nhỏ giọng nói. Dương Quảng thở dài, sau một lát nói: - Trẫm thưởng cho hắn thế nào đây, chẳng lẽ phong hắn làm Vương sao? - Hoàng Tổ phụ, vì sao không thể? Lý Uyên chẳng phải là cũng phong làm Đường Vương sao? - Ông ta là Ngụy vương! Là soán nghịch! Dương Quảng đột nhiên nổi giận, hét lên với Dương Đàm: - Chẳng lẽ cháu thừa nhận chuyện ông ta chiếm Trường An là hợp pháp? Ông ta lập nên Ngụy Đế là thiên hạ chính thống sao? Dương Đàm quỳ xuống, cuống quít dập đầu: - Tôn nhi ấu trĩ, tôn nhi hồ đồ, xin Hoàng Tổ phụ bớt giận! Dương Quảng từ từ nhịn cơn giận xuống, nói với cháu trai: - Trẫm mới là thiên hạ chính thống. Cho đến nay, đây vẫn là nhận thức chung của người trong thiên hạ. Kể cả là Lý Uyên thì cũng không dám công khai phản Tùy. Ngụy Đường vương của ông ta chẳng qua chỉ là tự phong, trẫm tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Tất cả dòng dõi Đại Tùy không có một ai thừa nhận hết. Cháu nhớ kĩ chưa? - Tôn nhi nhớ rồi! Dương Đàm lại dập đầu một cái thật sâu, nói: - Chỉ là Tôn nhi thấy rằng, nếu chúng ta ủng hộ Dương Nguyên Khánh cho anh ta kiềm chế Lý Uyên, thì Lý Uyên cùng tập đoàn quý tộc Quan Lũng cũng khó có thể ra khỏi Quan Lũng. Hoàng Tổ phụ, chúng ta có thể lợi dụng lực lượng của Dương Nguyên Khánh. Tôn nhi nghĩ rồi, nếu có thể mượn cơ hội Phong Châu đại thắng để cho anh ta vào dòng tộc Đại Tùy thì trong tương lai sẽ xuất hiện thêm một Tùy vương nữa, mà bớt đi một Sở Đế. Nói đến đây, Dương Đàm lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt Tổ phụ, thấy sắc mặt của ông đã có chút dịu đi thì lại lấy hết dũng khí nói: - Tôn nhi đã từng hỏi Dương Nguyên Khánh, nếu tương lai cháu phong Vương cho anh ta, thì anh ta muốn làm Vương gì? Anh ta nói Đại Tùy nên có một Kháo Sơn Vương, anh ta muốn làm chỗ dựa cho ba anh em cháu. Hoàng Tổ phụ đáp ứng thỉnh cầu của cháu, phong anh ta làm Kháo Sơn Vương được không? Dương Quảng chậm rãi gật đầu: - Chuyện này để Tổ phụ suy nghĩ thêm đã! Nhưng Đại Tùy chỉ có Thân Vương, Quốc Vương và Quận Vương, không có cái gọi là Kháo Sơn Vương cả. Lúc này, có hoạn quan bẩm báo ở ngoài cửa: - Bẩm bệ hạ, Tư Mã Tướng quân có việc khẩn cấp cầu kiến, nói là bắt được gian tế quan trọng. Dương Quảng có chút giật mình, nói: - Cho vào. Nói rồi ông ta lại cười với Dương Đàm: - Cháu sang với Hoàng Tổ mẫu đi, nói cho Hoàng Tổ mẫu biết trẫm không hề tức giận bà ấy. Cháu hãy thay trẫm an ủi bà ấy, trẫm biết rõ trong lòng bà ấy cũng rất khổ sở. - Tôn nhi tuân mệnh! Dương Đàm lui xuống được một lát thì hoạn quan Lý Trung Lương dẫn theo Tư Mã Đức Kham vội vàng đi vào Ngự thư phòng, quỳ xuống nói: - Thần tham kiến bệ hạ. - Tư Mã tướng quân, khanh bắt được gian tế gì quan trọng? - Bẩm bệ hạ, thuộc hạ của thần ở gần cổng thành bắt được một tên làm trái lệnh cấm ban đêm. Sau đó lục soát trên người y thì phát hiện có một phong thư, không ngờ lại là thư mật của Tiêu Tiển gửi cho Vũ Văn tướng quân. Thần không dám giấu diếm. Dương Quảng giật mình, không ngờ lại có liên quan tới Vũ Văn Thành Đô. Ông ta lập tức hỏi: - Thư đâu? Tư Mã Đức Kham trình lên một phong thư. Lý Trung Lương chuyển lên cho Dương Quảng. Ngay khi ông ta xoay người liền đánh mắt một cái với Tư Mã Đức Kham. Dương Quảng nhận thư liền vội vàng đọc một lượt. Trong thư, Tiêu Tiển yêu cầu Vũ Văn Thành Đô lấy việc phục hưng Tiêu gia làm trọng, giục Vũ Văn Thành Đô nhanh chóng trả lời chuyện đã thảo luận lần trước. Sắc mặt Dương Quảng trở nên âm trầm. Ông ta biết Vũ Văn Thành Đô là người của Tiêu gia, lúc trước là do Hoàng Hậu đích thân đề cử với ông ta. Mười mấy năm qua, từ Tấn Vương đến Thái tử, rồi đến Hoàng Đế, ngay cả bản thân ông ta cũng vẫn cực kỳ tín nhiệm người này. Chẳng lẽ anh ta lại vì gia tộc mà phản bội lại sự tín nhiệm của mình sao? - Cho gọi Vũ Văn Thành Đô! Rất nhanh, Vũ Văn Thành Đô cũng tiến vào ngự phòng, khom người thi lễ: - Thần Vũ Văn Thành Đô tham kiến bệ hạ. - Vũ Văn tướng quân, khanh có còn lui tới Tiêu gia không? Dương Quảng sắc mặt tỉnh bơ hỏi. Vũ Văn Thành Đô không hiểu ý trong câu nói của Dương Quảng, lại nhìn thoáng qua Tư Mã Đức Kham bên cạnh, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn. - Bẩm bệ hạ, thần cùng một số đệ tử của Tiêu gia có chút quan hệ. Thần dạy bọn họ học võ. - Vậy ư? Dương Quảng nhìn chằm chằm vào anh ta, buông một câu đầy thâm ý: - Vậy Tiêu Tiển thì sao? Khanh cũng dạy y học võ sao? Vũ Văn Thành Đô trong đầu bỗng "Ong" một tiếng. Y hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra, Thánh thượng nghi ngờ anh ta và Tiêu Tiển âm thầm móc nối. Chắc chắn là do tên Tư Mã Đức Kham này tố cáo, anh ta lập tức nói: - Bẩm bệ hạ, thần chỉ gặp Tiêu Tiển một lần vào năm Nhân Thọ thứ tư, sau đó không hề gặp lại. Y là loạn thần tặc tử, thần cũng không dạy y võ nghệ gì cả. Dương Quảng ném phong thư cho y, lạnh lùng nói: - Khanh tự xem đi! Vũ Văn Thành Đô nhặt thư lên đọc qua một lượt, lập tức trợn tròn mắt: - Bệ hạ, đây là vu khống. Thần chưa từng có liên hệ gì với Tiêu Tiển, đây chắc chắn là có người vu cáo hãm hại thần. - Vu cáo hãm hại? Dương Quảng nhìn về phía Tư Mã Đức Kham. Tư Mã Đức Kham bình tĩnh nói: - Vi thần cũng không rõ là thật hay giả nhưng thần bắt được gian tế mà trên người gian tế có bức thư này. Thần cho rằng phải bẩm báo lên Thánh thượng. - Gian tế bây giờ ở đâu? Vũ Văn Thành Đô giận dữ nói. - Thật xin lỗi Vũ Văn tướng quân, tên gian tế này vì phản kháng quá kịch liệt, lại giết năm thủ hạ của ta cho nên đã bị loạn tiễn bắn chết. - Chết rồi!? Vũ Văn Thành Đô sửng sốt. Anh ta vội vàng nói với Dương Quảng: - Bệ hạ, người đã chết rồi, không có ai đối chứng. Tùy tiện mang một phong thư ra đã nói thần cấu kết với Tiêu Tiển. Bệ hạ, chuyện này cũng quá vội vàng rồi!