Chương 595: Kiêu hùng ở Hà Bắc

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:03

Đậu Kiến Đức trong lòng hiểu rõ, gã tuy có hùng binh hơn trăm ngàn người, nhưng danh vọng và thực lực của gã còn chưa đủ để đăng cơ xưng đế. Mưu sĩ Tống Chính Bản cũng khuyên gã chớ vội làm gà ngẩng đầu, nên khiêm tốn mà tìm đường phát triển. Đậu Kiến Đức liền liên hệ Thanh Châu Từ Nguyên Lãng, Hải Đông Mạnh Hải Công, Hà Dương Lâm Sĩ Hoằng, Nam Dương Chu Kiệt và Giang Hoài Đỗ Phục Uy và các nghĩa quân, cùng đề cử Lý Mật Ngõa Cương làm minh chủ của nghĩa quân. Còn lúc này, binh lực và địa bàn của Đậu Kiến Đức không thua gì Lý Mật. Sau khi Dương Quảng chết ở Giang Đô, Lý Mật tiến công Lạc Dương thất bại, gặp Vương Thế Sung phản kích, bị đuổi bỏ thành Hưng Lạc chạy về Lạc Dương. Vận thế của Trung Nguyên xảy ra biến đổi lớn, Đậu Kiến Đức cũng không yên tĩnh giống như lúc trước. Đang lúc gã rình rập Trung Nguyên, Tống Kim Cương phái người đến liên lạc với gã, muốn hiến quận Hà Nội. Đây quả thật là trọng lễ ông trời ban cho gã, làm Đậu Kiến Đức mừng rỡ. Từ quận Hà Nội băng qua phía Nam Hoàng Hà có thể đến thẳng Lạc Dương và Huỳnh Dương. Có thể nói một mũi tên hai đích ngắm, hướng về phía Bắc có thể vào khu vực Hà Đông, có vị trí chiến lược hết sức quan trọng. Đậu Kiến Đức quyết tâm cướp lấy quận Hà Nội, trở thành bước đầu tiên tranh giành Trung Nguyên. Vì vậy gã không tiếc phong Tống Kim Cương làm quận Vương quận Hà Nội. Còn chính gã cũng chỉ là Trường Nhạc Vương, đủ thấy gã coi trọng quận Hà Nội. Lúc này Đậu Kiến Đức đã nhận được cầu viện khẩn cấp của Tống Kim Cương. Gã liền lệnh đại tướng Vương Phục Bảo làm tiên phong, dẫn ba chục ngàn kỵ binh nhanh chóng đến quận Hà Nội trợ giúp Tống Kim Cương. Tự gã lại đích thân dẫn năm chục ngàn đại quân, khởi hành theo sau, chạy tới Hà Nội. Màn đêm dần buông xuống, đội quân của Đậu Kiến Đức cắm trại ở trong cánh đồng bát ngát phía Nam huyện Cự Lộc quận Tương Quốc. Hành quân một ngày, các binh lính đều mỏi mệt không chịu nổi, sớm đã ngã đầu ngủ rồi, trong lều vương của Đậu Kiến Đức đèn vẫn còn sáng. Đậu Kiến Đức đứng trước bản đồ trầm tư không nói. Từ năm Đại Nghiệp thứ sáu lão gia ở huyện Chương Nam giết quan tạo phản tới nay, Đậu Kiến Đức đã lưu lạc ở Hà Bắc hơn sáu năm. Đã từ khởi đầu là đầu lĩnh thổ phỉ giết người như ngóe, vào nhà là cướp của, dần dần trở thành một hùng tâm tráng chí, được thiên hạ gọi kiêu hùng một phương. Giống với Dương Nguyên Khánh, Đậu Kiến Đức cũng có lý tưởng khát vọng của mình. Gã muốn biến thiên hạ Đại Tùy thành một thiên quốc thế gian không có tham quan ô lại, không có sưu cao thuế nặng, người canh tác có đất, nông dân an cư lạc nghiệp. Đây là lý tưởng của gã, gã cũng làm như vậy. Dưới nổ lực của gã, khắp nơi Hà Bắc không có đánh cướp giết chóc như thời đại Đậu Tử Cương, hồ Cao Kê, thổ phỉ không hung tàn, nhân dân bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức. Đậu Kiến Đức đương nhiên biết rõ, quận Hà Nội kỳ thật là phạm vi thế lực của Dương Nguyên Khánh. Tống Kim Cương chiếm đoạt, chỉ là một phần nhỏ của quận Hà Nội. Nhưng Đậu Kiến Đức muốn chỉ là một cái cớ, gã phải cứu Tống Kim Cương vì danh nghĩa chiếm lĩnh nơi chiến lược quận Hà Nội này. Cho dù trở mặt với Dương Nguyên Khánh, gã cũng không tiếc. Gã thấy chuyện trở mặt với Dương Nguyên Khánh là chuyện sớm muộn, không trở mặt chỗ này cũng chỗ khác, chi bằng cướp lấy quận Hà Nội trước. Lúc Đậu Kiến Đức đang trầm ngâm rất lâu trước bản đồ, có binh lính ở cửa bẩm báo: - Vương gia, Vương Phục Bảo tướng quân khẩn cấp truyền thư đến - Đưa thư cho ta! Đậu Kiến Đức trong lòng có cảm giác không ổn, chẳng lẽ quận Hà Nội xảy ra đại biến sao? Một tên binh lính vội vàng đi vào lều lớn, đem bức thư chuyển nhanh cho Đậu Kiến Đức. Đậu Kiến Đức thấp thỏm trong lòng mở thư ra, vội vàng nhìn qua một lượt, lập tức mắng to lên: - Đồ vô dụng, mới ba ngày thì mất quận Hà Nội sao? Trong thư nói Tống Kim Cương không chiến mà bại, đã chạy trốn tới huyện Cộng, điều này làm Đậu Kiến Đức cực kỳ phẫn nộ, không ngờ là không chiến mà bại. Vậy mà gã còn hy vọng Tống Kim Cương dẫn quân Tùy vào phía Bắc Thái Hành Sơn, không cho quân Tùy vào quận Hà Nội. Không ngờ mới ba ngày đã thất bại thảm hại. Hận thì hận, nhưng gã vẫn đối mặt với sự thật. Đậu Kiến Đức kìm nén lửa giận, trầm ngâm một lát, liền lệnh: - Mời Tống tiên sinh tới gặp ta. Rất nhanh ngoài lều truyền đến vài tiếng ho khan, một văn sĩ trung niên đi vào. Y thân người cao gầy, dung mạo thanh tú, màu da tái nhợt không ánh sáng, có vẻ tinh thần không tốt, bộ dạng dường như bệnh nặng mới khỏi. Người này là Tống Chính Bản mưu sĩ của Đậu Kiến Đức, người ta tặng biệt hiệu "Bệnh Gia Cát" Tống Chính Bản vốn là huyện lệnh Nhiêu Dương, học rộng tài cao. Sau khi được Đậu Kiến Đức bắt làm tù binh trọng dùng y làm mưu sĩ, y nói gì nghe nấy, trở thành tri kỷ. Tống Chính Bản từ đó về sau trung thành và tận tâm phụ tá Đậu Kiến Đức, lập công lao cho gã thống nhất Hà Bắc. - Ty chức tham kiến Vương gia! Tống Chính Bản tiến vào lều thi lễ thật sâu, Đậu Kiến Đức rất coi trọng y, vội vàng nói: - Muộn thế này còn quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, thật là có lỗi! - Ty chức đang xem sách trong lều, chưa nghỉ. Đậu Kiến Đức mời y ngồi xuống, quan tâm nói: - Thu đông giao chuyển mùa, đặc biệt dễ cảm nhẹ, nghe binh lính nói tiên sinh luôn bị ho, ta định mời đại phu tốt nhất kinh thành khám cho ngài, không thể xem thường. Tống Chính Bản trong lòng cảm động, cười nói: - Cũng là một chút bệnh cũ, hàng năm đều như vậy, Vương gia không cần lo lắng, tự ty chức có thể chăm sóc mình tốt. - Nếu tiên sinh cần gì, cứ mở miệng. - Đa tạ Vương gia, không biết Vương gia tìm ty chức đến có việc gì không? Đậu Kiến Đức đưa thư cho y: - Tiên sinh xem bức thư này trước đi. Tống Chính Bản nhận thư nhìn qua một lượt, trầm ngâm không nói, Đậu Kiến Đức càng cẩn thận hỏi: - Tiên sinh cho rằng, quận Hà Đông này có thể đánh không? Tống Chính Bản thở dài nói: - Kỳ thực bất cứ chuyện gì đều không phải chỉ có lợi mà không có hại, quan trọng là cân nhắc lợi hại. Chính là xem Vương gia cân nhắc thế nào lợi và hại của quận Hà Nội. Đậu Kiến Đức gật đầu: - Nguyện nghe theo lời của tiên sinh. Tống Chính Đức đứng lên đi tới trước bản đồ, chắp tay sau lưng suy ngẫm thật lâu, nói với Đậu Kiến Đức: - Kỳ thực khoảng thời gian này ty chức luôn suy nghĩ, mục tiêu tiếp theo của Dương Nguyên Khánh là ở đâu? Là muốn vượt qua Thái Hành Sơn tranh đoạt Hà Bắc, hay là muốn qua sông Hoàng Hà tranh quận Hoằng Nông, hoặc là tiến quân Quan Trung? Tóm lại, ty chức biết hắn luyện binh mấy tháng, tất nhiên sẽ có hành động, Vương gia cho rằng hắn sẽ đánh ở đâu? Đậu Kiến Đức suy nghĩ một chút nói: - Hắn vốn là tổng quản U Châu, ở U Châu có mạch người, ta cảm thấy khả năng hắn lấy U Châu lớn hơn một chút. - Ty chức cũng cho rằng như vậy, dù sao lấy Quan Trung hắn không nhất định đứng vững, lấy Hoằng Nông sẽ tạo thành hai quân Tùy tranh chấp lẫn nhau. Nếu hai tuyến tác chiến, binh lực hắn cũng không đủ, cho nên khả năng lấy U Châu là lớn nhất. Mục tiêu tiếp theo của hắn chắc hẳn là Ngụy Đao Nhi. Mà bây giờ Vương gia và hắn tranh giành quận Hà Nội, rất có thể sẽ làm mục tiêu của hắn chuyển hướng về Vương gia Đậu Kiến Đức trầm ngâm một hồi nói: - Ý của tiên sinh là bảo ta bỏ quận Hà Nội sao? - Cũng không phải! Tống Chính Bản lắc đầu cười nói: - Ty chức chỉ là phân tích phần lợi. Đây là mặt hại, Vương gia phải chăng đã chuẩn bị tốt đối sách đối phó với Dương Nguyên Khánh? - Mặt lợi đâu? Đậu Kiến Đức trong mắt lóe lên chút thần sắc mong chờ. - Mặt lợi nói theo ngắn ngọn, có thể cướp lấy quận Hà Nội nơi có vị trí chiến lược rất cao. Nếu nói dài, Vương gia có lẽ có thể lấy được Hà Đông, dẫn đầu thống nhất phía Bắc Đậu Kiến Đức hơi có chút hiểu ý của Tống Chính Bản, lấy quận Hà Nội làm ván cầu, tiến công Hà Đông, thống nhất Hà Đông Hà Bắc. Nếu là như vậy, bá nghiệp của gã đã thành được một nửa. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng bắt đầu làm lại rất khó, còn chưa nói Dương Nguyên Khánh thực lực rất mạnh, gã chưa chắc đánh thắng. Mà phía Bắc Hà Bắc còn có ba nguồn thế lức La Nghệ, Cao Khai Đạo và Ngụy Đao Nhi. Thậm chí còn gặp phải Lý Mật đang nhân cơ hội lên phía Bắc, những yếu tố này gã đều suy xét. Đậu Kiến Đức nhất trời trầm ngâm không nói. Tống Chính Bản lại cười đầy thâm ý nói: - Cái gọi là thân xa đánh gần, Vương gia nên kết liên minh với Lý Uyên, ty chức nghĩ Lý Uyên nhât định sẽ rất vui. - Tại sao? Đậu Kiến Đức khó hiểu hỏi. Tống Chính Bản chỉ vào quận Hoằng Nông: - Lý Thế Dân từ chỗ này triệu binh trong Quan Trung, đủ thấy quận Hoằng Nông quan trọng đối với bon họ. Ty chức cho rằng Lý Uyên nhất định rất hứng thú chỗ này. Nếu Vương gia ở quận Hà Nội thay lão khống chế Dương Nguyên Khánh, như vậy lão có thể bình tĩnh cướp lấy quận Hoằng Nông. Viêc kết liên minh giữa chúng ta và Lý Uyên, là hợp tác có lợi song phương. Đậu Kiến Đức vẫn có chút không hiểu ý của Tống Chính Bản, gã nhướn mày nói: - Nhưng Lý Uyên lấy quận Hoằng Nông, đối với ta có lợi gì? Tống Chính Bản cười híp mắt: - Lý Uyên ra Quan Trung lấy quận Hoằng Nông, Lý Mật dám không lên phía Bắc sao? Đậu Kiến Đức lúc này mới bừng tỉnh ngộ, vẫn là quân sư cao minh, gã chậm rãi gật đầu: - Ta hiểu rồi, ý của tiên sinh là, quận Hà Nội vẫn phải đánh.