Chưởng quầy do dự một chút lại nói:
- Y nói muốn cùng chúng ta thương lượng một việc kinh doanh lớn, cần đông chủ mới làm được.
- Kinh doanh lớn.
Bùi U có chút hứng thú hỏi:
- Y có nói là kinh doanh gì không?
- Y không chịu nói, nhất định phải gặp mặt đông chủ để nói chuyện. Y nói ngày kia lại đến.
- Hừ!
Bùi U hừ lạnh một tiếng nói:
- Đã như vậy, ngày kia lại bàn.
La Sĩ Tín do thị vệ dẫn đường, đi vào Tử Vi Các, thẳng đến trước quan phòng của Dương Nguyên Khánh, thì thấy Bùi Thanh Tùng vừa lúc đi ra.
Dương Nguyên Khánh rất nhiều lần xuất chinh đều mang theo Bùi Thanh Tùng, La Sĩ Tín đã rất quen thuộc với y. La Sĩ Tín chắp tay cười nói:
- Bùi tham quân, điện hạ có ở đây không
- Có, La tướng quân chờ một chút, ta vào bẩm báo.
Bùi Thanh Tùng xoay người vào nhà, một lát đi ra cười nói:
- La Tướng quân, điện hạ mời ngài đi vào.
La Sĩ Tín sửa sang lại áo mũ, mới đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trước bàn, cẩn thận nhìn tiền vàng và tiền bạc mới đúc. Kỳ thực, tiền vàng cũng không nhiều, chủ yếu là dùng để ban thưởng. Bình thường thì cất đi, không để lưu thông ở thị trường. Nhưng tiền bạc lại tương đối nhiều, rất có thể trở thành một loại tiền mới.
Trên thực tế, ở thời Tùy Đường, bởi vì số lượng vàng bạc ít, mà không thể đủ để đúc thành tiền. Tuy cũng đúc tiền vàng và tiền bạc, nhưng đây chỉ là một loại tài bảo, mà không phải là tiền. Thời Tùy Đường thực tế dùng chính là tiền đồng và vải vóc.
Nhưng từ khi quặng bạc được khai thác với quy mô lớn. Số lượng bạc trắng tăng lên, việc đúc tiền trở nên khả thi. Cho dù bây giờ mới chỉ là bắt đầu, nhưng đến khi tiền bạc được chấp nhận. Như vậy việc tìm kiếm mỏ bạc sẽ được triều đình coi trọng hơn.
Mỏ bạc lớn thực sự không phải là ở quận Hội Ninh, mà là ở Tây Vực. Một ngày nào đó, vương triều của hắn sẽ vì muốn tìm mỏ bạc, mà tiến quân về hướng tây.
Lúc này, La Sĩ Tín đi đến, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh buông tiền bạc xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Nghe nói ngươi muốn thành hôn, ta chúc mừng ngươi!
La Sĩ Tín hơi ngượng ngùng gãi đầu, lấy ra một thiệp mời, hai tay trình lên nói:
- Đây là thiệp mời tiệc cưới, mong rằng tổng quản có thể đến tham dự.
- Hôn lễ của ngươi, đương nhiên ta sẽ có mặt.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả nhận lấy thiệp mời, lại hỏi y:
- Hôn lễ được chuẩn bị như thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị xong! Nghe phụ thân của thần nói, các lễ nghi đều đã sắp đặt xong. Tiệc rượu thì do Trình Giảo Kim phụ trách, quán rượu cũng do huynh ấy tìm. Phủ của Tần đại ca tạm thời coi là nhà gái. Đến lúc đó thì tới Tần phủ đón dâu.
Dương Nguyên Khánh khẽ cau mày nói:
- Tần Quỳnh làm việc rất điềm đạm, chắc chắn, có thể tin được. Nhưng Trình Giảo Kim tên kia làm việc khiến người khó có thể tin cậy. Kiểu gì cũng phải gây ra phiền toái. Tốt nhất, ngươi nên kiểm tra lại một chút, đảm bảo chắc chắn không xảy ra đường rẽ gì.
La Sĩ Tín cũng không quá tin tưởng Trình Giảo Kim. Dương Nguyên Khánh vừa dặn, y liền lo lắng, gật đầu nói:
- Thần trở về sẽ nói với phụ thân, nhờ phụ thân quan tâm một chút.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Ngoài ra, ngươi còn phải đi quận Tề, nói cho Đậu Kiến Đức một tiếng. Tuy rằng quân đội của hai chúng ta là đối địch. Nhưng y lại là bề trên duy nhất của Tuyến Nương. Tuyến Nương được y nuôi lớn, về lễ tiết, ngươi cần phải thông báo cho y một tiếng. Đòng thời bảo Tuyến Nương viết một phong thư. Như vậy mới hợp lẽ thường tình của người đời.
Cho dù việc này La Sĩ Tín rất không tình nguyện, nhưng y vẫn gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm, Trình Giảo Kim lại lần nữa đến quán rượu Nguyên An. Trong lòng y có chút lo lắng. Ngày mai đã là ngày mừng của La Sĩ Tín. Tiệc cưới không thể trì hoàn thêm nữa, e là sẽ hỏng đại sự.
Y đi vào cửa chính của quán rượu. Chưởng quầy liền tươi cười đón chào:
- Quân gia, thực sự là khéo! Tối hôm qua, đông chủ của nhà ta đã quay trở lại.
Trình Giảo Kim ngẩn ra:
- Ngươi biết ta là quân nhân?
Y đang mặc một bộ áo dài, đầu đội khăn, ăn mặc giống như một thương nhân. Nhìn kiểu gì cũng không giống người trong quân đội, không biết chưởng quầy sao có thể nhìn ra.
Chưởng quầy bật cười nói:
- Cả người quân gia đều toát ra khí vũ hiên ngang cường tráng, làm sao có thể không đoán ra. Hơn nữa, bình thường lúc quân gia dùng cơm, thường nói tới chuyện đã từng đánh với Lý Huyền Bá. Búa của ngài bị đại chùy của Lý Huyền Bá đánh cho cong. Cuối cùng do ngựa chiến chịu hết nổi, mà bị Lý Huyền Bá đánh một chùy làm nội thương đấy thôi ạ? Đây không phải khí khái của quân nhân thì là gì?
Trình Giảo Kim cười đắc ý:
- Nói không sai. Dẫn ta đi gặp đông chủ của nhà ngươi!
- Quân gia mời đi theo ta.
Chưởng quầy dẫn theo Trình Giảo Kim lên tầng năm, đẩy cửa đi vào một căn phòng nói:
- Quân gia, mời vào!
Trình Giảo Kim vừa khẩn trương vừa hưng phấn đi vào. Vào phòng, y liếc một cái đã thấy Bùi U đứng ở trước cửa sổ. Bùi U đang mặc một bộ quần áo gấm màu vàng, có thêu hoa điểu, búi tóc được buộc lên, có gắn đồ trang sức đẹp đẽ. Nàng lần này ăn mặc chau chút hơn lần trước gặp ở Thanh Hà rất nhiều.
Lần trước thấy nàng là eo thô như thùng nước, hiện giờ nhờ ăn mặc vào trông gọn gàng hẳn lên. Lần trước, nàng hai tay chống nạnh, lông mày dựng lên, như Mẫu Dạ Xoa sống lại, hiện giờ nhờ ăn mặc, mà trở nên nhã nhặn lịch sự. Lông mày trang điểm đẹp đẽ, giống như Quan Âm tái thế.
Trình Giảo Kim chỉ cảm thấy miệngđắng lưỡi khô, cứng họng, nói không được một lời. Chỉ biết đứng ở cửa, nhếch miệng cười ngây ngô. Trong nháy mắt khi Bùi U xoay người, hàn khí trong mắt biến mất, biến thành vẻ tươi cười rạng rỡ như hoa. Nàng hướng y thi lễ nói:
- Lần trước ở huyện Thanh Hà, ta có chút vô lễ với Trình gia. Mong Trình gia đại nhân đại lượng, không để bụng với tiểu nữ tử.
Trình Giảo Kim gãi gãi sau gáy, ngây ngô cười nói:
- Đó là không đánh nhau thì không quen nhau. Ta sao có thể tính toán chi ly với U Nương.
Bùi U cực kỳ chán ghét người khác gọi nàng là U Nương. Nhưng thấy Trình Giảo Kim có việc kinh doanh lớn cần thương lượng, nàng liền không có trở mặt phát tác. Nàng thản nhiên cười, khoát tay nói:
- Mời Trình gia ngồi!
Trình Giảo Kim ngồi xuống, cách một cái bàn. Bùi U cũng ngồi xuống đối diện. Không ngờ vị chưởng quầy kia lại đi tới ngồi cạnh Bùi U. Trình Giảo Kim trợn mắt nhìn. Người này thực không biết lễ phép. Y vội ho khan một tiếng nói:
- Chưởng quầy cứ việc làm công việc của mình đi!
- Ha hả! Không vội không vội, bây giờ còn sớm, chắc chưa đã có khách đến ăn.
Chưởng quầy mở tờ giấy ra, cầm bút, chuẩn bị ghi lại việc kinh doanh giữa bọn họ.
Trình Giảo Kim bất đắc dĩ, chỉ có thể thầm mắng một tiếng. Chắp tay nói:
- Là như thế này, một người bạn của ta sắp thành hôn, ủy thác cho ta xử lý tiệc rượu. Ta quyết định đặt một trăm bàn tiệc rượu ở quán rượu này.
Nói xong, Trình Giảo Kim dương dương đắc ý, muốn nhìn một chút phản ứng của Bùi U. Bùi U nghe nói là làm tiệc rượu có đến trăm bàn, lông mi khẽ động, ý cười dào dạt.
- Trình gia muốn bao hết tiểu điếm sao?
- Không! Chỉ phiền các vị mang bàn ghế cùng rượu và thức ăn tới thôi.
- Không có vấn đề, chúng ta có thể chuẩn bị. Không biết khi nào thì tiệc rượu bắt đầu?
- Vào... Trưa mai.
- Ngày mai?
Bùi U kinh hãi thét lên. Nàng và chưởng quầy ngơ ngác nhìn nhau. Điều này sao có thể, một ngày chuẩn bị một trăm bàn tiệc rượu. Mua nguyên liệu cùng nấu ăn đã không còn kịp.
- Vì sao Trình gia không nói sớm vài ngày?
Bùi U có chút oán giận nói:
- Lần trước ta không ở đây, ngài có thể nói cho chưởng quầy. Hiện tại bảo ta làm sao làm kịp? Ai!
Bùi U thở dài:
- Trình gia, thực sự xin lỗi. Cuộc làm ăn này, chúng ta không thể tiếp nhận được.
- Đừng! Đừng! Đừng.
Trình Giảo Kim nóng nảy, cuống quít xua tay nói:
- Ngàn vạn lần đừng cự tuyệt. Chúng ta có thể thương lượng về giá cả. Các ngươi nhất định phải giúp ta việc này.
Bùi U đảo mắt, nếu có thể thương lượng giá cả, thì việc này có hy vọng. Nàng cười cười:
- Nếu rất vội, ta chỉ thể tăng giá mua thịt cùng rau củ. Còn phải đi mượn thêm đầu bếp bên ngoài. Nhân sự cùng bàn ghế cũng phải mượn thêm. Cho nên giá cả hơi cao, không biết Trình gia có thể đảm đương nổi không?
Dù sao tiền là tiền của La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim không có chút nào đau lòng. Chỉ cần lấy được niềm vui của Bùi U, dùng thêm nhiều tiền hơn nữa, y cũng không quan tâm.
- Tiền không là vấn đề. Chỉ cần trưa mai có thể đúng giờ mở yến tiệc là được.
- Được rồi! Ta nói cho Trình gia. Một bàn tiệc rượu tốt nhất cần phải tám mươi xâu tiền. Nhưng Trình gia thúc dục quá nhanh, chúng ta phải dùng thêm tiền mua nguyên liệu nấu ăn, mời thêm nhân thủ. Cho nên một bàn là tám mươi xâu tiền. Đồng ý chứ?
- Không có vấn đề, tám mươi xâu thì tám mươi xâu!
Bùi U thấy y đáp ứng sảng khoái như vậy, lai nói tiếp:
- Nhưng tám mươi xâu tiền này không bao gồm tiền thưởng. Hiện tại, rượu gạo không có, chỉ có thể chuẩn bị rượu nho tốt nhất. Mỗi bàn còn phải cộng thêm mười xâu tiền. Còn có nhân lực, bàn ghế, bát đũa, rượu, thức ăn và việc vận chuyển. Cần phải có một chút phí khen thưởng linh tinh. Cộng tất cả vào là...
Trình Giảo Kim nghe nhức cả đầu, không kiên nhẫn khoát tay chặn lại nói:
- Nàng cứ nói ra giá đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền một bàn?
Bùi U híp mắt, giảo hoạt nói:
- Được rồi! Vì các ngươi là thủ hạ của Sở Vương, ta liền đưa ra giá là một trăm xâu một bàn.
Vị chưởng quầy ngồi ở bên kinh hãi suýt nữa ngã xuống. Một bàn tiệc rượu tốt nhất chỉ mới ba mươi xâu tiền. Vậy mà lại tính toán với vị quân gia này gấp ba lần. Thực sự là coi tiền như rác!
Bọn họ lại không biết, Trình Giảo Kim là dùng tiền của người khác nên mới khẳng khái hào phóng như vậy. Nếu là bản thân y bỏ tiền, thì mười xâu tiền còn đắt.
Trình Giảo Kim lấy 50 lượng bạc từ trong lòng ra, vỗ mạnh trên bàn, khí phách nói:
- Quyết định như vậy đi, đây là 50 lượng tiền đặt cọc, lấy trước đi!
Bùi U mặt mày hớn hở nói:
- Ta lấy tiền đặt cọc, đương nhiên phải viết biên lai. Như vậy đi! Chúng ta ký kết khế ước, đảm bảo đôi bên đều hài lòng, miễn cho việc lầm lỡ hôn sự.
Trình Giảo Kim đi rồi, Bùi U nhẹ nhàng thổi khô nét mực trên khế ước, vẻ mặt đắc ý. Vị chưởng quầy thì cận thẩn nói:
- Đông chủ, vị quân gia này giống như có bệnh.
Chưởng quầy chỉ vào đầu mình, Bùi U khinh thường cười lạnh nói:
- Y đúng là bị bệnh.
- Nhưng ngày mai sẽ phải chuẩn bị một trăm bàn a! Chúng ta thực sự không làm kịp.
- Hừ! Ai nói để cho chúng ta làm. . Ngươi đi tìm mấy quán rượu, cứ ra giá ba mươi xâu một bàn. Làm đủ một trăm bàn thì đưa tới cho bọn họ.
Chưởng quầy đảo tròng mắt nói:
- Đông chủ, kỳ thực cũng không cần phải ba mươi xâu. Chỉ cần hai mươi lăm xâu là đủ rồi.
Bùi U lắc lắc đầu:
- Hai mươi lăm xâu tiền, làm sẽ bị thiếu. Như vậy không tốt lắm. Cứ dựa theo giá ba mươi xâu tiền, bảo bọn hắn làm đầy đủ một chút. Hương vị phải tốt, rượu cũng phải ủ đúng thời gian. Đây chính là môn bài của chúng ta.
- Ta đã hiểu, ta sẽ đi tìm người ngay. ...
Mỗi khi gặp việc vui, một gia đình bình thường phải ăn uống tiệc tùng ba ngày ba đêm. Nhưng trong khoảng thời gian này, triều đình khởi xướng tiết kiệm. Cho nên, tiệc rượu ba ngày đổi thành một ngày. Từ giữa trưa bắt đầu ăn, ăn đến tối thì chấm dứt.
La phủ đã sớm giăng đèn kết hoa, treo chữ Hỷ màu đỏ. Cả phủ đều tràn ngập trong không khí vui mừng. Trời vừa mới sáng, quán rượu liền đem tới một trăm bàn ghế tới. Trong viện ngoài viện đều bày đặt đầy cả bàn ghế.
Tiệc cưới thực hiện Hợp Chiếu chế. Rượu và thức ăn đặt trên bàn, xung quanh bàn là ghế ngồi. Trong mâm còn đặt đầy các loại điểm tâm như dưa, trái cây, hạt thông, mật đường. Khách nhân tùy ý mà ngồi, không có quy củ gì. Tuy nhiên, theo Hợp Chiếu chế của Tùy Đường, nam nữ phải ngồi đối diện, nam nhân ngồi một bên, nữ nhân ngồi một bên.
Còn vị trí rất lộng lẫy được bố trí ngay đầu tiên thì không có người ngồi. Đây là chỗ ngồi của Sở Vương cùng Vương phi. Chỗ đó có người đặc biệt canh chừng, không cho phép người ngoài đi vào.
Sáng sớm, khách nhân lục tục tới. Có tướng quân cưỡi ngựa, có người là ngồi xe ngựa hoặc xe bò, những vị phu nhân tướng quân trang điểm xinh đẹp. Khách nhân của La Sĩ Tín chủ yếu là người trong quân đội. Quân chính của Đại Tùy được phân chia rất rõ ràng, là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau. Quân không quản chính, chính không quản quân. Ngoại trừ Binh bộ, Binh bộ là một cây cầu giữa quân và chính.
Trước cửa lớn, La phụ mặc một bộ áo bào màu đỏ thẫm, đầu đội mũ sa, vẻ mặt hồng hào đứng đó chào đón khách khứa. Đứng bên cạnh là Ngưu Tiến Đạt và Giả Nhuận Phủ cũng kiêm việc tiếp khách cùng điều khiển chương trình.
- Chúc mừng bá phụ có được con dâu. Lúc Sĩ Tín động phòng là lúc bá phụ sớm ôm cháu.
Khách khứa liên tục chúc mừng, La phụ cười như hoa, liên tục khách sáo nói:
- Cùng vui cùng vui, mau mời vào phủ.
- Hôm nay chậm trễ không chu toàn, mong mọi người thông cảm.
Từng đợt, từng đợt khách nhân nối đuôi nhau mà tới. Đến giữa trưa, đã có hơn một nghìn khách khứa tới. Rượu và thức ăn đã bưng lên đầy đủ. Số lượng vừa vặn, hương vị cũng tốt, khiến mọi người khen không dứt miệng. La phụ cũng cảm thấy có mặt mũi, thầm khen Trình Giảo Kim làm tốt.
Lúc này, một người tôi tớ lặng lẽ đi đến, kéo áo La phụ, nói nhỏ vào tai La phụ mấy câu. La phụ nhướn mày, dặn dò vài câu, liền đi theo tôi tớ vào trong phủ.
Trong một gian phòng, Trình Giảo Kim đang nhăn nhó ngồi một bên. Chưởng quầy của quán rượu thì đầy vẻ mỉm cười, còn đông chủ Bùi U thì ngồi bên kia.
- Tiệc cưới có vấn đề gì không?
La phụ vội vàng đi vào nhà hỏi.
Bùi U uống trà không nói, chưởng quầy đứng lên thi lễ, cười tủm tỉm nói:
- Rượu và thức ăn mang lên hơn nửa. Đông chủ của chúng ta chỉ bảo, có thể trước tính tiền hay không. Tiểu điếm lợi nhuận nhỏ, thực sự không thể trả trước hết được.
La phụ gật đầu. Đây là chuyện bình thường. Sau khi mang thức ăn lên là lúc tính tiền. Ông ta không có dị nghị gì, liền hỏi:
- Tổng cộng là bao nhiêu tiền?
- Tổng cộng là mười ngàn xâu tiền, trừ đi năm trăm xâu tiền đặt cọc, còn lại là chín ngàn năm trăm xâu. Dùng vàng bạc thay thế cũng có thể.
- Bao nhiêu?
La phụ thất thanh hỏi. Mấy ngày nay ông ta có chút bận bịu, không có thời gian hỏi về vấn đề giá cả. Nghe tới giá mười nghìn xâu tiền, ông ta cả kinh đến trợn mắt há mồm.
- Lão gia, một trăm xâu một bàn, tổng cộng mười ngàn xâu.
Ngây người sau một lúc lâu, La phụ liền tranh thủ kéo Trình Giảo Kim qua một bên, sốt ruột thấp giọng nói:
- Có lầm hay không. Một trăm xâu tiền một bàn, đến quán rượu Tam Tấn cũng chỉ mất có ba mươi xâu một bàn.
Trước đó La phụ đã hỏi giá cả của quán rượu Tam Tấn nên biết qua giá thị trường. Nghe thấy là một trăm xâu tiền một bàn, ông ta lập tực nóng nảy.
Vẻ mặt Trình Giảo Kim tràn đầy vẻ khổ sở. Lúc đàm giá, y đáp ứng rất sảng khoái. Nhưng làm thế nào để giải thích với La gia, lại là một vấn đề. Y hướng đôi mắt trông mong về phía Bùi U. Bùi U đang cúi đầu uống trà, không thèm nhìn y một cái.
Bất đắc dĩ, y chỉ phải thấp giọng nói nhỏ với La phụ:
- Đây là bởi vì quán rượu có liên quan với Sở Vương. Dù sao cũng phải để ý tới mặt mũi của Sở Vương. Cho nên cháu không có mặc cả.
Lời giải thích của Trình Giảo Kim thực sự sơ hở khắp phía. Nếu như là cửa hàng của Sở Vương, thì phải rẻ một chút mới đúng. Nào có chuyện hét giá cao như ăn thịt người nhà vậy chứ.
Tuy dựa vào gia sản của La Sĩ Tín, số tiền ấy vốn không có gì là lớn. Nhưng La phụ là một người tiết kiệm. Hơn nữa số tiền này là do đứa con vào sinh ra tử mới kiếm được. Ông ta không muốn coi tiền như rác.
Trình Giảo Kim nói không thông, La phụ liền hướng Bùi U thi lễ:
- Vị đông chủ này, giá tiền có thể thương lượng. Nhưng một trăm xâu một bàn thực sự quá đắt. Có thể giảm xuống một chút được không?
Bùi U không chút hoang mang lấy ra khế ước, mở ra nói:
- Ta cũng không phải là người không biết phải trái. Nhưng giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng. Nếu La bá phụ không đồng ý trả số nợ của Trình Giảo Kim, thì chi phí của bữa tiệc này, một xu ta cũng không cần. Ta sẽ đi tìm Dương Nguyên Khánh, xem ngài nói như thế nào.
Bùi U đứng lên nói:
- Chưởng quầy, chúng ta đi!
Chưởng quầy đi theo Bùi U ra ngoài. La phụ thở dài, cái này gọi là đạo đối nhân xử thế. Nếu đã thuê người làm, lại không trả tiền, chỉ sợ không chỉ đắc tội người, mà còn bị hủy hoại thanh danh. Nói cho cùng, trách nhiệm là của mình. Là do mình nhờ Trình Giảo Kim hỗ trợ. Quan trọng hơn, đây là hôn sự của đứa con. Vì mấy nghìn xâu mà cãi nhau, La gia sẽ bị mất hết mặt mũi.
La phụ chỉ phải gọi lại bọn họ nói:
- Hai vị xin dừng bước!
Bùi U đứng lại, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi lại, các vị có trả khoản tiền này không?
La phụ quay đầu lại nhìn thoáng qua Trình Giảo Kim, lập tức sửng sốt, Trình Giảo Kim đã biến mất dạng. Tên trời đánh này, chẳng biết đã chuồn mất từ khi nào.
Vạn bất đắc dĩ, La phụ chỉ phải nén căm tức trong lòng nói:
- Được rồi! Ta sẽ trả số tiền này. ...
Bữa cơm ăn đến lúc hoàng hôn, Dương Nguyên Khánh còn không có xuất hiện. La phụ hơi nóng nảy, Sở Vương là vị khách nhân quan trọng nhất. Nếu hắn không đến, danh vọng của La gia sẽ bị hạ thấp. Ông ta vội vàng tìn Ngưu Tiến Đình, thấp giọng nói:
- Tiến Đình, ngươi đi đến phủ Sở Vương nhìn một cái. Xem Sở Vương đã xuất phát hay chưa.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng của Giả Nhuận Phủ ở cửa lớn hét to:
- Sở Vương điện hạ cùng Vương phi giá lâm!
Toàn bộ khách nhân trong phủ lập tức an tĩnh. Mọi người đều đứng lên. Chỉ thấy có hơn mười thị vệ tiến lên phía trước, phía sau là Dương Nguyên Khánh mặc áo bào tím, đầu đội mũ ô lung, chậm rãi đi đến.
Đi bên cạnh là Sở Vương phi nghi thái đường đường. Nàng mặc một bộ quần áo mộc mạc, váy dài màu vàng, trên mặt có bôi lớp phấn mỏng, tóc được búi gọn gàng, nhưng trên búi tóc không có gắn nhiều trang sức quý giá gì. Chỉ có một cây trâm bằng ngọc bích. Nàng trang điểm tuy mộc mạc, nhưng khí chất thong dong và nụ cười nhẹ nhàng vẫn khiến các vị khách ở đây lâm vào khuynh đảo.
La phụ cuống quít chạy ra đón chào, thi lễ thật sâu nói:
- Hoan nghênh sở Vương điện hạ và Vương phi đại giá quang lâm hôn lễ của khuyển tử. Cả La phụ đều hết sức vinh hạnh.
Dương Nguyên Khánh ôm quyền trả lễ, áy náy nói:
- Vốn định đến sớm một chút. Nhưng hội nghị ở Tử Vi Các vừa mới chấm dứt nên mới đến chậm. Mong a thúc thứ lỗi!