Dương Nguyên Khánh khinh thường cười lạnh một tiếng, chỉ vào Dương Thiết Thiện, cười nói!
- Lão quỷ háo sắc này còn có mặt mũi nói chuyện quy định của gia tộc sao, trong quy định của gia tộc nói sau sáu mươi tuổi không được cưới thêm nữa. Mà lão quỷ háo sắc này tám mươi tuổi, còn cưới một tiểu nha hoàn bằng tuổi cháu gái lão làm thiếp, không ngờ còn có mặt mũi ở trong này ra vẻ đạo mạo nói chuyện quy định của gia tộc.
Trong đại sảnh vang lên một tràng cười ha hả, nhưng lập tức lại lặng ngắt như tờ, một cảm giác sợ hãi đè nén lại sự buồn cười trong lòng. Trong ấn tượng của mọi người, hết thẩy con cháu của Dương gia khi bị đưa đến nơi đây chịu xử phạt theo quy định của gia tộc, người nào cũng đều là quỳ trên mặt đất khóc rống giàn dụa nước mắt, thỉnh cầu gia tộc khoan hồng tha thứ. Giống như Dương Nguyên Khánh vào cửa không quỳ, còn giáp mặt nhục mạ trưởng bối có thân phận cao nhất, chỉ sợ cả trăm năm Dương gia cung không một người. Nhưng không ít người trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, đã sớm không quen nhìn Dương Thiết Thiện này cưới thiếu nữ, mắng thật hay lắm.
Dương Thiết Thiện tức giận đến sùi bọt mép, mặt căng lên đỏ bừng, gần như muốn ất xỉu. Sau năm mươi tuổi, lão chưa từng bị người nào chỉ vào mũi mắng như vậy, hơn nữa lại là ở từ đường.
Lão liều mạng đập bàn,
- Phản! Phản! Kéo xuống đánh cho ta!
Dương Ước trong lòng lại biết, đây là Dương Nguyên Khánh lớn tiếng doạ người. Trước chỉ trích Dương Thiết Thiện trái với quy định của gia tộc mà không bị phạt, như vậy sẽ không có chỗ nào trách mắng hắn.
Ông ta vội vàng khuyên nhủ:
- Nhị bá bớt giận, không thể giận nghịch tử này mà làm tổn thương thân thể, chúng ta có thể thêm cho nó tội bắt nạt tổ tiên.
Mấy trưởng lão bên cạnh cùng nhau khuyên lão, Dương Thiết Thiện từ từ bình tĩnh trở lại. Sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh, ước gì cắn một nhát cho hắn chết.
Lúc này Dương Nguyên Khánh đã sớm coi lão già trước mắt này là người lạ. Từ trong xương cốt hắn từ nhỏ đã là phản nghịch, từ nhỏ bị Dương gia kỳ thị khiến cho ý thức của hắn đối với gia tộc Dương thị rất mờ nhạt, chỉ là nể mặt ông nội, mới miễn cưỡng thừa nhận chính mình là một thành viên trong gia tộc. Mà hiện tại, gia tộc không ngờ áp định hắn tội danh bắt nạt mẫu thân, khi quân phạm thượng, trong lòng hắn đã đem lễ pháp của dòng họ Dương gia đạp ở dưới chân. Nếu đã xé bỏ bộ mặt bên ngoài, hắn cũng không tiếp tục để mình phải chịu oan khuất. Nhưng đồng thời hắn cũng muốn dùng kỹ xảo, không thể khiến mình rơi vào vị thế bất nghĩa, phải kích động cho bọn họ tức giận, khiến cho Dương gia từ bỏ hắn, mà không phải hắn phản lại Dương gia.
Dương Ước phải khống chế nhịp điệu, không thể để Dương Nguyên Khánh dắt mũi bọn họ được. Ông ta nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi hỏi:
- Nguyên Khánh, ngươi vì sao không quỳ?
Dương Nguyên Khánh cười cười, nói:
- Lời này của Dương Sử Lệnh thật kỳ lạ. Thánh Thượng chính miệng nói với ta, về sau thấy người không cần quỳ. Chẳng lẽ Dương Sử Lệnh còn muốn ngồi cao hơn so với Thánh Thượng sao?
- A!
Trong Tộc Nghị đường vang lên tiếng hô kinh hãi. Những lời này của Dương Nguyên Khánh quả thực là to gan lớn mật. Vài tên trưởng lão càng hoảng sợ biến sắc, ngay cả Dương Ước cũng không thể bình tĩnh được. Ông ta đập mạnh vào bàn gầm lên giận dữ,
- Dương Nguyên Khánh, ngươi thật lớn mật!
Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên giơ ngang Bàn Dĩnh Kiếm lên, lạnh lùng nói:
- Đây là Thiên Tử Kiếm của Thánh Thượng, lão muốn Thiên Tử Kiếm phải quỳ trước lão sao?
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, mặt mỗi người đều mang vẻ sợ hãi. Sắc mặt Dương Ước lại càng đại biến, gắt gao nhìn chằm chằm Bàn Dĩnh Kiếm mà một câu cũng nói không nên lời.
Dương Thiết Thiện ở phía sau do tuổi quá lớn, bị dọa đến vãi nước tiểu, giọng lão run rẩy cầu khẩn nói:
- Không bằng hôm khác xét hỏi lại!
- Không!
Một tiếng 'không' này, là Dương Ước và Dương Nguyên Khánh đồng thời hô lên. Dương Ước cũng là người đi đánh giặc, tính cách cứng rắn, mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng nhận thua. Mà Dương Nguyên Khánh cũng không muốn buông tha chuyện này.
Hắn thu kiếm lại,
- Các vị nói đi! Định ta tội gì, xử trí như thế nào, ta chăm chú lắng nghe.
Kỳ thật lúc này trong lòng Dương Ước đã hơi nghi ngờ, ông ta cũng không biết trong tay Dương Nguyên Khánh có Bàn Dĩnh Kiếm. Lúc này ông ta thấy trong tay Dương Nguyên Khánh có kiếm của thiên tử, liền không biết xử phạt đêm nay có phải là sáng suốt hay không. Nhưng hôm trước Hoàng thượng chính miệng nói với ông ta, bất mãn Dương Nguyên Khánh can thiệp vào chuyện nhà, bảo ông ta phải quản thúc nghiêm hơn. Đây lại rõ ràng là hy vọng mượn tay của ông ta để giáo huấn Dương Nguyên Khánh.
Ông ta cảm giác giữa hai bên dường như hơi mâu thuẫn, mà ông ta đã bị trả lại tấu chương đến hai lần, nếu như lại có lần thứ ba, ông ta sẽ bị miễn chức mất quan. Áp lực cực lớn khiến cho ông ta không có lựa chọn, ông ta đứng lên, cầm lấy giấy định tội của gia tộc đọc:
- Con vợ kế Nguyên Khánh, trong mắt không có quy định của gia tộc, bất kính với tôn trưởng, chiếm tài sản của gia tộc làm của riêng...
- Chờ một chút!
Dương Nguyên Khánh cắt ngang lời của ông ta.
- Cái gì gọi là chiếm tài sản của gia tộc làm của riêng? Chính là một ngàn mẫu đất kia sao? Đó là đất đai tiên đế ban cho ông nội, ông nội cho ta một phần trong đó, có quan hệ gì với lão đâu?
- Nhưng quy định của gia tộc rõ ràng quy định, một trăm mẫu đất trở lên, chưa thảo luận cùng gia tộc, không được chia cho người trong gia tộc.
Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua con cháu của Dương gia hai bên, lắc đầu,
- Đường đường là con cháu của Dương gia, không tập trung tư tưởng vào việc kiến tạo công lao xây dựng sự nghiệp, lại một đám cận thị như chuột tham lam, nhìn chằm chằm vào cái gia sản còm cõi, nằm hưởng thụ trên quân công của ông nội. Ông nội đã được phong làm Thượng Thư Lệnh, các vị còn có thể hưởng thụ được mấy ngày đây?
Dương Nguyên Khánh nói một hồi, mắng cho người trong gia tộc ở hai bên đều xấu hổ mà cúi đầu.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn chăm chú vào Dương Ước nói:
- Mảnh đất này là ông nội cho ta, là ruộng đất quân công của ông nội ta. Ta mặc kệ Dương gia có quy định gì, đất ta sẽ không trả. Nguyên nhân cụ thể lão có thể đi hỏi ông nội, đề nghị lão hỏi với tư cách cá nhân, đừng để ông nội mắc phải tội lớn!
Dương Ước ho khan một tiếng, cũng không đề cập đến việc đất đai nữa, tiếp tục nói:
- Tội danh thứ hai là bắt nạt mẫu thân, ngươi có nhận không?
Dương Nguyên Khánh nhìn Trịnh phu nhân, lắc đầu nói:
- Bà ta không phải mẫu thân của ta, ta có tội gì? Mẫu thân của ta họ Lý, đã qua đời khi ta hai tuổi, ta còn có một mẹ nuôi họ Thẩm. Ta chỉ có hai người mẹ này thôi, ta đối với hai người họ là khắc ghi không quên ơn, không có người mẹ thứ ba nào nữa.
Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh ánh mắt hơi cay, trong lòng cũng có chút áy náy. Hắn nên đến trước nấm mồ của mẹ đẻ của mình để khấn vái, để linh hồn bà cảm thấy an ủi.
Dương Nguyên Khánh phủ nhận trước mặt mọi người, khiến trên mặt Trịnh phu nhân cũng có chút không nhịn được, bà ta cao giọng, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận ta là mẹ cả của ngươi sao?
Dương Nguyên Khánh lạnh nhìn kỹ bà ta, không khoan dung chút nào mà phản bác,
- Ta từng gọi bà là mẫu thân, ta cũng từng hy vọng bà là mẹ của ta, nhưng bà đã từng coi ta là con của bà sao? Chỉ sợ là không có lần nào. Trịnh phu nhân, bà không xứng với hai chữ 'mẫu thân'. Đương nhiên, đối với hai con trai bà, bà đúng là mẫu thân, còn đối với ta, bà không xứng. Chẳng lẽ bà muốn ta nói ra, tiền tiêu vặt hàng tháng của ta có bao nhiêu sao? Vì sao ngay cả lớp học của gia tộc ta cũng không có tư cách đến? Chẳng lẽ bà muốn ta nói ra hết sao?
Trịnh phu nhân bị ánh mắt linh hoạt, sắc bén của Dương Nguyên Khánh nhìn chằm chằm khiến cho một phen chột dạ. Bà ta cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại quay về phía Dương Ước,
- Còn có tội danh gì nữa, nói hết ra một lượt đi!
Dương Ước cảm giác được toàn bộ nhịp điệu đều bị Dương Nguyên Khánh nắm giữ. Ông ta bị dắt mũi đi, giống như không phải gia tộc đang xét hỏi hắn, mà là hắn đang xét hỏi gia tộc vậy.
Nhưng Dương Ước cũng không có cách nào khác, đành phải nói:
- Còn có chính là ngươi khi quân phạm thượng.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào mắt ông ta, sau một lúc lâu, lắc đầu nói:
- Dương Sử Lệnh, lão cũng đường đường là một trọng thần tam phẩm. Hy vọng sau này lão đừng nói ra lời nói ngây thơ như vậy. Ta không ngại nói cho lão một sự kiện, trưa hôm nay ta đến Bùi phủ dự tiệc, là Bùi Thị Lang -Bùi Củ đích thân mời ta đến... Nếu ta khi quân phạm thượng, ông ta sẽ mời ta sao? Nếu ta khi quân phạm thượng, Thiên Tử Kiếm của Thánh Thượng sẽ ở trên tay ta sao?
Dương Nguyên Khánh chỉ vào thái dương của chính hắn nói,
- Dương Sử Lệnh, lão dùng chỗ này suy nghĩ cho tốt một chút.
Dương Nguyên Khánh thở hắt ra một cái thật dài,
- Được rồi, tội danh đã đọc xong hết rồi, tiếp theo là xử phạt. Phải xử phạt như thế nào. Nói đi!
Dương Ước ngơ ngác ngồi ở trên ghế dựa, một câu cũng không nói gì. Điều Dương Nguyên Khánh nói khiến trong lòng ông ta loạn lên. Tuy rằng khi ông ta nhìn thấy Bàn Dĩnh Kiếm đã thấy hơi không đúng rồi, nhưng trong lòng ông ta nghĩ vào trước là chủ, không chịu đối mặt. Mà hiện tại Dương Nguyên Khánh mạnh mẽ đưa điểm đáng ngờ này ra cho ông ta, ông ta bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, chẳng lẽ là ông ta hiểu lầm thánh ý sao? Ý của Thánh Thượng không phải là bảo ông ta giáo huấn Dương Nguyên Khánh, mà là bảo ông ta bồi dưỡng Dương Nguyên Khánh, là như thế này sao?
Nhưng Tiêu Hoàng hậu lại thật sự bất mãn với hắn, đây lại là chuyện cực kỳ chính xác. Trong đầu ông ta đầy mơ hồ, đến nỗi thất thần, quên mất hiện tại nên tuyên bố tội danh.
Lúc này Dương Thiết Thiện lại khôi phục lại, lão không quên được Dương Nguyên Khánh nhục mạ lão là quỷ háo sắc trước mặt mọi người. Lão run rẩy đứng lên, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh một cách hung tợn nói:
- Ấn định xử phạt theo quy định thứ hai của gia tộc, từ bỏ tộc tịch ba năm, đánh một trăm roi, trục xuất khỏi Dương phủ!
Dương Nguyên Khánh lắc đầu,
- Để một lão quỷ háo sắc tuyên đọc xử phạt, thật sự là khiến ta nhục nhã.
Hắn lại hạ giọng nói với Trịnh phu nhân:
- Ta biết hiện tại bà đang mừng thầm, ta không ngại nói cho bà một tin tức. Thánh Thượng đã nghe theo lời khuyên bảo của ta, quyết định lập Tấn vương làm Thái Tử. Con của bà làm việc cho Tề vương, thật sự không có tiền đồ, bà tới cầu xin ta đi! Ta có thể cho y làm tham quân ti nghị ở Tấn vương phủ.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh lại khẽ mỉm cười với Dương Ước, xoay người nghênh ngang mà đi.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, cũng không ai biết đây là kiểu xử phạt gì. Rất nhiều người đều nhận thấy là không hợp lý, nhưng chẳng ai biết nên nói điều gì? Chỉ cảm thấy trong lòng nặng trịch.
Dương Ước nhìn theo bóng dáng hắn. Lời nói vừa rồi Dương Nguyên Khánh nói với Trịnh phu nhân ông ta cũng có nghe thấy, ông ta bỗng nhiên có một cảm giác chân đã giẫm lên một khoảng không. Thánh Thượng đã nghe theo lời khuyên bảo của hắn, quyết định lập Tấn vương làm Thái Tử, đây là ý gì? Tim ông ta đập không ngừng một cách bất an cực độ, ông ta cảm thấy chính mình dường như vừa làm một việc rất không sáng suốt.
Màn đêm bao phủ điện Tử Vi cung Đại Hưng, cây cối cao lớn thấp thoáng che lấp cung điện, ánh đèn mờ mờ. Mấy trăm thị vệ xếp thành hàng qua lại ở xung quanh đại điện đi tuần tra, cảnh giác nhìn chăm chú tình hình bốn phía. Lúc này, một gã hoạn quan già vội vàng đi ra từ chỗ khúc của hành lang, bước nhanh đi đến hướng chính điện.
- Lý công công, đã trễ thế này, còn có chuyện gì bẩm báo Thánh Thượng sao?
Một gã thị vệ nói giỡn.
- Ài! Không có cách nào khác, Thánh Thượng đang chờ tin tức mà!
- Lý công công, tin tức gì vậy! Muộn như vậy mà Thánh Thượng còn chờ, có thể nói ra một ít hay không?
- Ôi! Các ngươi cứ canh gác cho tốt đi, đừng hỏi nhiều, không phải đại sự quân quốc gì đâu.
Lão hoạn quan đi lên chính điện, cứ thế đi vào hướng phía trong điện.
Ngự thư phòng bên trong cung điện, Dương Quảng đang hết sức chăm chú phê chuẩn chỉnh sửa một cuộn thánh chỉ ở dưới ánh đèn. Đây là ý chỉ sắp tuyên bố vào sáng ngày mai, tiến phong Tấn Vương Dương Chiêu làm Ung Vương.
Vốn cũng không cần phải phong Dương Chiêu làm Ung Vương. Năm đó ông ta cũng lấy hiệu là Tấn vương nhập chủ Đông cung, nên con trai cả của chính mình cũng lấy hiệu Tấn vương nhập chủ Đông cung, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng ông ta nghe được bẩm báo, gần đây triều đình và dân chúng mỗi người dù là cao hay thấp đều đang quan tâm ai được lập làm Thái Tử, tâm tư đều đặt ở chuyện này. Hơn nữa rất nhiều đại thần đều đang liên kết lại với nhau, làm cho nhân tâm hoảng sợ.
Thánh chỉ của ông ta tóm lại phải nói ra quyết định lập Thái Tử của chính mình, nói cho các đại thần một cách rõ ràng. Như vậy, tiến phong Tấn vương làm Ung Vương chính là chỉ thị rõ ràng tốt nhất. Nói chung, phong Thân vương ở nơi đô thành, chính là điềm báo trước sẽ sắc phong Thái Tử.
Ý chỉ viết cũng không tồi, ông ta rất vừa lòng. Dương Quảng liền dùng bút son phê một chữ ở trên thánh chỉ. Lúc này, một gã hoạn quan bẩm báo,
- Bệ hạ, Lý công công đã trở lại!
- Cho ông ta vào!
Dương Quảng buông bút son, đặt thánh chỉ sang một bên. Thấy lão hoạn quan tiến vào, liền cười hỏi:
- Dương gia xử phạt ra sao?
- Hồi bẩm bệ hạ, xử phạt là từ bỏ tộc tịch ba năm, đánh một trăm roi, trục xuất khỏi Dương phủ.
- Ồ! Đã đánh rồi sao?
- Không có, Dương Nguyên Khánh thực đúng là ương ngạnh, xoay người bỏ đi rồi. Dương phủ từ cao tới thấp không ai dám động đến cậu ta.
Dương Quảng híp mắt mỉm cười, không tồi, kết quả khiến ông ta rất vừa lòng. Dương Ước không hổ là cao thủ giỏi về hiểu rõ thánh ý.
Dương Quảng lấy từ trên bàn ra một miếng ngọc chặn giấy hình thiên nga, thiên nga giương cánh bay cao, trông rất sống động, đưa cho lão hoạn quan,
- Ngày mai ngươi đem vật này thay trẫm đưa cho Nguyên Khánh, nói trẫm rất thông cảm với tâm trạng của cậu ta, bảo cậu ta nên để ý tới ý nghĩa của con thiên nga giương cánh này.