Chương 542: Chiến lược đối kháng

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Cao Nguyệt 13-07-2023 13:51:04

Ban đầu Tây Tần bá vương Tiết Cử dẫn 100 ngàn đại quân tiến quân đến quận Bình Lương, băng qua eo sông Đạn Tranh tiến vào quận An Định. Lão lệnh Lương Sư Đô dẫn 10 ngàn quân thủ thành An Định, lão thì tự mình dẫn 90 ngàn đại quân đóng ở Thiển Thủy Nguyên, rình rập Quan Trung. Thời điểm này Lý Uyên cướp lấy Quan Trung chưa đến 10 ngày, đại quân Tiết Cử tạo áp lực ở phía bắc khiến cho Quan Trung chấn động. Lý Uyên vừa mới mất đi mưu sĩ Lưu Văn Tĩnh, đang tâm phiền ý loạn, lại nhận được tin đại quân Tiết Cử tiếp cận, loạn trong giặc ngoài làm gã sứt đầu mẻ trán. Gã khẩn cấp lệnh Khuất Đột Thông làm tiên phong, dẫn 20 ngàn quân đóng giữ ở huyện Tân Bình, phòng ngự quân Tây Tần tấn công Quan Trung, sau đó lệnh Lý Hiếu Cung làm chủ tướng, Lưu Hoằng Cơ làm phó tướng, dẫn 80 ngàn quân đến quận Bắc Địa nghênh chiến. Cung Đường Vương của Lý Uyên cùng đại phủ Thừa tướng xây dựng trong điện Vũ Đức ở cung Thái Cực. Điện Vũ Đức cũng chính là nơi Dương Kiên tuyên bố xóa bỏ thái tử Dương Dũng, cũng là điện các quan trọng của triều đình Đại Tùy, nó thực tế là một tổ hợp kiến trúc tạo thành, tiền điện, hậu điện, Thiên điện trái phải, cùng với bên trái là Bàn Long các, bên phải là Tê Phượng các và mấy trăm gian điện đường lầu các. Nơi làm việc của Lý Uyên gọi là Đường Vương các, từ Tàng Thư các trong điện Vũ Đức đổi thành, mặt sau vẫn là thư phòng, mặt trước thì thành nơi làm việc và phòng nghỉ ngơi của gã. Lúc này ở trong phòng Lý Uyên đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong mắt gã che dấu không được vẻ sầu lo, sự hăng hái khi vừa cướp được Quan Trung bây giờ không còn sót lại chút gì. Gã mới cướp lấy Quan Trung gần 10 ngày, nguy cơ cũng nối gót tới. Dương Nguyên Khánh dẫn quân đánh vào Quan Trung làm cho gã mất mặ, sau đó lại bắt đi quân sư Lưu Văn Tĩnh làm gã phẫn nộ, uất ức không có chỗ giải phóng, nhưng khi gã còn chưa kịp thở tiếp một hơi thì đại quân Tây Tần Tiết Cử đánh tới, nguy cơ trùng trùng điệp điệp làm cho gã thở không ra hơi. Trên cơ bản gã có thể đoán được Tiết Cử tiến công Quan Trung chắc chắn cùng có liên quan đến Dương Nguyên Khánh. Nếu không Dương Nguyên Khánh đã không kịp thời bỏ chạy như vậy, đem e sông Đạn Tranh tặng cho Tiết Cử, làm cho đại quân Tây Tần có thể tiến quân thần tốc. Giữa hai người bọn họ nhất định đã đạt thành thỏa hiệp nào đó, có lẽ Tiết Cử chiếm Quan Trung, Dương Nguyên Khánh sẽ đạt được Quan Nội. Trong lòng vô cùng căm phẫn và áp lực làm cho Lý Uyên gần như không kìm nổi ngửa mặt mà thét. Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lý Kiến Thành: - Phụ thân, con có thể vào không? Lý Uyên nén một hơi thở vào lòng: - Vào đi! Lý Kiến Thành bước đến, khom người hành lễ: - Phụ thân, con có việc bẩm báo. Lý Uyên thấy trưởng tử không mặc quan phục, chỉ mặc một bộ trường bào màu xanh, đầu đội bình cân. Gã có chút mất hứng nói: - Con là Đường thế tử, lại kiêm nhiệm Hộ bộ thượng thư, quyền cao chức trọng, làm sao con lại mặc tiện phục, còn ra thể thống gì nữa. Lý Kiến Thành vội vàng nói: - Con mặc như vậy là có nguyên nhân, phụ thân hãy nghe con giải thích. - Con nói đi! Chuyện gì? - Con vừa mới nhận được tình báo, quân đội của Dương Nguyên Khánh đã nhanh chóng lên phía bắc, những không phối hợp với Tiết Cử tấn công Quan Trung, cho nên lần đại chiến này, thực tế đối thủ của chúng ta chỉ có Tiết Cử. Lý Uyên mừng rỡ, vội hỏi: - Con có thể khẳng định quân đội của Dương Nguyên khánh không có mặt? Lý Kiến Thành gật đầu khẳng định: - Con có thể khẳng định, chắc chắn sẽ đi! Lý Uyên hết sức vui vẻ đưa tay vỗ vỗ trán, thật sự tốt quá, không có quân đội của Dương Nguyên Khánh, lòng gã nhẹ hơn phân nửa, đêm nay cuối cùng cũng thể thoải mái ngủ một giấc. Lý Kiến Thành thấy phụ thân mừng rỡ, trong lòng y cũng tràn đầy cảm giác thành tự, nhưng y còn sự tình khác tìm phụ thân, y lại nói: - Phụ thân, hôm nay con đến là có sách lược đẩy lùi kẻ địch, có thể nói là có biện pháp đối phó Tiết Cử. Lý Uyên luôn luôn rất tin tưởng trưởng tử, rất nhiều năm rồi Lý Kiến Thành vẫn là trợ thủ đắc lực của gã. Gã biết Lý Kiến Thành rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng phát biểu ý kiến, nếu y muốn nói ra thì nhất định sẽ cân nhắc trước. Lý Uyên tinh thần phấn chấn, cười nói: - Con nói đi, biện pháp gì? - Con đề nghị thực hành kế xa thân gần đánh, phỏng chừng Dương Nguyên Khánh và Tiết Cử là đồng minh, vậy chúng ta cũng có thể cùng Tây Lương Vương Lý Quỹ kết minh. Dù sao tất cả chúng ta đều cùng họ Lý, quan trọng hơn hết là Lý Quỹ cũng bị Tiết Cử uy hiếp, hai người họ không đội trời chung, chúng ta có thể liên hợp với Lý Quỹ cùng đối phó Tiết Cử, như vậy Tiết Cử sẽ hai mặt thụ địch, gã muốn kéo dài cũng khó. - Vậy còn ảnh hưởng của Dương Nguyên Khánh, con cân nhắc qua chưa? Lý Kiến Thành khẽ cười, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho phụ thân: - Đây là Phong Châu Hàn Sưởng vừa mới phái người đưa tới tình báo, phụ thân xem sẽ hiểu rõ chân tướng của Dương Nguyên Khánh. Lý Uyên tiếp nhận phong thư, đọc lướt qua, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Quân của Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu chết hơn 80 ngàn người, gã cho rằng trên dưới 50 ngàn không ngờ hơn 80 ngàn. Trận chiến phòng ngự này của Phong Châu lần này thật sự thảm hại, khó trách quân Đột Quyết tổn thất hơn 200 ngàn người. Hàn Sưởng là thủ hạ của Lý Kiến Thành, là thám tử y tự lựa chọn phái đến Phong Châu làm nội ứng, y vô cùng tín nhiệm Hàn Sưởng, y không hề nghi ngờ tình báo của Hàn Sưởng. Lý Kiến Thành cười nói: - Con vẫn cho rằng Dương Nguyên Khánh lần này tấn công Quan Trung chỉ là phô trương thanh thế, chắc là vì lần đánh bại quân Đột Quyết này làm hắn tổn thất nghiêm trọng. Vì hắn sợ chúng ta tiến công Phong Châu, nên hắn giành tiến công chúng ta trước, lần này hắn vội vàng lui lại, có thể thấy đây là đầu voi đuôi chuột, nhưng con không có chứng cớ, cho nên không dám vọng ngôn, hiện tại có tình báo của Hàn Sưởng, đã chứng thực phán đoán của con hoàn toàn chính xác. Lý Uyên thở phào nhẹ nhõm, nếu sự thật là vậy, như thế trận chiến của gã và Tiết Cử sẽ không còn lo lắng gì khác nữa, kế xa thân gần đánh của Kiến Thành cũng khả thi, gã gật đầu nói: - Thật ra ta tính toán đầu tiên tiến công Lý Quỹ trước, ta muốn trại ngựa Hà Tây, chiến mã đối với chúng ta rất quan trọng. Nhưng hiện tại đối phó Tiết Cử mới là trọng yếu nhất, ta đồng ý cùng Lý Quỹ kết minh. Lý Uyên nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lý Kiến Thành, đột nhiên tỉnh ngộ. - Kiến Thành, chẳng lẽ con muốn đích thân đi? Lý Kiến Thành gật đầu: - Cùng Lý Quỹ kết minh, không ai thích hợp hơn con. -Không được! Lý Uyên kiên quyết cự tuyệt. - Lưu Văn Tĩnh bị Dương Nguyên Khánh bắt đi ta đã hối hận rất nhiều, ta không thể để bi kịch tái diễn, con là Đường thái tử, con càng không thể đi. - Phụ thân, Lý Quỹ không phải là Dương Nguyên Khánh, người này không có dũng khí và quyết đoán, y không dám giữ con lại. Lý Uyên thở dài nói: - Ta biết Lý Quỹ chỉ là chó giữ nhà, y quả thật không có quyết đoán giữ con lại. Nhưng ta lo lắng Dương Nguyên Khánh, một khi hắn và Lý Quỹ đạt thành giao dịch nào đó, ta sợ Lý Quỹ sẽ đem con giao cho Dương Nguyên Khánh, hoặc người dưới tay y sẽ làm như vậy, khi đó dù ta có hối hận cũng muộn! Vẫn là cho nhị thúc của ngươi đi, nhị thúc con có thể đại biểu cho ta, hơn nữa nhị thúc con cũng quen biết Lý Quỹ, có thể khuyên phục Lý Quỹ cùng chúng ta kết minh. Lý Kiến Thành thở dài trong lòng, y vẫn cho mình là thích hợp nhất nhưng y không thể không thừa nhận phụ thân cân nhắc cẩn thận hơn, Lý Kiến Thành cũng không kiên trì nữa. Lúc này y lại nghĩ đến một sự kiện, tiếp tục nói: - Phụ thân, còn có nhị đệ, con đề nghị phái nhị đệ dẫn quân đi đối phó Tiết Cử, con lo Lý Hiếu Cung không phải đối thủ của Tiết Cử. Lý Uyên bởi vì chuyện Lý Thế Dân bắn chết Lý Trí Vân nên vẫn còn tức giận, tước đoạt quyền dẫn binh của Lý Thế Dân. Lý Kiến Thành đề nghị làm cho gã do dự, gã trầm tư thật lâu, sau đó lắc đầu: - Ta tạm thời không suy xét việc này, về sau bàn lại. Lý Thế Dân tuy rằng bị tước đoạt binh quyền, nhưng y không bị nhốt, y vẫn đảm nhiệm chức vị Kinh Triệu Doãn, hơn nữa y còn được phụ thân Lý Uyên phong làm Tần quốc công. Y cũng không oán hận gì, mỗi ngày đều bận rộn công chuyện ở kinh thành, tuần tra trị an, ổn định giá lương thực, tu sửa tường trong phường, bình ổn giá hàng, tất cả những việc này là trách nhiệm của Kinh Triệu Doãn. Tuy nhiên quy mô xâm lấn của Tiết Cử làm cho Lý Thế Dân lo lắng, y từng nghe sư phụ Trường Tôn Thịnh nói qua, Tiết Cử từng là thị vệ bên cạnh Tề vương, võ nghệ cao cường, đối nhân xử thế âm hiểm, xảo trá, không phải hạng người lỗ mãng, Lý Thế Dân rất lo lắng Lý Hiếu Cung khinh địch mà đại bại. Nhưng lo lắng cũng không có cách nào, phụ thân đoạt binh quyền của y, khiến cho y không thể lãnh binh xuất chiến, Lý Thế Dân chỉ có thể đem sầu lo dằn lại trong lòng. Sáng sớm, Lý Thế Dân phê duyệt xong mấy phần báo cáo, liền chuẩn bị như mọi ngày đi trên đường phố tuần tra. Y vừa mới đi ra phủ nha, liền gặp một gã văn sĩ đang nói với thân binh cái gì đó. Người văn sĩ này ước chừng hơn 30 tuổi, thân mặc áo vải, mặt trắng như ngọc, lưu lại ba chòm râu đen nhánh, ánh mắt trầm tĩnh. -Có chuyện gì? Lý Thế Dân hỏi.