Vũ Văn Thành Đô cưỡi ngựa chậm rãi tuần tra ở đầu thành. Việc quân Đột Quyết ngưng chiến khiến cho binh sĩ quân Tùy có chút thời gian quý giá để nghỉ ngơi. Bọn họ đã nghỉ ngơi một ngày, rồi lại nghỉ thêm một ngày, thể lực đã khôi phục đến bảy phần, như vậy ít nhất vẫn có thể giữ thành năm ngày nữa.
Lúc này trong lòng y vô cùng cảm kích đối với Dương Nguyên Khánh. Đúng là quân cứu viện của Dương Nguyên Khánh đến làm giảm bớt rất nhiều áp lực đối với thành Nhạn Môn, do vậy khiến thành Nhạn Môn cuối cùng không bị công phá, công cứu giá lần này bất luận thế nào y cũng phải tâu lên Thánh Thượng.
Lúc này, một tên binh sĩ chạy tới bẩm báo:
- Đại tướng quân, Thánh Thượng truyền ngươi đến yết kiến!
Vũ Văn Thành Đô gật gật đầu, y ngừng suy nghĩ, phóng ngựa chạy về phía dưới thành.
Tình thế dịu đi làm cho Dương Quảng mấy ngày nay tâm tình cũng dần dần tốt hẳn lên, y thấy được hi vọng thoát được nguy hiểm, trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười. Lúc này, y đang ngồi trong phòng chậm rãi ăn bát cháo tổ yến.
Một tên hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Vũ Văn tướng quân đã tới.
- Truyền hắn vào!
Một lát, Vũ Văn Thành Đô vội vàng đi vào, khom người thi lễ "Tham kiến bệ hạ!"
- Vũ Văn ái khanh. Trẫm nghe được một tin đồn, nói Tây Hình Quan đã được quân Tùy chiếm giữ rồi, chuyện này có thật hay không?
- Hồi bẩm bệ hạ, thần vừa mới bắt được một tên lính lén lút tới thu thập thi thể quân Đột Quyết. Theo hắn khai, nguyên nhân quân Đột Quyết lại điều động binh lực vì Tây Hình Quan bị quân tùy chiếm giữ, Thủy Tất Khả Hãn tự mình đi đốc chiến.
- Nói như vậy, đại quân của Dương Nguyên Khánh có thể vượt qua được núi Câu Chú tới cứu giá, phải không?
Vũ Văn Thành Đô lắc đầu nói:
- Bệ hạ, nghe nói chỉ có Tây Hình Quan được chiếm giữ. Nhưng tình thế phía Tây quan vẫn không có gì thay đổi, quân của Dương Nguyên Khánh vẫn đang giao tranh với một trăm ngàn quân Đột Quyết. Thần hoài nghi là do một tiểu đội xuất kỳ binh quân Tùy xuất hiện bất ngờ chiếm lĩnh được Tây Hình Quan.
Dương Quảng trầm ngâm một chút, nhất thời không hiểu được
- Vậy việc chiếm lĩnh Tây Hình Quan có tác dụng gì không?
- Bệ hạ, chiếm lĩnh Tây Hình Quan có liên quan đến toàn cục diện, nó hoàn toàn cắt đứt nguồn hậu cần của một trăm ngàn đại quân ở Tây quan làm cho quân chủ lực của Dương Nguyên Khánh giành được thời cơ chiến đấu. Một khi Dương Nguyên Khánh đánh tan được một trăm ngàn quân Đột Quyết ở phía Tây quan thì đại quân Đột Quyết vây thành cũng phải rút lui về phía Bắc, Nhạn Môn theo đó mà được giải vây. Thần suy đoán, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có biến đổi lớn về tình hình chiến sự.
Dương Quảng khẽ gật đầu:
- Lần này hắn biểu hiện coi như không tồi.
Dương Quảng nói hắn ở đây chính là chỉ Dương Nguyên Khánh. Vũ Văn Thành Đô nhân cơ hội nói:
- Bệ hạ, từ cuộc chiến lần này có thể thấy được Dương Nguyên Khánh xác thực là Tùy thần. Thần cho rằng hắn tự lập ở Phong Châu là vì việc Dương Huyền Cảm tạo phản khiến cho hắn lòng mang sợ hãi, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Nếu hắn có dị tâm, hắn hoàn toàn có thể không quan tâm tới sự nguy cấp của Nhạn Môn, chỉ cần thiên hạ đại loạn hắn liền thừa cơ tạo phản. Nhưng bẩm bệ hạ, sự thật chứng minh không hề có chuyện như vậy.
Kỳ thực trong lòng Dương Quảng hiểu rõ hơn ai hết, bất luận Dương Nguyên Khánh có dựa vào cái gì mà mục đích cứu giá, nhưng hắn cứu mình là chuyện không thể bàn cãi. Điều này cũng cho thấy Dương Nguyên Khánh cũng chưa đến mức gây nguy hiểm cho xã tắc, có thể dùng biện pháp chính trị để giải quyết.
- Trẫm trong lòng hiểu rõ, không cần ngươi nói giúp cho hắn
- Vi thần không dám.
Ngừng một chút, Dương Quảng lại hỏi:
- Đã qua mười ngày, viện binh phía Nam sao còn chưa tới? Lẽ nào Sử Đại Nại không phá vây thành công sao?
- Bệ hạ, nếu Sử Đại Nại không phá vây thành công, người Đột Quyết nhất định sẽ đem đầu của y đưa tới chế giễu. Nếu đã không có hành động khác lạ, thần phỏng đoán có đến tám phần là phá vây thành công. Quân đội các nơi cần thời gian tập hợp, hẳn là hai ngày tới quân chi viện phía Nam sẽ tới nơi. Kỳ thực thần cảm thấy tác dụng quân chi viện phía Nam không lớn, chỉ có tác dụng tạo áp lực. Thực sự làm quân Đột Quyết kiêng dè vẫn là Dương Nguyên Khánh, người Đột Quyết thực chất sợ hắn.
- Trẫm biết rồi, lui ra đi! Hai ngày tới càng là lúc thời điểm then chốt càng không thể sơ suất.
Vũ Văn Thành Đô đi thi lễ lui xuống, Dương Quảng khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh khó nhận ra. Ai nói viện binh phía Nam không có tác dụng, Y chẳng phải đang thiếu quân trong tay đó sao?
Quận Lâu Phiền, một đội hai trăm ngàn quân đang hăng hái đi lên phía Bắc. Đây chính là đại quân nhà Tùy chi viện Tùy đế Dương Quảng, chia làm hai quân tả hữu. Tả quân do quan nội tổng quản Khuất Đột Thông thống lĩnh, thái thú Vương Uy làm phó tướng, gồm năm mươi ngàn đại quân của Khuất Đột Thông và Hà Đông các quận năm mươi ngàn quận binh.
Một cánh quân khác làm hữu quân do Thiếu phủ tự khanh, Hữu đồn vệ tướng quân Vân Định Hưng thống lĩnh. Do năm mươi ngàn quân kinh thành làm chính, số còn lại là quận binh các quận Hà Nam, Quan Trung, Hà Bắc và mười mấy đội nghĩa quân tự phát Hà Đông, tổng cộng hơn năm mươi ngàn người.
Hai cánh đại quân chia làm hai đường, cuồn cuộn đi về hướng Hãn Khẩu phía Đông quận Lâu Phiền. Nơi đó là cửa ải trọng yếu của quận Lâu Phiền dẫn tới quận Nhạn Môn, hình thành do con sông chảy qua Ngũ Đài sơn, là đường tắt tới quận Nhạn Môn.
Trong mười mấy nghĩa quân thuộc hạ của Vân Định Hưng, có một nhánh nghĩa quân năm trăm người do Lý Thế Dân con trai Lý Uyên dẫn đầu. Đây là lần đầu tiên Lý Thế Dân một mình thống lĩnh quân, là bước quan trọng đầu tiên trong cuộc đời y.
Trong đội ngũ, Lý Thế Dân cưỡi trên một con bạch mã. Y đầu đội ngân khôi, mình mặc giáp sáng loáng, tay cầm một cây Lang Nha sóc (giáo răng sói), lộ ra tư thế vô cùng oai hung. Lý Thế Dân năm nay mười sáu tuổi, cưỡi ngựa bắn cung thuần thục, tinh thông binh pháp, có thể nói là văn võ song toàn.
Theo sau y là hai tướng trẻ, một người là con trai Trưởng Tôn Thịnh - Trưởng Tôn Vô Kỵ, lớn hơn Lý Thế Dân một tuổi, năm nay mười tám tuổi, là bạn thân cùng lớn lên với Lý Thế Dân. Trưởng Tôn Vô Kỵ trọng văn khinh võ, bị Lý Thế Dân bổ nhiệm làm Hành quân Tư mã. Người còn lại là huynh đệ của Lý Thế Dân – Lý Huyền Bá, chiến mã của gã là một con ngựa Đại Uyên được Lý Uyên bỏ nhiều tiền kiếm được, chiến mã cao lớn khỏe mạnh, tầm vóc dũng mãnh, là số một so với các ngựa chiến thông thường, như vậy mới chịu được sức nặng thân hình cao lớn của Lý Huyền Bá cùng hai cây đại chùy. Chiến mã cường kiện cùng hai cây đại chùy khiến người khác vừa nhìn đã khiếp sợ.
Ngoài hai người trẻ tuổi này, Lý Uyên vẫn không an tâm lắm, lại cho một đại tướng quân kinh nghiệm dày dặn Hầu Quân Tập đi theo. Hầu Quân Tập cũng xuất thân từ cấm quân, sau nhờ ân tình ở quận Thái Nguyên làm một gã Ưng Dương lang tướng, rất được Lý Uyên coi trọng. Lần này Lý Thế Dân ra trận, Hầu Quân Tập liền xung phong đảm nhận, lấy thân phận cá nhân cùng đi với Lý Thế Dân. Gã ít nói chuyện, nhưng thực ra đang thay Lý Thế Dân cai quản năm trăm tân binh mới chiêu mộ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ giục ngựa tiến lên chạy song song với Lý Thế Dân, thấp giọng hỏi:
- Nhị lang, nếu thành Nhạn Môn đã bị phá, nên làm thế nào cho phải?
Lý Thế Dân lắc đầu cười nói:
- Theo tình thế hiện tại, thành Nhạn Môn hẳn là chưa bị phá, nhưng mà cho dù thành Nhạn Môn không bị phá, lần này vì việc bị vây ở Nhạn Môn làm cho uy tín của Hoàng đế bị một cái đả kích lớn, ảnh hưởng sâu xa. Mấy tên quan vẫn tỏ thái độ nước đôi ở các địa phương thái độ sẽ dần dần dứt khoát lên. Chỉ cần các quan địa phương ra sức tạo phản, vậy thì triều Tùy cách ngày diệt vong không còn xa nữa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ như thoáng chút đăm chiêu gật gật đầu:
- Ta luôn nghĩ, đối thủ lớn nhất trong tương lai của chúng ta sẽ là ai? Nhị lang thấy thế nào?
- Ngươi đoán xem?
Lý Thế Dân cười nói.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ta cảm thấy có thể là Ngõa Cương trại ở Trung Nguyên, hoặc Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc.
- Ngươi vì sao không nghĩ tới Dương Nguyên Khánh?
- Dương Nguyên Khánh mặc dù có quyết đoán, có tài cán, nhưng Phong Châu chịu sự áp chế quá lớn từ Đột Quyết, hắn rất khó khuếch trương lên. Mà chỗ Ngõa Cương trại ở vùng trung tâm Trung Nguyên, dân cư đông đúc, lại có loại kiêu hùng như Lý Mật. Nếu Lý Mật đoạt quyền thành công, ta cho rằng Ngõa Cương sẽ là thế lực lớn nhất. Còn Đậu Kiến Đức chiêu hiền đãi sĩ, lại có địa lợi Hà Bắc, duy chỉ thiếu thiên thời. Nhưng nếu Tùy triều không còn, như vậy cái thiên thời sẽ không còn là nỗi lo nữa, ta cho rằng hắn sẽ khuếch trương thế lực, trở thành một đại kình địch.
Lý Thế Dân khẽ mỉm cười
- Ta trái lại coi trọng Dương Nguyên Khánh. Nếu ta đoán không nhầm, nguyên nhân Nhạn Môn Quan không bị công phá là do Dương Nguyên Khánh xuất binh. Nếu đúng như vậy, trận chiến lần này hắn sẽ được đại nghĩa, trong mắt người thiên hạ hắn sẽ không phải là kẻ phản nghịch nữa.
- Nhưng Phong Châu quả thực bị người Đột Quyết áp chế, hắn rất khó khuếch trương.
Lý Thế Dân lắc đầu
- Việc hắn tương lai tranh đoạt thiên hạ không liên quan với Phong Châu, Phong Châu chẳng qua chỉ là chiếc ván cầu của hắn mà thôi. Cha ta cũng cho rằng Dương Nguyên Khánh chắc chắn sẽ là kình địch hạng nhất.
Lúc này, Lý Huyền Bá ở bên cạnh ồm ồm nói:
- Nếu là kình địch, ta một chùy đập chết hắn!
Lý Thế Dân nghiêm khắc trừng mắt nhìn y, kéo y lại gần thấp giọng trách cứ:
- Ai cho ngươi ở bên cạnh nghe lén?
Lý Huyền Bá sợ nhất nhị ca mình, thấy nhị ca tức giận y sợ quá, cúi đầu lẩm bẩm:
- Các người nói lớn như vậy, ta đương nhiên nghe thấy.
- Ngươi nhớ kỹ, những lời chúng ta nói khi nãy không được nói cho bất cứ ai, nếu không cả nhà ta đều phải chết.
- Kể cả mẹ cũng không thể nói sao?
- Đúng vậy! Không thể nói, ngươi mà nói cha mẹ đều bị ngươi hại chết.
- Nếu đã như vậy, tại sao huynh còn nói?
Lý Thế Dân chán nản, hận không thể lột da đầu y. Lúc này, một tên kị binh chạy vội tới, chắp tay nói với Lý Thế Dân:
- Lý tướng quân, Vân đại tướng quân mời người qua hội họp.
- Ta biết rồi!
Lý Thế Dân lại trừng mắt nhìn Lý Huyền Bá một cái
- Những lời vừa rồi của ta ngươi nhớ kỹ chưa?
- Đệ nhớ kỹ rồi!
Lý Huyền Bá nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
- Ta tự nói với chính mình, như vậy được chưa!
Lý Thế Dân không còn cách nào với y, chỉ đành giục ngựa chạy nhanh mà đi. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười tủm tỉm nói với Lý Huyền Bá:
- Ta biết, ngươi thực ra muốn tỷ thí với Dương Nguyên Khánh một trận, đúng không!
Lý Huyền Bá ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu:
- Nhị ca nói ta không phải là đối thủ của hắn, ta không tin, ta nhất định phải tỷ thí với hắn một trận.
- Chỉ cần ngươi nghe lời ta, đem những gì nghe được khi nãy quên hết đi, ta sẽ nghĩ cách để ngươi với hắn tỷ thí một trận, cha ta và hắn quan hệ rất tốt, hắn sẽ nể mặt ta.
Lý Huyền Bá chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu
- Các ngươi vừa rồi nói gì, sao ta một chút cũng không nhớ gì cả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha, trong lòng lại thầm nghĩ: "Lý Huyền Bá này có lúc hắn cũng không hề ngốc!"