- Những kẻ chạy trốn khác đã thấy quân Tùy rồi sao?
- Chúng tôi ẩn thân ở gốc đại thụ kia, thấy rất rõ ràng.
Tần Quỳnh ngước đầu nhìn, chỉ thấy ở nơi cao nhất lộ ra tán cây khổng lồ bị tuyết trắng bao phủ, cây cao chừng mười mấy trượng, chí ít cũng trên cả ngàn năm, sừng sững đứng giữa không trung.
Quả thực nếu ẩn mình trong gốc đại thụ này, thì có thể thấy rõ ràng tình hình trong mười mấy dặm, Tần Quỳnh lại hỏi y:
- Huyện Dịch có bao nhiêu trú quân? Chủ tướng là ai?
- Hồi bẩm tướng quân, huyện Dịch có hai mươi ngàn trú quân, chủ tướng là Địch Tước Nhi.
Tần Quỳnh lại hỏi y mười mấy vấn đề, bao gồm trang bị, lương thực, lòng dân, ... v. v... Thám tử có thể trả lời tất cả, trên cơ bản đều là thật. Lúc này Tần Quỳnh đại để hiểu được tình hình huyện Dịch, không ngờ lại có hai mươi ngàn trú quân, mà Tần Quỳnh chỉ có mười ngàn người, cũng không mang theo vũ khí công thành, như thế sẽ rất bất lợi, có điều trang bị cùng sĩ khí của quân Tùy lại vượt xa đối phương. Từ giáp da trên người đối phương cho thấy, hơn nữa chỉ có thám báo và thân binh mới có thể mặc giáp da, những sĩ binh khác đều mặc lam lũ, lúc thường cũng ăn không no, sĩ khí cực kì thấp.
Tần Quỳnh dù sao cũng là đại tướng có kinh nghiệm phong phú, y nhanh chóng phân tích điểm có lợi và bất lợi của mình, y cũng ý thức được mình không cần phải hấp tấp tiến quân. Đối phương đã biết y sẽ đến, vội vàng tiến quân sẽ làm tiêu hao rất nhiều thể lực sĩ binh, ngược lại sẽ đẩy y vào thế bị động.
Về phần tấn công thành trì, Tần Quỳnh nhất thời cũng không có kế sách nào khả thi, cũng may có thể thấy đại thụ thẳng tắp cao vút ở bốn phía, rất thích hợp chế tác vũ khí công thành.
Nghĩ đến đây, Tần Quỳnh lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, đội ngũ nghỉ ngơi ở đây!
Lính Tùy đã hành quân gấp suốt một ngày, ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời, mọi người nhốn nháo tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, uống nước ăn lương khô, thám tử đó lại rụt rè nói:
- Tướng quân, ta đã khai hết toàn bộ, ngài có thể thả ta về nhà được không?
Tần Quỳnh cười nói:
- Hiện tại thả thì sợ ngươi sẽ tiết lộ quân cơ của ta, đợi giao chiến xong ta sẽ thả ngươi, còn thưởng cho ngươi tiền và lương thực.
- Đa tạ tướng quân!
Tần Quỳnh tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, tiếp lấy miếng bánh mà sĩ binh đưa cho, vừa từ tốn ăn, vừa suy nghĩ kế sách phá thành. ...
Sỡ dĩ Dương Nguyên Khánh chọn Ngụy Đao Nhi làm cửa đột phá khi tiến công Hà Bắc, chính vì Ngụy Đao Nhi là kẻ yếu nhất trong toàn bộ thế lực Hà Bắc. Tuy y được hiệu xưng một trăm ngàn đại quân, song trên thực tế y chỉ khống chế quận Thượng Cốc và quận Hằng Sơn. Dân lực nghiêm trọng không đủ, hầu như toàn dân đều là lính, từ lão ông sáu mươi tuổi cho đến thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, tất cả đều bị bắt buộc tòng quân, vì vậy mới miễn cưỡng tập trung được một trăm ngàn đại quân.
Ngụy Đao Nhi gần như vẫn còn kéo dài hình thức tạo phản từ mấy năm trước, toàn dân là lính, tát ao bắt cá, phá hoại nghiêm trọng sức sản xuất, hình thức này trước mắt đã bị mấy thế lực lớn vứt bỏ.
Song Ngụy Đao Nhi cũng may mắn khi cướp được vài kho lương ở quận Trác, khuân vác mấy chục triệu cân lương thực về quận Hằng Sơn, chỗ lương thực này miễn cưỡng duy trì mức độ quân lương thấp nhất của y. Thêm vào đó, Đậu Kiến Đức vì cổ vũ Ngụy Đao Nhi đối kháng La Nghệ ở U Châu, cũng gửi cho y một ít vũ khí và giáp da, lại trợ giúp một chút về mặt lương thực. Điều này khiến một trăm ngàn đại quân của Ngụy Đao Nhi có thể tiếp tục duy trì, hơn nữa vì La Nghệ có chút kiêng kị với Đậu Kiến Đức, cho nên cũng chần chừ không động thủ với Ngụy Đao Nhi.
Ngụy Đao Nhi tựa như một con thằn lằn sinh tồn trong khe hẹp, dựa dẫm vào Đậu Kiến Đức, cực khổ giữ lấy một mảnh địa bàn của mình. Mấy tháng trước, y muốn nhân cơ hội chủ lực quân Tùy giằng co với quân của Lý Thế Dân ở phía nam Hà Đông Đạo để xuất binh cướp bóc quận Thái Nguyên, nhưng sau cùng y không có can đảm này.
Y sợ nhất là quân Tùy sẽ đông chinh Hà Bắc, nhưng quân Tùy cũng không vì y sợ hãi mà bỏ qua đông chinh. Sau khi đạt thành hiệp nghị hòa giải với quân Đường, cuộc đông chinh của quân Tùy sẽ mở màn.
Đầu năm, Ngụy Đao Nhi đăng cơ làm Ngụy đế, y cho dựng một cung điện của mình mô phỏng theo cung Kim Thành của Đậu Kiến Đức, lấy hai mươi bốn phi tử. Có điều y không có đủ nhân tài đảm nhiệm công khanh đại thần, khiến triều đình của y trở thành một cái thùng rỗng, phong danh hiệu đại thần cho các tướng thuộc cấp, vì thế đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mấy ngày nay, Ngụy Đao Nhi lo lắng đến cực điểm, y cũng nghe nói Tùy, Đường đã đạt thành hiệp nghị hòa giải, phía nam lại kết minh cùng Vương Thế Sung, vậy thì bước tiếp theo của quân Tùy tất nhiên là đông chinh Hà Bắc. Ngụy Đao Nhi y chính là người bị chém đầu tiên, điều này khiến lòng y vừa phiền vừa loạn, y không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trước một chiếc gương đồng lớn, Ngụy Đao Nhi thân mặc long bào, đầu đội xung thiên quan (mũ miện của vua), nheo mắt tự đánh giá mình trong gương, y có thể mặc long bào này được bao lâu?
Y khẽ vuốt một vết sẹo dài trên mặt. Vết sXợn người này chính là kỷ niệm lưu lại từ thời niên thiếu, theo y đã tròn ba chục năm, lẽ nào vết sẹo này phải biến mất ở nhân gian hay sao?
Ngụy Đao Nhi thở dài trong bụng, y thực không cam lòng, nhưng có thể làm gì đây? Quân đội của y có thể địch lại quân Tùy tinh nhuệ hay không? Ngụy Đao Nhi hiểu rõ, quân đội của y chính là một đám ô hợp, đến quân đội của Lưu Vũ Chu còn không đánh lại nổi thì sao có thể đối phó với quân đội của Dương Nguyên Khánh.
Đúng lúc này, thị vệ ngoài cửa cung bẩm báo:
- Bẩm báo vương thượng, có sứ giả bắc Tùy đến cầu kiến!
Tinh thần Ngụy Đao Nhi chấn động, vội nói:
- Nhanh mời y vào!
Lòng y lại dấy lên một tia hy vọng, sứ giả bắc Tùy tìm đến mình vì chuyện gì?
Lát sau, thị vệ dẫn vào một nam tử ngoài ba mươi, chắp tay thi lễ với Ngụy Đao Nhi:
- Tại hạ là Thiếu Khanh Lưu Sùng Vận của Hồng Lư Tự triều Tùy, phụng mệnh Sở vương điện hạ đặc biệt đến đàm luận điều kiện với Ngụy tướng quân để tránh hai bên giao chiến.
Mặc dù đối phương xưng y là Ngụy tướng quân mà không phải là Hoàng đế, song Ngụy Đao Nhi lúc này một chút cũng không màng đến. Y tựa như người sắp chết đuối đột nhiên vớ được cọc gỗ, vì kích động mà cơ mặt hơi co giật, vết sẹo cũng trở nên cực kỳ dữ tợn, không ngờ quân Tùy lại muốn đàm phán với y.
Y tận lực khắc chế kích động trong lòng, chắp tay nói với Lưu Sùng Vận:
- Lưu Thiếu khanh, mời ngồi!
Lưu Sùng Vận ngồi xuống, Ngụy Đao Nhi cũng ngồi theo, y hít thật sâu rồi nói:
- Lưu Thiếu khanh hãy nói đi! Sở vương điện hạ có điều kiện gì?
Ngụy Đao Nhi hiểu rõ, điều kiện của Dương Nguyên Khánh nhất định vô cùng hà khắc. Y có thể tiếp nhận hay không là một chuyện, nhưng chí ít y có được một tia hy vọng, Ngụy Đao Nhi cực kỳ khẩn trương chăm chú nhìn Lưu Sùng Vận.
Lưu Sùng Vận cười nói, không nhanh cũng không chậm:
- Lần này chúng tôi đông tiến, trên thực tế là vì tấn công La Nghệ ở U Châu, vì vậy mới lựa chọn đi qua Phi Hồ Đạo. Chúng tôi đã đoạt được huyện Phi Hồ, lính sắp đến dưới thành huyện Dịch, thiết nghĩ Ngụy tướng quân cũng đã biết. Điều kiện của chúng tôi chính là mong quý quân có thể nhượng lại quận Thượng Cốc, như thế chúng tôi có thể tạm thời đình chỉ tấn công quận Hằng Sơn.
Trái tim của Ngụy Đao Nhi tức thì trở nên thấp thỏm, điều kiện của đối phương quả nhiên hà khắc, không ngờ là nhượng lại quận Thượng Cốc. Y chỉ có hết thảy hai quận, nhượng lại Thượng Cốc thì y chỉ còn quận Hằng Sơn, điều này không khỏi có phần quá đáng.
Nhưng Ngụy Đao Nhi cũng biết, đối phương tiến quân đến Hà Bắc đã ở thế tất nhiên. Hoặc là đối phương đánh hạ quận Thượng Cốc, hoặc là y nhượng lại quận Thượng Cốc, quả thực không có con đường thứ ba để đi. Chỉ là trước đó không lâu Đậu Kiến Đức còn phái sứ giả đến nói với y, muốn y phải bảo vệ quận Thượng Cốc và quận Hằng Sơn, nếu hiện tại y đáp ứng nhượng lại quận Thượng Cốc thì sao có thể ăn nói với Đậu Kiến Đức?
Ngụy Đao Nhi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong cung điện, y thực tại không thể định được chủ ý. Kỳ thực y vẫn ôm một tia hy vọng, chính là Đậu Kiến Đức sẽ trợ giúp cho mình, nếu y đáp ứng điều kiện của quân Tùy, vậy thì y sẽ hoàn toàn đánh mất sự trợ giúp của Đậu Kiến Đức.
Lúc này, một thị vệ vội vàng tiến vào đại điện, đến cạnh Ngụy Đao Nhi thấp giọng nói:
- Vương thượng, Thổ Môn Quan truyền đến tin tức khẩn cấp, mấy ngàn quân Tùy tiên phong đã vượt qua Tỉnh Hình đến Thổ Môn Quan, trước mắt đang giằng co với thủ quân của chúng ta ở Thổ Môn Quan.
Tin tức ngoài ý muốn này khiến Ngụy Đao Nhi vừa kinh hãi vừa giận, phẫn nộ nói với Lưu Sùng Vận:
- Chẳng phải các ngươi nói sẽ không tấn công quận Hằng Sơn ư? Nhưng quân của các ngươi đã đi qua Tỉnh Hình đến Thổ Môn Quan rồi, ngươi giải thích thế nào đây?
Lưu Sùng Vận nói không chút hoang mang:
- Ta đã nói chỉ cần các người chịu nhượng lại quận Thượng Cốc, chúng tôi có thể tạm thời đình chỉ tấn công quận Hằng Sơn. Nhưng hiện tại Ngụy tướng quân cũng không hạ lệnh nhượng lại quận Thượng Cốc, đương nhiên quân Tùy sẽ không đình chỉ dụng binh, Ngụy tướng quân hiểu chứ?
Ngụy Đao Nhi hung hăng nhìn chằm chằm vào Lưu Sùng Vận, y đương nhiên hiểu. Quân Tùy đến Thổ Môn Quan chính vì phối hợp với quan Tùy trước mắt tạo áp lực cho mình, y cực kỳ oán hận, hồi lâu sau mới hậm hực nói:
- Nếu ta nhượng lại quận Thượng Cốc, vậy quân Tùy sẽ lui khỏi Tỉnh Hình chứ?
Lưu Sùng Vận mỉm cười:
- Chúng tôi có thể lui về Tỉnh Hình Quan, nơi đó thuộc về địa giới Hà Đông rồi.
Ngụy Đao Nhi bất đắc dĩ, đoạn từ Tỉnh Hình Quan đến Thổ Môn Quan không có nguy hiểm nhưng có thể thủ, trên thực tế lui hay không cũng không có gì khác biệt, chẳng qua quân Tùy chỉ tỏ một thái độ, y trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Để ta suy nghĩ, muộn nhất là sáng mai sẽ trả lời Lưu Thiếu khanh. ...
Tại huyện Dịch, mười ngàn quân Tùy đóng ở thành bắc, hai ngàn quân Tùy khác thì canh giữ đường sông Dịch Thủy, bảo vệ đường vận chuyển lương thảo. Tần Quỳnh đã nhận được thư của Dương Nguyên Khánh, biết hắn lợi dụng thủ đoạn chính trị ép buộc quân đội Ngụy Đao Nhi lui khỏi quận Thượng Cốc, thượng binh phạt mưu (cảnh giới cao nhất trong dụng binh là dùng mưu lược để thắng quân địch), không chiến mà có thể phục binh đương nhiên là hay nhất. Tần Quỳnh cũng là đại tướng có kinh nghiệm phong phú, y không có bất kỳ mâu thuẫn nào, mà tích cực phối hợp với Dương Nguyên Khánh tiến hành tạo áp lực chính trị với quân địch, y đóng quân ở ngoài thành bắc, rút quân đội ra khỏi thành nam.
Ngoài thành bắc cũng là tuyết phủ trắng xóa, tuyết đọng trong đồng hoang cao đến một trượng. Trên một khoảng trống cách tường thành chừng hai dặm, quân Tùy đã dọn sạch một mảnh đất trống, dựng trại đóng quân, từng đỉnh lều được sắp ngay hàng thẳng lối. Bọn họ đốn hạ cây cối, dựng nên một vòng tường rào bao quanh bốn phía, sáu tòa tháp điểu vọng dựng cao sừng sững. Một khúc sông nhỏ chảy xuyên qua doanh trại, băng kết thành từng lớp dày trên mặt sông, quân Tùy đục băng lấy nước, bận rộn nấu cơm.
Quân Tùy hạ trại ở đây đã được mười ngày, trong thời gian này quân Tùy không có bất kỳ hành động công thành nào, Tần Quỳnh vẫn nhẫn nại chờ đợi thời cuộc biến hóa.
Sáng sớm, sắc trời vừa rạng, hơn trăm quân Tùy chậm chạp đẩy một dụng cụ bắn đá to lớn ra khỏi đại doanh, men theo mặt sông nhỏ đóng băng sáng loáng hướng về phía tường thành. Hơn ngàn thủ quân trên thành lập tức tập trung, bọn họ không hề sợ hãi khẩn trương mà mang theo ánh mắt hưng phấn.
Hôm nay chủ tướng vẫn chưa đến, có lẽ bọn họ sẽ lấy được công văn mà quân Tùy ném tới. Dụng cụ bắn đá dừng lại cách tường thành chừng hai trăm bước, cố định trên vùng trống. Hơn trăm quân Tùy hò hét một tiếng, kéo mạnh cần ném đá, một sĩ binh trong đó đặt một quả cầu gỗ cực lớn vào bọc thép. Theo tiếng hạ lệnh, cần bắn dài bật ra, quả cầu gỗ văng mạnh hướng vào trong thành, vô số đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào quả cầu gỗ này.
Mười ngày nay, quân Tùy đã ném đơn tuyên truyền đến lần thứ tư, ba lần trước không thấy hiệu quả. Tần Quỳnh hoài nghi tướng địch đã tịch thu, vì vậy trời vẫn chưa sáng, quân Tùy đã chấp hành ném lần thứ tư.
Quả cầu gỗ vẽ ra một đường cong trên không trung bay vào thành. Lần này quân Tùy đặc biệt nới lỏng mối cài của quả cầu gỗ, có lẽ vì sức gió quá lớn nên quả cầu đã bung ra giữa không trung, mấy ngàn tờ đơn tuyên truyền rơi tứ tán, mượn gió bắc lả tả rơi vào trong thành.
Trên đầu thành, các sĩ binh hét kinh một mảnh, nhốn nháo nhảy dựng lên bắt lấy đơn tuyên truyền bay trông không trung. Có sĩ binh bắt được năm, sáu phần nhét vào trong ngực, tuy bản thân không biết chữ, nhưng có thể tìm người biết chữ đọc cho, hơn nữa trên đơn còn có hình vẽ.
Do ba lần trước sau khi rơi xuống đất quả cầu mới vỡ ra, kết quả mọi công văn bên trong đều bị chủ tướng Địch Tước Nhi lệnh cho thân binh đoạt lấy, không ai xem được nội dung trong đó, mà hôm nay không ngờ trời chưa sáng thì quân Tùy đã đến, hơn nữa toàn bộ đều bị phát tán.
Quân Tùy phát tán đơn khiến chủ tướng Địch Tước Nhi cực kỳ khẩn trương, y đặc biệt lệnh cho thân binh thay phiên trực trên đầu thành, tập trung vào động tĩnh của quân Tùy. Một khắc sau khi đơn được truyền đi, Địch Tước Nhi nghe thấy liền tức tốc chạy đến.
Y thấy đơn tuyên truyền đã bị phát tán khắp thành, không khỏi nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát:
- Tất cả phải giao ra mọi công văn của quân Tùy, ai không giao sẽ xử tội thông đồng với địch.
Dưới áp lực uy cường của chủ tướng Địch Tước Nhi, đám sĩ binh không thể không giao truyền đơn. Địch Tước Nhi không chịu bỏ qua, y lệnh cho người lục soát toàn thân của từng sĩ binh trực vào sáng sớm, lại phái quân đội truy tìm truyền đơn trên khắp đường lớn hẻm nhỏ. Suốt một buổi sáng, hơn hai ngàn thân binh trực thuộc Địch Tước Nhi đều soát tìm truyền đơn trong từng nhà từng hộ, đám sĩ binh thừa cơ xảo trá vơ vét tài sản, náo loạn đến độ gà chó cũng không yên.
Địch Tước Nhi ước chừng năm mươi tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng với Ngụy Đao Nhi, từng là bộ hạ của Man Thiên Vương Vương Bạt Tu. Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Thời Nhậm U Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Vương Bạt Tu, Địch Tước Nhi luôn ở nhà làm nông. Mãi đến mùa thu năm ngoái, Ngụy Đao Nhi đến cửa mời y cùng tạo phản, y liền trở thành phó tướng của Ngụy Đao Nhi, trợ giúp Ngụy Đao Nhi công thành cướp trại, lập không ít chiến công. Sau khi Ngụy Đao Nhi tự xưng đế liền khẳng khái phong y là Thượng Cốc Vương, phong quận Thượng Cốc là lãnh địa của y.
Trên thực tế, hai ngày trước Địch Tước Nhi đã nhận được ý chỉ của Ngụy Đao Nhi, lệnh y bỏ quận Thượng Cốc lui về phía nam. Có điều Địch Tước Nhi không cam tâm vứt bỏ thành trì rộng lớn của huyện Dịch, trong thành vẫn còn chín triệu sáu trăm ngàn cân lương thực, y nắm chắc bảo vệ huyện Dịch.
Trong vương triều chính thống, còn có tướng tại ngoại mệnh vua có điều không chịu, huống hồ triều đình của Ngụy Đao Nhi lại sơ sài như thế, quận Thượng Cốc là lãnh địa của Địch Tước Nhi, dính dáng đến lợi ích thiết thân của y, Địch Tước Nhi tuyệt sẽ không nguyện ý dễ dàng vứt bỏ lợi ích của mình.
Địch Tước Nhi chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại, y có thể mượn cớ không nhận được chim ưng đưa thư mà cự tuyệt lui quân, cũng có thể mượn cớ trời đông giá rét khó mà lui quân. Tóm lại, y muốn nghĩ cách kéo dài.
Kỳ thực không phải Địch Tước Nhi không muốn rút lui, mấu chốt là y vẫn chưa xác định rõ làm thế nào để bù đắp lại lợi ích bị tổn hại. Bè phái chư tướng như rừng dưới trướng Ngụy Đao Nhi, các huyện Tư Dương, Linh Thọ, Hành Đường, Phòng Sơn, Tỉnh Hình, Cửu Môn, Chân Định, Thạch Ấp, ... v. v... của quận Hằng Sơn đều bị phong cho các đại tướng, nếu lui về quận Hằng Sơn thì sẽ bố trí y như thế nào? Chẳng lẽ cứ để y ở bên cạnh Ngụy Đao Nhi hay sao?
Lúc này, một viên quan quân đến cửa bẩm báo:
- Tướng quân, chúng tôi đã thu hồi được hai ngàn bảy trăm hai mươi tờ công văn quân Tùy ném vào thành.
Địch Tước Nhi bỗng xoay người hạ lệnh:
- Quân Tùy ném vào khẳng định là số tròn, hẳn là vẫn còn hai trăm tám mươi tờ, tiếp tục tịch thu, nghĩ mọi biện pháp đoạt lại cho ta.
Quan quân do dự một hồi, y muốn nói kỳ thực cơ bản không thể phòng được, nếu quân Tùy ném vào lúc nửa đêm thì bọn họ không thể lục tìm. Sau cùng quan quân không dám mở miệng, cúi đầu quay đi.
Địch Tước Nhi tâm phiền ý loạn, trên đơn tuyên truyền của quân Tùy hứa hẹn rất nhiều điều tốt đẹp, nếu sĩ binh của y thấy được thì quân tâm sẽ dao động nghiêm trọng. ...
Ráng chiều, thủ quân trên thành bắt đầu đổi gác, xôn xao xuống thành nghỉ ngơi. Một lão binh thừa dịp mọi người không phòng bị, móc ra mấy tờ truyền đơn từ một viên gạch hỏng của tường thành, nhanh chóng nhét vào trong ngực rồi vỗ mông theo đám sĩ binh xuống thành.
Trở về doanh trướng, mười mấy sĩ binh lập tức vây quanh lão binh:
- Vương đại ca, mau lấy ra xem.
- Đừng gấp! Đừng gấp! Chúng ta cứ xem bên trên viết gì trước đã!
Lão binh lấy ra một tở truyền đơn đặt lên đùi, các sĩ binh đều xúm lại xem. Trên truyền đơn có hình có chữ, bọn họ không biết chữ, hình vẽ là một nông dân đang dẫn trâu cày ruộng, một phụ nữ đang kéo sợi dệt vải trước mái nhà tranh, mấy đứa trẻ con chạy nhảy vui đùa, còn có một con chó và mấy con gà. Đây là chẳng qua là tình hình mà đám sĩ binh quen thuộc, đáng tiếc đã rời xa bọn họ, các sĩ binh không khỏi thở dài một tiếng.
- Gọi tiểu Lục Lang đến đây!
Lát sau, một người trẻ tuổi gầy gò được tìm đến, là một người biết chữ khó tìm được trong đám sĩ binh, lão binh vẫy tay gọi y:
- Lại mau, bên trên viết gì, đọc mọi người nghe thử.
Người trẻ tuổi tiếp lấy truyền đơn nhìn lướt qua, nói với mọi người:
- Trên đơn nói quân Tùy lại thực hành điền chế đồng đều ở quận Thượng Cốc một lần nữa, đinh nam nhận năm mươi mẫu ruộng, đinh nữ nhận mười mẫu cây dâu tằm, còn miễn thuế ba năm, ai đầu hàng đều có thể hưởng thụ, nếu không chịu đầu hàng thì sẽ không cho ruộng dư.
Trong lều lập tức trở nên ồn ào, có người hét to:
- Ta nói có sai đâu! Đường huynh (anh con chú bác) của ta đã được chia năm mươi mẫu thượng điền ở quận Mã Ấp, cũng miễn thuế ba năm, quả thực không hề nộp lên trên một chút gì cho thuế mùa thu năm nay.
Ánh mắt lão binh lóe sáng, lầm rầm nói:
- Con mẹ nó, khoản mua bán này không tồi chút nào!
Màn đêm buông xuống, đại doanh của quân Tùy vẫn cứ im lìm, trên tường thành phía bắc khoảng hơn một ngàn lính canh đang đi lại tuần tra, nhưng lính canh của ba phía tường thành còn lại thì rất thưa thớt, đặc biệt là cả khu tường thành phía nam dài mấy dặm lại chỉ có vài chục tên lính canh, bọn chúng tụ lại với nhau đốt lửa sưởi ấm, không ai chịu mạo hiểm tuần tra qua lại trong gió lạnh, cũng không cần thiết phải đi.