Dương Tố tổng cộng có 7 huynh đệ, Dương Tố là trưởng, Dương Ước là nhị đệ, Dương Tuân là tam đệ, Dương Thận kỳ thực là tứ đệ, vì Dương Ước và Dương Tuân là con vợ thứ, cho nên mọi người cũng gọi Dương Thận là nhị thúc.
Dương Thận cũng là người làm quan, quan Chính Nghị Đại Phu nhưng vì sức khỏe không tốt nên không đảm nhiệm chức quan nữa, nhiều năm nay vẫn ở nhà dưỡng bệnh, thỉnh thoảng cũng theo Hoàng đế đi tuần.
Hiện tại Dương Tố và các huynh đệ khác đều đã qua đời, chỉ còn người huynh đệ nhiều bệnh tật này là còn sống thoải mái trên đời.
Tuy nhiên năm nay cuộc sống hàng ngày của ông cũng không ít phiền não, trong Dương gia náo loạn hết lần này tới lần khác, ông là trưởng bối đích phòng duy nhất, ai ai cũng phải nghe theo chủ ý của ông mà làm. Ông cũng là người không thể khoanh tay đứng nhìn, thấy Dương gia đang dần bị chia rẽ ông vô cùng lo lắng, liền viết thư mời gia chủ Dương Huyền Cảm trở về.
Dương Thận đang ở trong phòng thưởng thức trà, bỗng nhiên có nha hoàn ở cửa bẩm báo,
-Tổ gia, gia chủ tới rồi.
-Ừ, mời hắn vào.
Dương Thận rất chú ý tới dưỡng sinh, nói không nhanh, âm điệu cũng không cao, bình bình thản thản giống như vừa mới chia tay Dương Huyền Cảm buổi sáng vậy, nhưng thực tế thì trong lòng ông lại rất nôn nóng.
Một lát sau Dương Huyền Cảm đi vào, quỳ xuống khấu đầu vái thúc phụ một cái,
-Huyền Cảm thỉnh an Nhị thúc!
Dương Thận vẫn rất thích đứa cháu trưởng này, đánh giá rất cao tính lễ nghĩa của hắn, đến con trai mình cũng không làm được tới mức quỳ xuống thi lễ, chỉ có Huyền Cảm là vẫn kiên trì từ trước tới giờ.
-Không cần khách khí, mau ngồi xuống đi!
Dương Thận mời Dương Huyền Cảm ngồi xuống, nha hoàn bưng tới một cốc trà. Dương Huyền Cảm khoát tay và nói với các nha hoàn khác trong phòng:
-Các ngươi đều lui ra đi!
Bọn nha hoàn đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Dương Thận hiểu được trong lòng Dương Huyền Cảm muốn gì liền nheo mắt hỏi:
-Tình hình thế nào rồi?
Sự không thần phục trong Dương gia bắt đầu từ Dương Tố, Dương Tố cũng đã từng có những mâu thuẫn với huynh đệ đích thứ, trong đó có cả Dương Thận. Cho nên mặc dù Dương Thận không thể hiện ra nhưng trong lòng ông vẫn có ý nghĩ tạo phản.
Năm Đại Nghiệp thứ năm, Dương Thận từng tùy tùng thánh giá đi tuần Lũng Tây, khi gặp bão tuyết ở Đại Đấu Bạt Cốc, bên cạnh Dương Quảng chỉ có mấy trăm vệ sĩ. Lúc đó Dương Huyền Cảm có thương lượng với vài anh em huynh đệ, lợi dụng cơ hội sát hại Dương Quảng, lập Tần vương Dương Tuấn làm Hoàng đế nối ngôi nhưng bị Dương Thận ngăn cản. Lý do của ông ấy là "Tâm của các quan vẫn thống nhất, quốc gia không có xung đột lớn, không thể mưu đồ lúc này", ông cho rằng thời cơ vẫn chưa tới.
Thời gian lại trôi đi hai năm sau, sự việc xảy ra biến chuyển, Dương Quảng chèn ép quý tộc Quan Lũng, khiến không ít quý tộc Quan Lũng trong lòng nảy sinh oán hận với Dương Quảng. Đặc biệt là chiến tranh với Triều Tiên khiến thiên hạ sục sôi, thiên tai nhân họa ở vùng Bắc Tề khiến nhân dân tạo phản, làm cho Dương Thận cũng cảm nhận được cơ hội đang dần dần xuất hiện.
Dương Huyền Cảm hạ giọng nói:
-Ý đồ của tây chinh Triều Tiên của hắn đã dần dần bộc lộ ra, giai cấp quý tộc Quan Lũng đều tự bảo vệ mình, không chịu bán mạng. Tuy rằng vẫn chưa xuất hiện lời tiên tri nào nhưng theo cháu quan sát, sự qua lại giữa các quý tộc Quan Lũng rõ ràng là thường xuyên hơn, cháu nghi ngờ là bọn họ đã có ý đồ.
Dương Thận trầm tư một lát lại hỏi:
-Ý nghĩ đó thì thế nào?
-Cháu cũng đang bố trí, Huyền Túng, Vạn Thạch đã ở Liêu Đông làm Ưng Dương Lang tướng, hắn cũng chuẩn bị cho cháu thực chức, đốc lương hoặc là giả mộ binh, sắp nhận lệnh rồi thì trong gia tộc lại xảy ra chuyện. Cháu chỉ có thể xin miễn, thực sự làm người khác tiếc nuối.
Dương Huyền Cảm nhẹ thở dài một tiếng nói:
-Bạo loạn trong gia tộc không giải quyết, cháu không thể toàn tâm toàn lực được, hơn nữa chỉ dựa vào sức lực của mình cháu thì không đủ, cần sự đồng tâm hiệp lực của mọi người.
Nếu như Dương Huyền Cảm đã nhắc tới bạo loạn trong gia tộc, có một số chuyện Dương Thận không thể không nói, ông ta lắc lắc đầu nói:
-Nguyên nhân dẫn tới bạo loạn trong gia tộc, ta đã viết rất rõ trong thư rồi, việc tài quyền vẫn là chính, đích thứ bình đẳng là thứ hai. Nguyên nhân dẫn đến loạn tài quyền là ở thê tử của cháu, nếu như việc này mà xử lý không tốt, Dương gia tất sẽ bị chia rẽ, đến ta cũng không ngăn cản nổi. Hiện tại tất cả con cháu thứ phòng đều yêu cầu đổi gia chủ hoặc là ở riêng ra, mức độ nghiêm trọng của vấn đề cháu tự suy nghĩ đi,
Dương Huyền Cảm cười cười,
-Nhị thúc cứ yên tâm, cháu sẽ xử lý tốt.
Tâm trạng của Dương Huyền Cảm cũng không thay đổi mà ngược lại sợi dây thừng cột chặt trong lòng hắn đã được nới lỏng ra, Nhị thúc vẫn ủng hộ hắn, đây là điểm quan trọng nhất. ...
Từ trong chỗ Dương Thận đi ra, Dương Huyền Cảm đi về toà nhà của mình, thê tử của hắn Trịnh phu nhân đã nói chuyện với con trai Dương Tuấn. Trong lòng đã có tính toán, chờ chồng bước vào sân nàng liền cùng một đám nha hoàn đi tới nghênh đón.
-Thiếp thân tham kiến lão gia, hoan nghênh lão gia hồi phủ!
Dương Huyền Cảm mặt trầm ngâm hừ một tiếng,
-Tới thư phòng cho ta!
Dương Huyền Cảm đi vào thư phòng của mình ngồi xuống, hắn nhìn xung quanh một vòng, cảm giác rất nhiều đồ vật bày trí đều không giống trước kia. Trong tủ sách cũng ít đi rất nhiều, rõ ràng là có người động vào thư phòng của hắn, trong lòng hắn càng tức giận hơn, ngoại trừ hắn và thê tử không ai được động vào bất cứ thứ gì trong thư phòng.
Lúc này Trịnh phu nhân bưng một cốc trà đi tới, cười khanh khách ngồi xuống:
-Thiếp nghe Tuấn nhi nói lão gia cả đường vội vã về đây, đến trạm nghỉ chân cũng không nghỉ, vất vả cho lão gia rồi.
Dương Huyền Cảm lạnh lùng nói:
-Ta dám nghỉ ngơi sao? Ta còn nghỉ ngơi thì Dương gia sẽ ra phố ăn xin hết.
Trịnh phu nhân cũng không nhịn nổi nữa, giận tái mặt hỏi:
-Lão gia đang trách thiếp sao?
Dương Huyền Cảm đập bàn mạnh một cái nổi giận nói:
-Không phải thì là ai chứ, mau nói thật cho ta, nàng đã cho Trịnh gia bao nhiêu tiền lương rồi? Còn nữa, báu vật mà phụ thân cất giấu ở Kỳ nhã trai, nàng cũng cho hết bao nhiêu rồi? Hôm nay nàng phải nói rõ từng chuyện từng chuyện một cho ta.
Trịnh Phu Nhân và Dương Huyền Cảm thành thân với nhau gần ba chục năm, từ trước giờ nàng đều trừng trị chồng tới nơi tới chốn khiến Dương Huyền Cảm mang tiếng là sợ vợ. Hôm nay nàng biết trong lòng chồng đang nóng giận cho nên nàng tươi cười ra đón chồng, muốn làm cho sự việc rõ ràng, tự mình chịu thiệt thòi sau đó tìm biện pháp giải quyết chuyện tiền lương của Trịnh gia.
Không ngờ chồng nàng chưa nói tới hai câu thì đã đập bàn mắng chửi, đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra từ khi họ thành hôn ba mươi năm tới nay. Trong lòng Trịnh phu nhân tức giận nổi lên, nàng hừ lên một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, không thèm để ý tới Dương Huyền Cảm. Dương Huyền Cảm phẫn nộ đứng lên đá một cái đổ bàn:
-Quay lại đây cho ta!
Trịnh phu nhân lại càng tức giận, nàng tức giận nói:
-Dữ quá nhỉ! Có bản lĩnh thì giết ta đi!
Những dồn nén mấy chục năm chịu sự ức hiếp của thê tử lúc này mới bộc phát ra, Dương Huyền Cảm bước lên phía trước mấy bước, rút thanh kiếm trong tường ra hét lớn một tiếng,
-Ta giết ngươi!
Trịnh phu nhân sợ tới mức hét lớn rồi chạy ra ngoài, Dương Huyền Cảm cầm kiếm đuổi theo, mặt đỏ bừng bừng, trong mắt hận tới mức nhỏ máu. Dương Huyền Cảm từng bị phụ thân của hắn gọi là "Ngốc nhi", từ ngốc ở đây không phải chỉ hắn ngu ngốc, mà trong tính cách của hắn có những chỗ thiếu hụt, ví dụ như hắn thường xuyên chú ý tới một vật gì đó mà quên ăn quên ngủ. Nói dễ nghe thì là cứng nhắc, còn nói khó nghe một chút là cố chấp, bảo thủ, với lại tính cách của hắn thiên vị. Sau khi lớn lên được sự giáo dục tốt của gia đình những chỗ thiếu hụt này đều bị che lấp đi, nhưng một khi bị kích thích thì bản tính hung ác đó của hắn sẽ được lộ ra và trở thành một người hoàn toàn khác.
Hôm nay sự khinh thường của thê tử đã hoàn toàn kích thích hắn làm hắn mất đi lý trí quyết giết bằng được thê tử, lúc này Dương Tuấn từ bên cạnh xông vào ôm chặt lấy cánh tay của phụ thân,
-Phụ thân, không được như vậy!
Dương Huyền Cảm rất khỏe vung tay một cái con trai bắn ra xa mấy trượng và tiếp tục đuổi theo vợ ra ngoài viện. Đúng lúc này Dương Tích Thiện dẫn theo con trai Dương Nguy đi tới, họ nghe thấy tiếng hét của Trịnh phu nhân không khỏi kinh ngạc, hai cha con nhìn nhau rồi cùng chạy tới tòa nhà của gia chủ.
Lại chỉ nhìn thấy Trịnh phu nhân ở bên ngoài ngã lên ngã xuống, Dương Huyền Cảm thì cầm kiếm chạy đuổi theo, đằng sau hắn là một nha hoàn bị hắn vung kiếm chặt đứt cánh tay đang nằm trong vũng máu.
-Thúc thúc cứu ta với!
Trịnh phu nhân hướng sang Dương Tích Thiện cầu cứu, bà ta đã bị dọa đến phát khiếp rồi chỉ còn bản năng cầu cứu. Lúc Dương Huyền Cảm chạy qua bọn họ thì Dương Nguy mới lao người ra trong cháy mắt vồ ngã Dương Huyền Cảm xuống đất. Dương Tích Thiện cũng xông lên cướp lấy kiếm trên tay Dương Huyền Cảm. Mặc dù thân hình của Dương Nguy to lớn, khỏe mạnh, Dương Tích Thiện cũng có luyện võ nhưng hai cha con họ hợp lực lại cũng không giữ được Dương Huyền Cảm. Lúc Dương Huyền Cảm định đẩy họ ra thì Dương Huyền Đĩnh ở cạnh đó và Dương Huyền Kính nghe được tiếng cũng chạy tới, bốn người dùng hết sức cuối cùng mới giữ được Dương Huyền CẠvà cướp thanh kiếm trong tay hắn.
-Huynh điên rồi à!
Dương Huyền Đĩnh hung hăng đánh mạnh một cái vào huynh trưởng. Dương Tích Thiện cảm thấy đại ca đã dần dần khôi phục lý trí, y vội vàng khoát tay ra lệnh Huyền Đĩnh không cần đánh nữa, mấy người đưa Dương Huyền Cảm về phòng ngồi xuống.
Dương Huyền Cảm đã tỉnh táo lại, hắn thở dài một tiếng nhắm mắt lại vung tay lên,
-Ta mệt rồi muốn nghỉ ngơi một lát các ngươi ra ngoài đi!
Mấy người đi ra ngoài rồi đóng cửa thư phòng lại cho hắn, Dương Huyền Đĩnh lập tức trấn an mọi người người đi mời thày thuốc tới chữa trị, rồi hỏi nha hoàn,
-Phu nhân đâu rồi?
Hắn tìm một vòng nhưng không tìm thấy Trịnh phu nhân.
-Phu nhân trốn về nhà mẹ đẻ rồi.
Một tên đầy tớ nói.
Dương Huyền Đĩnh cười khổ một tiếng, chuyện này lớn chuyện rồi đây, không chừng sẽ lôi kéo cả Trịnh gia vào nữa. Hắn nhìn thấy Dương Tuấn ngồi ở bậc cửa ánh mắt trầm ngâm, bèn đi tới vỗ vai hắn nói:
-Phụ thân cháu là tức giận quá trở nên hồ đồ, cháu đừng để trong lòng.
Dương Tuấn lắc đầu lạnh lung nói:
-Việc này nếu đến tai Thánh Thượng phụ thân không thể không bị bãi quan.
-Xuỵt!
Dương Huyền Đĩnh cuống quýt xuỵt một tiếng,
-Cho nên việc này không thể tiết lộ được.
Dương Tuấn hừ một tiếng,
-Tứ thúc che cái miệng của Trịnh gia vào trước đã.
Hắn đứng dậy rồi đi vào trong nhà.
Dương Huyền Đĩnh thở dài một hơi, sao đại ca trở về sự việc lại càng loạn lên. ...
Đúng lúc hoàng hôn huynh trưởng của Trịnh phu nhân là Trịnh Thiện Nguyện cũng tới cửa. Trịnh gia chỉ là tùy tùng của Dương gia, cho dù Huỳnh – Dương – Trịnh thị một trong 5 họ lớn trong thiên hạ nhưng sau khi Trịnh Dịch bị bãi quan thì Trịnh gia xuống dốc chỉ có thể nhờ vào Dương gia.
Cái gọi là ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm Hà tây (vật đổi sao dời), từ sau khi Dương Tố qua đời, Dương gia cũng bắt đầu xuống dốc, ngược lại Trịnh gia lại khởi sắc. Trịnh Nguyên Thọ được phong làm Đại lý thiếu khanh, còn Trịnh Thiện Quả được phong làm Quang lộc tự khanh. Ở công bộ Thượng thư sau khi Vũ Văn Khải bệnh nặng, Trịnh Thiện Quả lại đảm nhận chức vụ của Vũ Văn Khải ở công bộ thượng thư.
Cũng là gia tộc đang bắt đầu phục hưng, Trịnh phu nhân mới có tiếp sức như vậy, mà Trịnh Thiện Nguyện đi vào cửa Dương gia ăn mặc chỉnh tề, hắn tới để đòi lại sự công bằng mà.
Lúc này Dương Huyền Cảm đã hoàn toàn khôi phục lý trí, trong lòng hắn cũng có chút hối hận. Tốt xấu gì cũng là vợ chồng ba mươi năm, hắn không nên tuyệt tình như thế. Hắn vốn định qua Trịnh gia đón thê tử về không ngờ Trịnh Thiện Nguyện lại tới cửa.
Hắn mời Trịnh Thịnh Nguyện tới phòng khách mời Trịnh Thịnh Nguyện ngồi xuống rồi áy náy nói:
-Buổi trưa ta và A La có cãi nhau một trận, ta cũng có chỗ không đúng.
Trịnh Thiện Nguyện lại lạnh lùng đập một miếng ngọc lên bàn nói:
-Đây là tiền, lương mà Trịnh gia nợ Dương gia, hôm nay ta sẽ trả hết!