Trần Thúc Đạt do dự một lát nói:
- Kì thật vi thần cảm thấy tiền và lương thực không phải không thể giao ra, bởi vì Tạ Tư Lễ đã mở miệng giảm bớt một nửa. Năm trăm ngàn thạch lương thực và hai trăm năm mươi ngàn quan tiền, chúng ta không cần một lần giao hết cho bọn họ, mà chia ra giao trong ba năm. Như vậy không phải giúp chúng ta nhẹ gánh hơn mà còn có thể kéo dài thời gian hòa bình, để chúng ta có thời gian dưỡng binh nghỉ sức chuẩn bị, Điện hạ thấy thế nào?
Lý Kiến Thành lắc đầu:
- Cái này ta và Phụ hoàng có bàn qua, bọn ta đều cho rằng bọn họ sẽ không đồng ý phân đợt ra để giao tiền và lương thực, và lại bọn họ đã giảm một nửa, sao có thể đồng ý ba năm nữa chứ. Trừ phi là không giảm phân nửa, nhưng không giảm một nửa, một năm chúng ta không đưa ra được ba trăm ngàn lương thực, vẫn là phải nghe phương án của bọn họ thôi.
- Vậy vi thần có thể thử một lần, giảm phân nửa và gia hạn ba năm.
Lý Kiến Thành nghĩ một chút:
- Có thể thử...
Cuộc đàm phán được tiếp tục tiến hành vào ban đêm, quả như Lý Kiến Thành dự liệu. Đương nhiên lúc Trần Thúc Đạt đề ra việc giảm phân nửa lương thực và tiền, sau đó lại đòi chia ra giao nộp trong ba năm, Tạ Tư Lễ bác bỏ ngay không hề do dự, từ chối phương án của y một cách rất dứt khoát.
- Bọn ta nghĩ nhà Đường không thể một lúc giao ra trăm ngàn thạch lương thực cùng năm trăm ngàn quan tiền, nên mới đồng ý cho giao một nửa. Trong vòng một tháng sau khi hai bên kí kết hiệp nghị, phải giao nộp toàn bộ. Nếu nhất định phải chia ra nộp trong ba năm, cũng được, thì vẫn theo điều kiện lúc đầu, trăm ngàn thạch lương thực và năm trăm ngàn quan tiền, đây là nhượng bộ lớn nhất của bọn ta rồi.
Trần Thúc Đạt trong lòng cười không thôi, Dương Nguyên Khánh quả nhiên không hề hồ đồ, hiểu rõ nhà Đường như trong lòng bàn tay, không còn cách nào, y chỉ đành nói:
- Vậy thì bàn đến lãnh thổ đi! Có thể mời các ngươi đưa ra điều kiện để ta suy nghĩ chứ.
Lúc này Tạ Tư Lễ không chút hoang mang nói:
- Bọn ta có ba điều kiện, thứ nhất là toàn bộ thung lũng Hà Hoàng thuộc nhà Tùy, lấy Hoàng Hà là giới tuyến, phía tây Hoàng Hà... Tạ Tư Lễ tiếp tục mở miệng đòi dời giới tuyến đến ranh giới từ Xích Lĩnh đến núi Liên Vân ở phía đông ngàn dặm, bao gồm toàn bộ lãnh thổ phía tây Kim Thành mà Dương Nguyên Khánh đưa ra.
Trần Thúc Đạt nghe ba điều này đến trợn mắt, há mồm... không được!
Lý Kiến Thành quả nhiên từ chối điều kiện của nhà Tùy, sao có thể giao toàn bộ thung lũng Hà Hoàng cho nhà Tùy chứ. Lúc đầu bọn họ diệt nước Tây Tần, gặp biết bao khó khăn gian khổ, chết biết bao tướng sĩ. Bây giờ thì hay rồi, hai tay dâng hết cho nhà Tùy sao? Y sao có thể giải thích với Phụ hoàng, sao có thể giải thích với nhân dân cả nước?
Điều kiện thứ ba, ngừng đúc tiền giả, y có thể hứa, mở cửa mậu dịch một cách toàn diện giữa Tùy Đường, y cũng có thể đồng ý. Bởi vì chắc chắn không cấm giao dịch được.
Lý Kiến Thành hiểu rõ, việc mở cửa giao dịch sẽ dẫn đến một lượng tiền bằng bạc lớn chảy vào, nhưng y cũng không còn cách nào, chỉ có nhà Tùy là có bạc trắng, bạc trắng sẽ có cách chảy vào.
Mấu chốt là việc di dân. Điều này y tuyệt đối không đồng ý. Bởi vì nhà Tùy thi hành chế độ quân điền, mà nhà Đường thì không có. Điều này sẽ làm một lượng lớn tá điền và nông nô chạy từ Quan Trung đến Trung Nguyên, để được hưởng trăm mẫu ruộng, thuế má lại không nặng bằng nhà Đường. Điều này sẽ gây hậu quả nghiêm trọng.
- Điều kiện cuối cùng, liên quan đến vấn đề di dân, ta tuyệt không đồng ý, ngoài ra, điều kiện về Hà Hoàng cần cần bàn lại đã, như vậy thì quá đáng rồi, chúng ta quay về không thể giao phó được, kêu bọn họ nhượng bộ đi, còn lại đều có thể đồng ý...
Cuộc đàm phán giữa nha Tùy và nhà Đường bàn suốt ba ngày. Cuối cùng hai bên đã kí kết xong hiệp ước, thừa nhận phạm vi khống chế thực tế trước mắt của hai bên, cắt quận Hà Nguyên và quận Tây Hải ở phía tây giới tuyến từ Xích Lĩnh đến núi Liên Vân cho nhà Tùy; quận Tương Dương ở phía đông làm biên giới, quân Đường hoàn toàn lui khỏi Trung Nguyên; mở cửa mậu dịch toàn diện giữa hai nước, nhà Đường không được phá hỏng việc phát hành tiền của nhà Tùy. . v. v...
Còn điều kiện cuối cùng về kì hạn trong hiệp ước thì nhà Đường kiên quyết đòi hòa giải ba năm, nhà Tùy chỉ đồng ý một năm, cuối cùng hai bên đều nhường một bước, song phương ngừng chiến hai năm.
Dương Nguyên Khánh và Lý Kiến Thành chia nhau kí tên vào bản hiệp nghị đình chiến mới, rồi đóng đại ấn lên. Sáng ngày hôm sau, Dương Nguyên Khánh thống lĩnh đại quân quay trở về Thái Nguyên, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đấu tranh suốt hai tháng...
Nhà của Phòng Huyền Linh không xa Tần vương phủ, khoảng cách không quá trăm bước, đây là ngôi nhà mà Lý Thế Dân cố ý mua cho y, diện tích chiếm năm mẫu. Tuy không phải là nhà cao cửa rộng gì, nhưng cũng là một ngôi nhà có cây cao bóng mát, yên tĩnh thanh nhã, Phòng Huyền Linh rất thích.
Vừa sáng sớm, Phòng Huyền Linh vội vàng ra khỏi phủ, trên bậc thềm, hai tên thị vệ của Vương phủ đang dắt ngựa đợi y.
- Thật ngại quá, đã để hai vị đợi lâu.
Phòng Huyền Linh ôm quyền cười.
- Không dám, là bọn tôi làm phiền tiên sinh nghỉ ngơi, mời tiên sinh!
Hai tên thị vệ dắt ngựa đến, Phòng Huyền Linh xoay người lên ngựa, cưỡi về phía Tần phủ, khoảng cách không đến một trăm bước, ba người nhanh chóng đã đến trước Vương phủ.
Lúc này, lại thấy Phó thống lĩnh Đường Phong - Vương Thái từ phủ bước ra nghênh đón, Phòng Huyền Linh lập tức trở nên trầm mặc. Đêm qua, y và Trưởng Tôn Vô Kỵ uống rượu, nói không ít chuyện. Mặc dù Trưởng Tôn Vô Kỵ không nói rõ, nhưng Phòng Huyền Linh cũng đoán được chút chuyện, Tần vương có thể đã làm ra chuyện ngu xuẩn vô cùng.
Điều này làm cho Phòng Huyền Linh vừa kinh sợ, vừa tức giận, lại lo lắng vô cùng. Chuyện này Tần vương lại không thương lượng với y, y hầu như đã không ngủ cả một đêm, bất luận thế nào y cũng phải khuyên Tần vương.
- Phòng tiên sinh, chào!
Vương Thái tuy đối với dân thường ra tay độc ác, nhưng y lại không dám động đến Phòng Huyền Linh. Y biết Tần vương vô cùng tín nhiệm vị văn sĩ ốm đến da bọc xương này, chọc đến y, mạng của mình không giữ nổi nữa.
Nụ cười nịnh hót của Vương Thái làm cho Phòng Huyền Linh càng phản cảm, y hừ mạnh một tiếng, không để ý đến Vương Thái nữa, nhanh bước vào phủ. Vương Thái ngây ra tại chỗ, cả nửa ngày cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ở bên ngoài thư phòng, Lý Thế Dân đang chắp tay sau lưng, bước tới lui lo lắng. Y vừa nhận được tin tình báo khẩn cấp, trong cuộc đàm phán của Thái tử và Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh yêu cầu cắt phần lãnh thổ phía tây giới tuyến từ Xích Lĩnh đến núi Liên Vân cho nhà Tùy, đồng thời, lấy phía đông Tương Dương làm ranh giới, quân Tùy chiếm lĩnh cả Trung Nguyên.
Thoạt nhìn thì thấy nhà Đường không thiệt thòi gì lớn, nhưng tin này làm cả người Lý Thế Dân toát mồ hôi lạnh. Y hiểu rõ mục đích của Dương Nguyên Khánh. Quân Tùy đã chiếm Hà Tây, đoạt lấy phía tây Xích Lĩnh, là vì muốn hoàn toàn chặn đứt nguồn chiến mã của nhà Đường.
Lấy Tương Dương làm giới tuyến, cũng chính là cắt đứt tuyến đường liên thông trực tiếp giữa Quan Trung và Kinh Tương, chỉ có thể đi vòng qua Hán Trung, hay đi vòng qua Ba Thục. Đường vòng qua Ba Thục quá xa, còn lộ trình vòng qua Hán Trung lại quá trắc trở, rất khó điều động quân đội và vật tư với quy mô lớn.
Trong lòng Lý Thế Dân nóng như lửa đốt, y muốn đi tìm Phụ hoàng, nhưng có thể làm cho Phụ hoàng tức giận, y từ đâu có được tin này? Làm cho Lý Thế Dân rơi vào thế khó.
Lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:
- Điện hạ, Phòng tiên sinh đến.
Tinh thần Lý Thế Dân trở nên kích động, y đang đợi Phòng Huyền Linh đến:
- Nhanh mời vào!
Cửa mở ra, Phòng Huyền Linh nhanh bước vào, y biết Lý Thế Dân mời mình sớm như vậy tất có chuyện gấp, liền khom người hành lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
- Tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi!
Lý Thế Dân mời Phòng Huyền Linh ngồi xuống, lại ra lệnh thị nữ dân trà, rồi kể lại tin y nhận được với Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh chau mày:
- Chiêu này... Dương Nguyên Khánh thật độc!
- Ầy!
Lý Thế Dân thở dài:
- Kỳ thật, Dương Nguyên Khánh đòi cái gì mà trăm ngàn lương thực, năm trăm ngàn quan tiền đều chỉ là bức màn phông mà thôi, mục đích thật sự của hắn là thông qua đàm phán, dùng chiến lược để chặt đứt nguồn chiến mã và thông lộ Kinh Tương của chúng ta. Nếu ta không đoán sai, trễ nhất nửa năm, hắn sẽ tấn công mạnh vào Quan Trung, thật làm ta lo lắng!
Phòng Huyền Linh trầm tư một chút, liền hỏi:
- Vậy Điện hạ chuẩn bị đối phó thế nào?
- Ta muốn đi tìm Phụ hoàng bàn chuyện này, làm cho người từ chối yêu cầu của nhà Tùy, nhưng ta lại lo lắng Phụ hoàng hoài nghi từ đâu mà ta có tin này, làm cho người nổi giận, làm ta mất nhiều hơn được. Một bên là quốc gia đại sự, một bên là cơ mật của ta, hai bên đều thật khó xử lí!
Quả thật chuyện này làm Lý Thế Dân khó xử lí vô cùng, y mời Phòng Huyền Linh đến là hy vọng Phòng Huyền Linh có thể đưa ra chủ ý cho y.
Lúc này, Phòng Huyền Linh lại nghĩ đến việc quan trọng đó, nhưng làm sao để nói ra việc này? Nghĩ một chút, y nói một cách hàm súc:
- Điện hạ, phải bảo vệ lợi ích quốc gia, quân sự. Nhưng lợi ích cá nhân cũng phải đảm bảo. Mấu chốt là làm sao để cân bằng nó. Nhưng quan trọng là không thể làm ra việc ngu xuẩn trong vấn đề quan trọng này.
Lý Thế Dân nghe ra trong lời nói của Phòng Huyền Linh có ẩn ý, không khỏi cảnh giác nhìn y một cái:
- Lời này của tiên sinh có ý gì?
Phòng Huyền Linh thở dài:
- Bệ hạ có lẽ hiểu rõ ý của ty chức, Điện hạ, ngài thật sự không nên làm thế.
Sắc mặt Lý Thế Dân từ từ trầm lại, y nghe ra Phòng Huyền Linh đang chỉ việc gì? Một lúc sau, Lý Thế Dân lạnh lùng hỏi:
- Là Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với ngươi sao?
Trong lòng Phòng Huyền Linh trở nên khẩn trương, đứng lên quỳ trước mặt Lý Thế Dân:
- Điện hạ, chuyện này không thể làm, không chỉ hủy đi một đời anh minh của Điện hạ, mà còn để lại tiếng chửi muôn đời. Bài học của Dương Tuấn, Dương Vanh còn chưa rõ sao? Điện hạ, kì thật có rất nhiều cách, thật sự không nên dùng hạ sách này.
Lý Thế Dân xẹt qua một tia lửa giận, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại dám tiết lộ việc này, y liếc Phòng Huyền Linh một cái, nghĩ đến sự tài trí của y, nếu đã biết rồi thì cứ nghe ý kiến của y xem sao.
Lý Thế Dân kìm chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Vậy ngài nói xem, còn cách gì có thể cứu Đại Đường? Bây giờ Đại Đường lúc nào cũng đang chịu nguy hiểm, triều đình mới chọn con đường ôn hòa, muốn dựa vào cầu hòa để kéo chút thời gian, nhưng Dương Nguyên Khánh đồng ý sao? Hắn chặn dứt Hà Hoàng và Tương Dương, là vì muốn chuẩn bị bước tiếp theo để tấn công mạnh vào Đại Đường. Bây giờ chỉ có cách chiến đấu với nhà Tùy mới có thể có cơ hội chuyển đổi, nhưng Phụ hoàng cứ khăng khăng đoạt quân quyền của ta ngay vào lúc tình thế khẩn cấp thế này. Chỉ có ta đăng cơ mới có thể cứu vãn cục diện thất bại này, ngài nói ngoài cách này, còn có cách gì?
- Điện hạ có thể phát động binh biến, bức Thánh thượng thoái vị, đây chẳng lẽ không phải cách sao?
- Nếu dễ dàng như thế, ngài cho là ta có thể khống chế được bao nhiêu quân binh? Trên danh nghĩa là thế lực của ta, nhưng thực tế quân quyền nằm trong tay Phụ hoàng, quân đội sẽ ủng hộ ta sao?
- Điện hạ, binh biến không cần người đông, một mình Uất Trì Cung là đủ rồi, mấu chốt là cơ hội. Điện hạ có thể nghĩ cách để tạo ra thời cơ, cho dù có bị tước đi quân quyền cũng không sao cả. Chỉ cần Đường Phong trong tay Điện hạ đã hơn ba mươi ngàn quân, hoàn toàn có thể dùng Đường Phong để tạo ra cơ hội. Điện hạ, chỉ là không thể làm việc trái với đạo lí luân thường làm người, không thể! Điện hạ.
Phòng Huyền Linh liên tục dập đầu, khóc than, Lý Thế Dân có chút động lòng, không phải là đạo lí luân thường gì đã thuyết phục được y, mà do Trưởng Tôn Vô Kỵ đã tiết lộ tin tức với Phòng Huyền Linh, làm cho Lý Thế Dân trở nên cảnh giác, y nhận thức được sự nguy hiểm to lớn này.
- Chuyện này để ta suy nghĩ kĩ lại, ngài đứng lên đi!
Lý Thế Dân lại ngồi xuống hỏi:
- Chuyện ta vừa hỏi ngài, ta có cần kiến nghị việc đình chỉ kí hợp ước với Phụ hoàng không?
Phòng Huyền Linh không có ngồi xuống, đứng cúi đầu, y lắc đầu:
- Điện hạ, chuyện kí hiệp ước, ty chức cho là Thánh thượng sẽ không nghe kiến nghị của ngài nữa, ngài ấy bây giờ chỉ muốn đình chiến, chỉ cần không đề cập gì đến tiền và lương thực, bất cứ điều kiện gì ngài ấy cũng có thể chấp nhận. Đúng như lời Điện hạ nói, quả thật là mất nhiều hơn được, hơn nữa rất có thể Thánh thượng sẽ hủy luôn Đường Phong.
Cả người Lý Thế Dân rung lên, lời của Phòng Huyền Linh nhất thời thức tỉnh y. Nếu Phụ hoàng hủy Đường Phong, đó không chỉ là việc mất nhiều hơn được, mà là làm cho y không còn gì nữa, vả lại, Phòng Huyền Linh nói đúng, Phụ hoàng sẽ không nghe bất cứ kiến nghị gì của y.
Lý Thế Dân gật đầu:
- Ta hiểu rồi, ngài đi đi! Ta muốn một mình suy nghĩ một chút.
- Ty chức cáo lui!
Phòng Huyền Linh chậm rãi lui ra, Lý Thế Dân đứng trước cửa sổ, nhìn theo hướng Phòng Huyền Linh đi xa, lúc này mới ra lệnh:
- Người đâu!
Một tên vệ sĩ nhanh bước vào phòng:
- Xin Điện hạ phân phó.
- Gọi Trưởng Tôn Vô Kỵ đến cho ta!
Tên vệ sĩ cả kinh trong lòng, Tần vương trước giờ không gọi thẳng tên ai, bây giờ lại gọi thẳng tên Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho thấy Tần vương đang tức giận vô cùng.
Y vội xoay người ra ngoài. Quả thật trong lòng Lý Thế Dân đang tức giận. Việc trọng đại như thế, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại tiết lộ, điều này làm cho y càng nghĩ càng tức giận, nắm chặt đến trắng cả đầu ngón tay.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Trưởng Tôn Vô Kỵ:
- Điện hạ, ty chức đến rồi.
- Vào đi!
Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào, khom người hành lễ:
- Tham kiến Điện hạ!
Trong lòng y thấp thỏm không yên, vừa nãy thị vệ đã nói với y, Tần vương đang nổi giận. Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết xảy ra chuyện gì, ban sáng lúc báo cáo với Lý Thế Dân, y còn rất vui, sao sau khi gặp Phòng Huyền Linh thì nổi giận rồi, chẳng lẽ...
Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nghĩ đến chuyện đêm qua y cùng Phòng Huyền Linh uống rượu, dường như y đã nói những lời không nên nói. Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất thời hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu.
Lý Thế Dân khoanh tay đứng trước cửa sổ, không có xoay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi:
- Tối qua ngươi nói gì với Phòng Huyền Linh?
Trong lòng Trưởng Tôn Vô Kỵ nghĩ nhanh qua. Quả nhiên là chuyện đó, y mở miệng, thấp giọng nói:
- Ty chức... không nói gì?
- Ngươi to gan!
Lý Thế Dân giận đến tím cả mặt, lại không dám thừa nhận, y đột nhiên xoay người lại, cầm nghiên mực trên bàn lên, ném mạnh về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ.
"Bốp" một tiếng, nghiên mực đập trúng trán của Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghiên mực bay bật trở lại, vỡ thành mấy mảnh, máu tươi từ trán Trưởng Tôn Vô Kỵ chảy xuống, đau vô cùng, làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ suýt ngất.
Nhưng y vẫn cầm cự được, lập tức quỳ xuống:
- Điện hạ, ty chức biết sai.
Y cuối cùng cũng thừa nhận là mình để lộ phong thanh. Lý Thế Dân thấy đầu y đầy máu, cơn tức giận hơi tiêu tan một chút, nhưng vẫn tức giận chỉ ông ta trách mắng:
- Đây là việc gì, chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi lại tiết lộ ra ngoài, muốn hại chết ta sao?
Chuyện này chỉ có ba người biết, một người là Vương Thái, y trước giờ là thân binh Giáo úy của Lý Thế Dân, được Lý Thế Dân tín nhiệm vô cùng. Người tiếp theo là Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trưởng Tôn Vô Kỵ không chỉ lớn lên bên cạnh Lý Thế Dân, mà còn là anh vợ của y, cho nên cũng tin tưởng tuyệt đối.
Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng ống tay áo che hờ vết thương trên trán, cúi thấp đầu. Lý Thế Dân lại xoay đầu nhìn ra cửa sổ, cố gắng tự hồi phục lại tinh thần. Qua một lúc lâu, y mới lạnh lùng nói:
- Chuyện này tạm dừng, giết hết những người biết chuyện, trừ ngươi và Phòng Huyền Linh ra, không để còn bất cứ kẻ nào biết chuyện này.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhõm, thở phào một hơi. Kì thật, y cũng không tán thành việc này, y lập tức trả lời:
- Ty chức lập tức đi làm!
Dừng một lát, Lý Thế Dân lại ra lệnh:
- Còn có Lý công công trong cung, không tiếc giá nào cũng phải mua chuộc được ông ta.
- Ty chức hiểu rõ...
Màn đêm buông xuống, Trương Bỉnh Trực cưỡi một con lừa, sắc mặt mệt mỏi quay về nhà, đã năm ngày, mỗi ngày đều phải đến hoàng hôn ông ta mới rời đi. Trong lòng ông ta sợ hãi vô cùng, tuy loại thuốc ông ta điều chế phải ba đến năm tháng sau mới xảy ra vấn đề.
Nhưng còn có ba Ngự y thử thuốc, một khi bọn họ đổi thuốc cho nhau, vấn đề sẽ bị phát hiện. Trên thực tế là Trương Bỉnh Trực lợi dụng lỗ hổng của việc không cho phép các Ngự y trao đổi giao lưu phương thuốc, mới có thể dùng độc thành công.
Nhưng cái Trương Bỉnh Trực lo lắng hơn là sau khi sự việc kết thúc, mình sẽ bị diệt khẩu. Sự sống chết của ba đứa con trai đến nay không rõ, hai ngày trước, ông ta gửi vợ về quê ở Hán Trung. Nếu ông ta thật sự không thể tránh khỏi cái họa này, nhưng ít nhất vợ cũng không thể chết.
Trương Bỉnh Trực cũng không muốn làm, nhưng ông ta không thể không làm. Ba đứa con trai của ông ta đang trong tay kẻ khác, vì con trai, ông ta phải liều mà làm.
Không bao lâu, Trương Bỉnh Trực về đến nhà, trong nhà lạnh tanh, không có tiếng chửi mắng của vợ ông ta, cả ngôi nhà dường như không có chút sự sống. Ông ta về đến phòng mình, đóng cửa, ngồi xuống trước bàn, lấy một quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra, ghi lại những việc làm hôm nay.
Ông ta muốn ghi lại toàn bộ sự việc, lỡ như ông ta chết, đây chính là chứng cứ, ông ta tuyệt không buông tha những kẻ hại ông ta. Đang viết, sau lưng đột nhiên xuất hiện một sợi dây thừng, không chút tiếng động đến gần, xiết chặt cổ ông ta...
Nửa canh giờ sau, một a hoàn của ông ta vào đưa cơm, vừa ngẩn đầu, giật mình đến hét lên một tiếng, cơm rơi ra đất, vội bò ra khỏi phòng, khóc lớn hô:
- Người đâu, nhanh! Lão gia treo cổ rồi...
Phía tây phường Sùng Nhân Trường An, một ngôi nhà lớn có diện tích chiếm gần ba mươi mẫu. Đây là phủ đệ của Trịnh gia Huỳnh Dương ở tại Trường An. Trịnh thị ở Huỳnh Dương đã chính thức rời khỏi Huỳnh Dương sau khi Vương Thế Sung nắm quyền, mấy trăm người nhà đều đến Quan Trung. Bởi vì Thái tử phi chính là người của Trịnh thị (dòng họ Trịnh) ở Huỳnh Dương nên Trịnh thị ở Lý Đường được trọng dụng vô cùng, gia chủ Trịnh Thiện Quả nhận chức Chiêm sự (một chức quan chăm lo mọi chuyện của đông cung) của Đông cung Thái tử.
Trịnh Thiện Quả năm nay hơn bốn mươi tuổi, tướng người trung bình, khí chất ôn hòa nhã nhặn, rất được Lý Kiến Thành trọng dụng. Trong triều, cũng xem như là ứng cử viên có thế lực cho chức Thừa tướng, nhưng do thế lực Trịnh gia đã tan rã, không có sự ủng hộ của gia tộc, đối với việc tranh chức Thừa tướng, ông ta chỉ có thể xem như là có lòng nhưng không sức, ngay cả cơ hội được nêu danh thôi cũng không có.