Cung Nhân Thọ nằm ở nơi phong cảnh đẹp nhất ở xã Kỳ Châu, nơi này địa thế khá cao, dãy núi ghồ ghề, rãnh núi nhiều, khí hậu mát mẻ. Cung Nhân Thọ cũng là nơi nghỉ dưỡng của Dương Kiên khi rời cung, gần như mùa hè hàng năm, gã đều đến cung Nhân Thọ nghỉ ngơi làm việc, mỗi lần đến đây cũng ở lại đến nửa năm.
Nhưng lần này gã lại ngã bệnh ở cung Nhân Thọ. Sau khi Hoàng hậu chết, Dương Kiên lập tức mất đi sự trói buộc, gã bắt đầu ham mê với tửu sắc, dường như muốn bù lại những lợi lộc của một Đế vương mà gã không hưởng thụ được trước đây. Nhưng gã dù sao tuổi cũng đã cao, chỉ có hai năm, sức khỏe của gã đã bị tửu sắc vét sạch, vừa ngã bệnh liền không thể ngồi dậy nổi nữa.
Dương Kiên cũng biết đại nạn của mình đã đến, gã rơi lệ cáo biệt với tất cả các vị đại thần, đồng thời dặn dò Thái tử Dương Quảng, phải tự mình tiết kiệm, đối xử với thiên hạ như con. Dương Quảng cũng rưng lệ nghe lời.
Trong phòng, Dương Quảng chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trong lòng y đang rất căng thẳng. Đã đến lúc quan trọng nhất rồi, y sắp đăng vị cửu ngũ, quân lâm thiên hạ. Y đã chờ đợi ngày này mười mấy năm, cuối cùng cũng đợi được. Dương Quảng nhắm mắt, trong lòng đầy mong chờ, y có quá nhiều khát vọng đang chờ được thực hiện.
Trong thời gian này Phụ hoàng bị bệnh nặng, Dương Quảng đích thân rót nước bưng thuốc, cực nhọc hầu hạ ngày đêm, ngoài ra, những việc cần y làm vẫn còn rất nhiều.
Một mặt y phải thay mặt Phụ hoàng xử lý chuyện quốc gia đại sự, mặt khác phải trù bị, vạch kế hoạch, phải chăm lo đến việc chữa trị bệnh tình của Phụ hoàng cũng như chuẩn bị việc quốc tang.
Quan trọng hơn là, y còn phải suy tính, phân tích, nắm bắt được tâm tình và tình hình đấu tranh giữa các đại thần. Đặc biệt là nắm bắt được tình hình điều phối của vũ lực các nơi, để đề phòng trong quốc tang lại xảy ra biến loạn bất ngờ gì.
Hơn nữa người em trai nhỏ nhất của y mấy năm nay luôn tuyển quân mua ngựa, chỉ đợi Phụ hoàng băng hà là ra tay. Những việc này khiến Dương Quảng suy nghĩ rất nhiều, lo lo lắng lắng, hơn một tháng này đều ngủ không đủ giấc, vẻ mặt nhanh chóng hao mòn, hai mắt còn còn tia máu.
Bên cạnh, là Thái Tử phi Tiêu Dẫn Phượng của y. Tiêu Dẫn Phượng là con gái của Tây Lương Lý Minh Đế Tiêu Vị, xuất thân Hoa tộc, tính cách nhẹ nhàng, tài mạo song toàn. Tuy năm nay đã ba mươi bảy tuổi, nhưng phong thái vẫn yểu điệu, dung nhan xinh đẹp như trước.
Nàng từ năm Khai Hoàng thứ ba đã gả làm vợ cho Dương Quảng, đã sống cùng nhau hai mươi mốt năm, sinh được hai trai một gái, tình cảm vợ chồng mặn nồng. Dương Quảng cũng rất yêu vợ, không ham thích những phụ nữ khác. Tiêu Dẫn Phượng chỉ tiếc sinh quá ít con nối dòng cho chồng, không giống như anh trai cả Dương Dũng sinh mười đứa con trai. Hơn nữa chồng nàng còn là Thái tử, sắp kế thừa đất nước, con nối dòng quá ít đúng là bất lợi đối với xã tắc bất lợi.
Vì Tiêu Dẫn Phượng khổ sở khuyên bảo, Dương Quảng rốt cuộc cũng nạp phi, bây giờ cũng đã có thai được bốn tháng, điều này làm cho Tiêu Dẫn Phượng rất vui mừng.
Nàng thấy chồng tinh thần mệt mỏi, có vẻ rất lo lắng bất an, liền rót một chén trà sâm nóng đặt trước mặt y, nhẹ nhàng khuyên y,
-Nhị lang, đăng cơ xưng đế là ý trời, nhưng Phụ hoàng đang ốm yếu là tình người. Nhị lang bây giờ không cần nghĩ quá xa về những việc sau khi đăng cơ, việc gấp gáp bây giờ vẫn là cầu phúc cho Phụ hoàng.
Dương Quảng cảm kích với sự săn sóc của vợ, nhẹ nhàng nắm tay nàng, thở dài nói:
-Tuy là như vậy, nhưng lúc Phụ hoàng hấp hối, cũng là lúc bọn đạo chích trục lợi, ta sao có thể không lo lắng?
Lúc này, một tên hoạn quan vội vàng đi tới, khom người thi lễ,
-Thánh thượng triệu Điện hạ đến yết kiến!
Dương Quảng gật gật đầu, sửa sang lại áo quan, bước nhanh ra khỏi phòng. Đi tới của, y lại nghĩ đến một chuyện, hỏi người hầy đứng một bên,
-Tấn vương đến chưa?
Người hầu liền vội vàng trả lời:
-Tấn Vương Điện hạ ở Lạc Dương, đã sớm đi thông báo rồi, có lẽ hai ngày nữa sẽ đến nơi.
- Phái người đi giục y, bảo y nhanh một chút, còn cả Dự Chương Vương, cũng bảo y về ngay.
Dự Chương Vương là con trai thứ hai Dương Giản của Dương Quảng, điều này khiến cho Dương Quảng rất không vui. Con trai trưởng vội vàng từ Lạc Dương về, về trễ còn có lý do, nhưng Dương Giản ở ngay Kinh thành, y sao vẫn còn chậm chạp chưa đến?
Y sợ phụ hoàng đợi lâu, liền vội vàng đến cung của phụ hoàng. Dương Quảng ở điện BĐẩu, cách khá xa điện Giác Viễn nơi mà Dương Kiên đang ở. Thị vệ của y đều dừng lại ở dưới chân núi bên ngoài điện, chỉ dẫn theo bốn người thị vệ bảo vệ an toàn của y.
Phòng vệ trong cung Nhân Thọ cực kỳ nghiêm ngặt, thị vệ của Thái tử lẫn Thân vương đều không được phép đi vào. Chỉ vì Dương Quảng sống nhiều ở cung Nhân Thọ, Hoàng đế Dương Kiên mới phá lệ mà cho bốn gã thị vệ đi theo bảo vệ an toàn cho y. Cho dù như vậy, bốn gã thị vệ này cũng không được rời khỏi điện Bắc Đẩu.
Mà phòng vệ trong cung Nhân Thọ do tả vệ đảm nhiệm, hơn sáu ngàn quân tả vệ chia làm sáu ca canh giữ ngày đêm, mỗi ca trực sáu canh giờ. Đương nhiên, bên ngoài cung Nhân Thọ còn có mấy vạn cấm quân đóng ở đó, bao bọc toàn bộ cung Nhân Thọ như một thùng thiếc vậy.
Đi theo hành lang thật dài, đều đứng đầy những binh sĩ tả vệ khôi ngô, không ngừng có người hô lớn,
- Thái tử điện hạ yết kiến!
Đây là đang nhắc nhở nội cung tránh đi, Dương Quảng đi đến bậc thang phía trước tẩm cung của phụ hoàng. Lúc này tần phi của phụ hoàng đều ngồi bên giường, y phải đợi các nàng lui ra, đợi đến lúc được đồng ý mới bước vào. Một lúc sau, thái giám Triệu Tiến Đức bước ra, cúi đầu thi lễ với Dương Quảng,
- Điện hạ, Thánh Thượng truyền người vào yết kiến!
- Triệu công công, tình hình Thánh Thượng thế nào?
Thần sắc Triệu Tiến Đức ảm đạm, lắc đầu,
- Thái y nói, có lẽ chỉ được hai ngày nữa.
Trong lòng Dương Quảng không khỏi thổn thức, nặng nề bước vào bên trong cung.
Trước giường, tần phi của Dương Kiên đều đã lui ra, chỉ còn mấy vị thái giám hầu hạ hai bên. Dương Kiên lúc này đã khô gầy như một bộ xương, mặt như giấy vàng, đã đến lúc dầu hết đèn tắt, gã ngay cả một chút sức lực mà nói chuyện cũng không còn nữa, nhắm mắt, lặng lẽ chờ thời khắc đó đến.
Người sắp chết, hai ngày nay những thứ mà Dương Kiên nghĩ dến, đều là những người thân đã mất. Cha mẹ gã, và người vợ đã sống mấy chục năm với gã. Nhưng gã vẫn chưa yên tâm, giang sơn Đại Tùy mà gã một tay gây dựng vừa mới được thành lập, còn có quá nhiều việc chưa làm xong, những việc lớn này rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút, đều có thể khiến cho giang sơn mà gã gây dựng mất hết. Gã chấp chính hai mươi mấy năm, từ đầu đến cuối không thể buông tay, cuối cùng cũng chỉ có thể giao những việc này giao cho con trai mình.
-Bệ hạ! Thái tử đến rồi.
Bên tai có tiếng thái giám nhắc nhở gã.
Dương Kiên khó nhọc mở mắt, thấy đứa con trai Dương Quảng quỳ trước mặt gã, mặt đầy nước mắt. Gã hơi đưa tay lên, sờ mặt con trai, cười hiền từ, thấp giọng nói:
- Con ngốc, trẫm sẽ đi gặp mẹ con, đây là chuyện tốt mà!
Dương Quảng cầm tay phụ thân, nước mắt tuôn trào, cuối cùng y khóc rống lên:
- Phụ hoàng!
Dương Kiến lúc này rất tỉnh táo, thấp giọng nói:
- Trẫm còn có mấy câu muốn dặn dò con, bảo bọn họ lui ra!
Dương Quảng gật gật đầu, nói với các thái giám và cung nữ xung quanh:
- Các ngươi lui hết ra!
Hơn mười vị thái giam và cung nữ đều lui xuống, trong điện chỉ còn lại một mình Dương Quảng. Dương Quảng nghẹn ngào nói:
- Phụ hoàng, nhi thần xin nghe phụ hoàng răn dạy.
Dương Kiên thở dài, chậm rãi nói:
- Từ lúc Vĩnh Gia rối loạn đến nay, Nam triều Bắc triều càng thất thế, cuối cùng cũng bị diệt vong. Vốn tưởng rằng quân Ngụy có thể dài lâu, nhưng chỉ được gần trăm năm liền bị Chu Tề thay thế. Văn Đế ngày xưa muốn cải cách nhưng lại lầm ường lối, khiến phong ba lại nổi lên. Vũ Văn Thái xây dựng các gia tộc Quan Lũng, vốn cho rằng cuối cùng có thể lập quốc, nhưng nó cuối cùng cũng bị hủy hoại trong tay các gia tộc. Thiên hạ ác ôn, cũng không bằng các gia tộc, cái ác độc của các gia tộc cũng lại không bằng Quan Lũng. Trẫm chấp chính hai mươi năm, cũng không thể làm gì được bọn họ, Hoàng nhi, các gia tộc Quan Lũng chính là mối lo lắng lớn nhất của Đại Tùy chúng ta, nhớ lấy!
Dương Quảng lặng lẽ gật đầu, điều này trong lòng y rất rõ ràng,
- Nhi thần đã quyết định, sau khi nhi thần đăng cơ sẽ nhanh chóng dời đô, sẽ dời trung tâm triều đình ra khỏi Quan Lũng.
- Trẫm cũng muốn dời đô, nhưng có quá nhiều khó khăn, Hoàng nhi cũng phải cẩn thận, không thể quá vội vàng.
Thở dài một tiếng, Dương Kiên lại thấp giọng nói:
- Cái lo lắng thứ hai của Đại Tùy chính là đất cũ Bắc Tề, Hồ Hán lẫn lộn, phần lớn là con cháu của sáu trấn, phong cách dũng mãnh vẫn còn. Những người này không chịu bị cảm hóa, vừa thấy phong ba liền muốn khởi binh khởi nghĩa. Con phải thật cẩn thận, đối xử tốt với họ, coi dân như con, đừng cho họ có cớ để khởi binh.
Dương Quảng lại không tán thành suy nghĩ của phụ thân lắm. Theo y, khoan hồng với dân quá chỉ khiến mâu thuẫn kéo dài mãi, cho dù khi y cầm quyền không loạn, vậy sau này thì sao? Con cháu y sẽ thế nào? Sáu trấn đã qua trăm năm, phong cách dũng mãnh vẫn còn, có thể thấy không phải cảm hóa liền có thể giải quyết được vấn đề, cách tốt nhất chính là nhổ cỏ trừ gốc, giết hết những hậu duệ của sáu trấn này, không để lại mầm họa. Nhưng những lời này y không dám nói.
Dương Kiên lại nói:
- Mối lo lắng thứ ba của Đại Tùy là thảo nguyên Bắc Lỗ, Đột Quyết từ đầu đến cuối là mối lo lắng lớn của Trung Nguyên. Cái loạn của Vĩnh Gia cũng từ Bắc Hồ mà nên. Một khi thảo nguyên rét lạnh, Bắc Hồ chắc chắn Nam tiến. Khi Đại Tùy ta mới dựng nước, cũng gần như bị Đột Quyết tiêu diệt, Khải Dân tuy được Đại Tùy nâng đỡ, nhưng người Hồ thường thay đổi, không thể dễ tin, nhất định phải cương nhu phối hợp, tăng cường phòng thủ. Trưởng Tôn Thịnh và Bùi Củ đều là những lương thần trị Hồ, con có thể trọng dụng họ.
Dương Quảng gật đầu,
- Nhi thần ghi nhớ!
Dương Kiện thở dài,
- Trẫm suy nghĩ đến sự ngắn ngủi của nhà Tần, lại nghĩ đến bốn trăm năm nhà Hán, cảm xúc rất nhiều. Nhà Tần lấy pháp mà trị quốc, cường bạo mà không chú trọng nhân nghĩa, khiến thiên hạ đại loạn. Lúc bắt đầu nhà Hán lấy sách lược của lão Tử lão Trang mà trị quốc, sau đó Vũ Đế lại dùng Nho học để phục hưng, cuối cùng thực hiện ổn định và hòa bình lâu dài. Hoàng nhi, con phải nhớ kỹ, đây là đạo trị quốc nhà Hán, mới là căn cơ của sự ổn định và hòa bình dài lâu của Đại Tùy chúng ta, đã khiến quốc dân giàu mạnh. Hy vọng con có thể trở thành Vũ Đế nhà Hán, thực hiện phục hưng Đại Tùy, hoàn thành sự nghiệm mà trẫm chưa hoàn thành, khai trừ Hồ Lỗ, khôi phục nhà Hán.
Dương Quảng gật đầu liên tục,
- Lời nói vàng ngọc của phụ hoàng, nhi thần khắc ghi trong lòng.
Dương Kiên cầm tay Dương Quảng, cố sức thở dốc nói:
- Còn có anh em của con, con phải đối xử tốt với họ. Anh cả con mặc dù không gánh nổi trọng trách, nhưng nên cho y sống phú quý suốt quãng đời còn lại, đây là việc duy nhất mà trẫm cầu xin con.
Dương Quảng rơi lệ nói:
- Nhi thần nào dám quên tình cảm anh em, không cần phụ hoàng dặn, nhi thần sẽ đối xử tốt với họ.
Dừng một lúc, Dương Quảng lại hỏi:
- Phụ hoàng có muốn gặp anh cả không? Con sai người đi đón y đến.
Dương Kiên vui mừng mỉm cười:
- Con có lòng này là được rồi, trẫm đã bảo Liêu Thuật và Nguyên Nham đi đón y, chắc sắp đến rồi!
Nói tới đây, Dương Kiên bỗng ho kịch liệt. Dương Quảng vội vàng gọi thái giám vào hầu hạ, Dương Kiên lắc đầu,
- Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.
- Vâng! Nhi thần cáo lui.
Dương Quảng chậm rãi lui xuống, lúc này y thấy bên ngoài bình phong có gấu váy tung bay, biết là Trần Quý Nhân đang đi vào, liền vội vàng lui đi, lại nháy mắt với một gã tiểu thái giám. Y lui ra rồi, rất nhanh, Trần Quý Nhân liền bước vào. Trần Quý Nhân cũng là em gái Trần Hậu Chủ, sau khi triều Tần bị hủy diệt, nàng được tiến cung. Nàng có bộ dạng quốc sắc thiên hương, khiến Dương Kiên rất thích, chỉ là trước đây Hoàng hậu quản thúc nghiêm ngặt, Dương Kiên không làm gì được. Sau khi Hoàng hậu qua đời, Trần Quý Nhân lập tức được sủng ái, mặc dù bây giờ nàng đã hơn ba mươi, nhưng thùy mị thướt tha, Dương Kiên lâm bệnh nặng, nàng vẫn luôn ở bên hầu hạ.
Nàng thấy Dương Kiên ho nhiều quá, liền vội vàng vỗ vỗ lưng cho gã, rồi lại vuốt ngực. Dương Kiên dần dần bình thường lại, nàng có chút oán giận nói:
- Bệ hạ, người làm gì mà nói nhiều với Thái tử như vậy, người phải nghỉ ngơi, không biết sao?
Dương Kiên rất thích người vợ trẻ này, gã cười cười nói:
- Trẫm muốn nói thêm mấy câu với Thái tử, y rất hiếu thảo, cũng rất biết cảm thông với trẫm, không phải giống như khanh nghĩ đâu.
Trần Quý Nhân rất không thích Dương Quảng, nàng từ nhỏ đã sinh ra lớn lên trong thâm cung triều Trần, những cái được dạy đều là có trước có sau, người lớn hơn trước. Nàng rất bất mãn với việc phế trưởng lập thứ, quan trọng hơn là, năm đó là Dương Quảng dẫn quân tiêu diệt triều Trần, khiến nàng trong lòng luôn có một sự đối địch với Dương Quảng.
- Bệ hạ, nô tì cảm thấy con trưởng Dương Dũng vẫn nhân từ rộng rãi hơn, bệ hạ không nên dễ dàng phế bỏ như vậy.
Dương Kiên thở dài,
- Đã đến lúc nào rồi, khanh còn nói những lời ngốc nghếch này.
- Nhưng... nô tì cảm thấy chỉ cần bệ hạ có tâm, thì lúc nào cũng vẫn kịp.
-Không cần nói nữa!
Dương Kiên mệt mỏi lắc đầu,
- Thái tử là nền tảng dựng nước, sao có thể kinh động. Trẫm chỉ muốn nói chuyện lần cuối cùng với đứa con cả, coi như tận nghĩa cha con!
Dương Kiên không muốn nói thêm nữa, nhắm mắt lại, Trần Quý Nhân chỉ có thể ngồi ngây ngốc một bên. Nàng lòng nóng như lửa đốt, một khi Thánh Thương băng hà, nàng nên làm gì bây giờ? ...
Chú ý 1: Đứa con mà phi tần của Dương Quảng đang mang trong bụng chính là Dương Phi trong lịch sử, mẹ của Ngô vương Lý Khác.
Chú ý 2: Trần Quý Nhân chính là vợ của Tuyên Hoa, Dương Kiên lúc còn sống phong cho Quý Nhân, sau khi qua đời chiếu thư để lại phong cho vợ của Tuyên Hoa.
Chú ý 3: Trong Tùy Đường diễn nghĩa, ấn ngọc Lý Mật đổi lại Tiêu Hậu, nhưng Tiêu Hậu lúc ấy đã năm mươi hai tuổi.
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải