Thực ra Thần Vũ thành chưa thất thủ, chiến đấu vẫn đang tiếp tục, chẳng qua là thành chủ chạy quá nhanh, quân Tống vừa mới xuất hiện ở đường chân trời thì vị quý tộc tôn quý thành chủ Ô Cốt Độc đã dẫn thân binh chạy ở cửa sau rồi, bỏ cả lại thê thiếp cùng vàng bạc châu báu, thế là non nữa quân sĩ cũng chạy theo, nếu không phải bộ tướng Quách Như Hải thu gom quân đội ra sức kháng cự thì Vân Tranh chẳng tốn một binh một tốt đã hạ được thành.
Hầu Tử mặc giáp dày, cầm loa lớn yêu cầu toàn thành đầu hàng, nếu không đại quân vào thành sẽ giết tất cả những người cầm đao, kết quả là một mũi tên lớn bắn ra suýt nữa xé xác hắn, chạy trối chết về trận, Vân Tranh lập tức hạ lệnh công thành.
Thành Thần Vũ không quá cao, cũng chẳng có hào nước bao quanh, thành miếng mồi tốt cho hỏa lực của quân Tống.
Ngô Kiệt nhìn những cái xác trên tường thành bị đạn thuốc nổ hất văng thì không đành lòng: - Đại soái, thủ thành đều là người Hán.
Vân Tranh lạnh nhạt nói: - Thế thì sao, ngươi cho rằng bọn chúng đang ngóng đợi vương sư tới giải cứu à, sao ta không thấy chúng hoan hô mang rượu thịt ra chào đón đại quân? Ngươi không nhìn thấy Hầu Tử suýt nữa bị giết chết, bọn chúng còn reo hò à? Cho nên Ngô Kiệt, ngươi cho rằng những kẻ đó là đồng bào cốt nhục của ngươi sao?
- Yến Vân thập lục châu đã mất quá lâu, bọn chúng đã quên mất mình vẫn còn mặc y phục người Hán, Địch soái nói với ta, quân Liêu cướp bóc Hà Bắc đa phần là người Hán đó, còn chưa tỉnh ngộ sao?
- Ngô Kiệt, nếu như ngươi còn có suy nghĩ hoang tưởng giống đám sĩ đại phu ở Đông Kinh thì quay về đi, ta sẽ cho người khác cầm quân.
Ngô Kiệt lắc đầu: - Đại soái, trăm nghe không bằng một thấy, để mạt tướng lên trận thế nào, thủ tướng đã là đồng tộc đồng nguyên với chúng ta thì dù sao cũng phải cẩn thận, một khi đầu chặt xuống rồi là không nối lại được nữa. Mạt tướng không muốn đại soái chiến thắng mà bị sĩ đại phu Đông Kinh công kích, sử sách phỉ nhổ.
Yêu cầu này không quá đáng, cũng có thể xem là cấp dưới có lòng, hơn nữa xem chừng trong quân không ít người mang tư tưởng tương tự, nên Vân Tranh đành hạ lệnh ngừng tấn công, nỏ pháo lui lại, khói trên tường thành dần tan đi, nhưng đấu chí của địch không bị sự khủng bố của thuốc nổ hủy hoại, tức thì có kẻ lại chạy lên tường thành hò reo như đã thắng trận.
Ngô Kiệt tay cầm cờ phi hổ, thúc ngựa chạy tới trước thành, đứng ngoài tầm bắn, hô lớn: - Quách tướng quân, hai ta đều là người Tống, hà tất phải nói chuyện bằng binh đao, nay vương sư đã tới, thành chủ người Liêu đã bỏ thành chạy, sao không mở cổng thành ra, với sự vũ dũng của tướng quân nếu bỏ chỗ tối về chỗ sáng, không khó được phong quan phong tước, khi đó tổ tiên trên trời cũng nở mày nở mặt.
- Phì, lão tử là người Liêu, là lang sói, không phải đám nam man hèn nhát như cừu dê các ngươi, dám nói lão tử là người Tống, xỉ nhục lão tử phải không? Bắn, bắn chết tên chó má đó. .
Trên tường thành xuất hiện một người mặc giáp da, đội mũ lông râu rìa xồm xoàm, nhưng vóc dáng cũng không phải là cao lớn, chửi bới thậm tệ, đám quân tốt cũng hè nhau chửi theo, buông đủ lời tục tĩu, làm một bầu nhiệt huyết của Ngô Kiệt bị hất nước lạnh, tức tới xì khói, còn chưa nói được gì thì trên thành đã ào ào bắn cung xuống, đa phần không bắn tới, nhưng cũng có vài mũi tên bắn rất xa, hắn phất cờ đánh rơi, chợt thấy ngực đau nhó, hai mũi tên to như ngón cái xuyên thấu lớp giáp ngoài, nếu không có nhuyễn giáp hộ thân đã mất mạng rồi, chiến mã thông linh, thấy chủ gặp nguy hiểm, hí dài bỏ chạy, đằng sau lưng là tiếng reo hò chế nhạo, càng làm Ngô Kiệt xẩu hổ.
Vân Tranh nhìn Ngô Kiệt mặt đỏ bừng bừng vì phẫn nộ, thản nhiên như không nói: - Chuốc nhục vào thân chưa, chả hiểu các ngươi nghĩ cái gì, khi Đại Tống chưa lập quốc thì tổ tiên họ đã là người Liêu rồi, nếu ngươi nghĩ chỉ bằng vài lời mà thuyết phục được họ đầu hàng thì năm trước ta đã không phải hạ mình với Khổng gia, chẳng biết con cháu Khổng gia phái tới đất Liêu có tác dụng không?
- Dù sao đó là chuyện sau này, giờ dựa theo quân chế an bài công thành cho lão tử, sau khi phá thành cho ba ngày không phong đao.
Ngô Kiệt hậm hực nhổ tên trên người đi tìm Tôn Đại Chí an bài sự vụ công thành, rống lên: - Ngươi có cách nào đưa ta lên thành không, ta muốn đích thân xé xác thứ khốn kiếp đó.
Tôn Đại Chí nhăn mặt lùi lại, ngoáy lỗ tai: - Nói nhỏ thôi, ta nghe thấy rồi, không chỉ ngươi mà chiến mã cũng đưa lên được luôn.
- Tôn thợ mộc, ngươi làm ra cái gì đấy, không phải cho lão tử vào máy bắn đá ném đi chứ?
Tôn Đại Chí cười hăng hắc: - Lát nữa ngươi sẽ biết, đi chỉnh đốn đội ngũ đi, ta đưa ngươi lên thành.
Lúc này cổng thành Thần Vũ thành mở rộng, hai nghìn kỵ binh phóng ra, nhắm vào trận địa nỏ pháo, thứ này là kẻ thù lớn nhất của chúng.
Từ trong quân trận tiếng trống vang lừng, quân tốt hàng đầu chầm chậm tách ra mười mấy lỗ hổng, từng cỗ chiến xa cực lớn hình thù quái dị, đi tới, phải cao bằng ngôi nhà hai tầng, trên chiến xa nhô ra vô số mũi nhọn làm người ta sởn gai ốc, trong mỗi chiếc xe có mười hai con trâu kéo nó về phía cổng thành.
Một kỵ binh Liêu hùng tráng thúc ngựa tới dùng chùy lớn đập vào chiến xa, làm gãy mấy mũi nhọn, quân Liêu đằng sau chưa kịp hò reo thì một mũi trường mâu từ trong lỗ đâm ra, xuyên ngực tên kỵ binh đó, chết không kịp kêu một tiếng, trường mâu thụt lại.
Lỗ thủng lớn là trường mâu, lỗ nhỏ là nỏ tiễn.
Kỵ binh người Liêu vừa tràn qua được những chiếc xe kia thì đã tổn thất một phần ba, mấy chiếc xe cục mịch ì ạch như không thấy kẻ địch sau lưng, vẫn chậm chạm tiến về phía tường thành.
Quân địch nhất thời lúng túng không biết nên hủy mấy cái xe này hay tiến lên đổ dầu hỏa phá hủy nỏ pháo, thủ lĩnh dẫn quân đành chia làm hai đối phó, bọn chúng không biết rằng chiến xa của Tôn Đại Chí không sợ lửa, bên ngoài bọc da trâu sống trong thời gian ngắn khó bắt lửa.
- Sau này còn dám cắn hạt dưa ở trong quân trận, ta sẽ cho người khâu cái miệng ngươi lại. Chiến đấu đang hồi quyết liệt thì Vân Tranh nghe thấy tiếng lép bép đằng sau, chẳng suy nghĩ quay người vung tay bợp Tô Thức một phát:
Tô Thức vội nhổ hạt dưa trong miệng ra, hậm hực nói: - Đệ từ nhỏ có thói quen này, không phải huynh không biết.
- Đây là chiến trường, tướng sĩ đang khẩn trương chiến đấu, không phải chỗ ngươi nhàn nhã thoải mái.
- Có gì căng thẳng đâu, quân Liêu chết chắc rồi, chẳng qua là xem chúng chết cách nào.
Khi Tô Thức và Vân Tranh đang cãi nhau thì trên tường thành thổi tù và, kỵ binh quân Liêu quay đầu rút lui, làm quân Tống đứng sau trận pháo chuẩn bị đón địch không có đất dụng võ.
Nỏ pháo thủ rất thất vọng, trận địa chiến xa vẫn tiếp tục tiến lên, đột nhiên một chiếc xe nghiêng đi, trâu trong xe kêu thảm thiết, máu tràn ra dưới xe, mặt Tôn Đại Chí biến sắc, vội thổi tù và, tất cả chiến xa dừng lại, ném tạc đạn ra phía trước, tức thì để lộ vô số hố bẫy, bên dưới cắm vô số đao kiếm hỏng.
Chiến xa chỉ hơi dựng lại một chút, sau đó những tấm ván gỗ được trải phía trước, đi qua là thu lại rồi tiếp tục trải ra, dần dần tới gần tường thành,
Đá từ trên tường thành ném xuống xe sẽ bị văng đi, máy ném đá của người Liêu không cường đại bằng của người Tống và Tây Hạ, chỉ ném được tảng đá bằng đầu người, vẫn trong phạm vi chịu đựng của chiến xa.
Từ chiến xa những chiến thuẫn lớn được dâng lên, thậm chí che cả tầm mắt của cung tiễn thủ trên thành.