Quyển 12 - Chương 4: Tô Lạp Hải Nha

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 16:00:34

Có điều mọi người đều cần nghi thức này để trấn an tâm lý, hoặc để mê hoặc chính bán thân, còn sau này có chuyện gì đáng vui đáng khóc để sau hẵng tính. Hòn đảo đầu tiên Vân Nhị muốn vốn không phải là đảo nhỏ rách nát như Hải Lư đảo, mà nhắm thẳng vào nơi như Trường Sơn đảo, hắn muốn một nơi đặt chân thích hợp cho Vân gia trước khi đại quy mô chinh phục hải dương. Vân Đại luôn nói quần đảo Trường Sơn là nơi thích hợp nhất, Vân Nhị nói nơi đó quá nhỏ, còn cười Vân Đại dã tâm quá nhỏ, kết quả là giờ vớ phải hòn đảo bé hơn cả chục lần, thưa thớt vài trăm cư dân, trong đó chỉ có năm chục là nam tử tuổi tráng kiện, còn lại là nữ nhân già yếu và trẻ nhỏ. Thôi, cờ đã dựng lên nó cũng là đảo của mình rồi. Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín chẳng bằng sức mạnh của nắm đấm, lần nữa được kiểm chứng ở đảo Hải Lư, có đám Nghiêm lão đại, Vân Nhị đành làm một thi nhân, kẻ ác để bên dưới làm, bề trên chỉ thi ân, khi nào tiếp tế của Thạch Trung Tín tới mới là lúc Vân Nhị ra tay. Hòn đảo này nằm phía cực đông của Đại Tống, vị trí địa lý quan trọng, tương lai đội thuyền của Vân gia từ đảo Trường Sơn nam hạ cần một nơi tiếp tế, tuyệt đối không thể lọt vào tay người ngoài. Nửa tháng sau đội thuyền theo sau của Thạch gia mới tới nơi, Vân Nhị chỉ nói qua loa chuyện gặp bão, hắn không muốn trong nhà lo, chưởng quầy Thạch gia hiển nhiên chẳng bận tâm chuyện Vân Nhị bị rơi xuống nước, thu hút nhất ở trên hòn đảo không lớn này là cái hồ nhỏ, đây đúng là ân điển của trời cao, đi biển lâu ngày còn có cái gì giá trị bằng một nguồn nước ngọt ở giữa biển, đây chính là ốc đảo giữa sa mạc. Vân Nhị bấy giờ mới ý thức hết được giá trị của đảo Hải Lư, nó lập tức trở thành tiền đồn cho cuộc đại chinh phục của Vân gia. Trong thư của Vân Đại nói không cần vội, Đại Tống hiện nay lún vào vũng bùn rồi, giờ chỉ còn sức để ngăn trong nước không có bất kỳ bất ổn nào, không rảnh để ý tới chuyện khác, cứ thong thả thực hiện kế hoạch, không cần mạo hiểm. Thư của Triệu Uyển làm Vân Nhị muốn khóc, đành nhanh chóng gấp thư lại, cho vào lòng, đợi tối chui vào chăn xem, không cho người ta nhìn thấy mình khóc. Triệu Uyển cầu khẩn mình trở về khi nàng sinh con, nhưng Vân Nhị không làm được, chiến dịch tranh đoạt đảo đã bắt đầu là không thể dừng lại, cắt một nhúm tóc, cho vào thư nhờ người Thạch gia mang về Đậu Sa quan. Tiếp tế của Thạch gia đến rất đúng lúc, dân đảo đang lúc lòng người bất ôn, đối diện với đống vật tư cao như núi liền bình tĩnh lại, sau nghi thức phong thưởng do Vân Nhị chủ trì, dân đảo chính thức thừa nhận hắn là chủ nhân. Ở lại đảo Hải Lư thêm mười ngày, lập quy hoạch cho hòn đảo có ý nghĩa chiến lược trọng yếu này, hai thứ đầu tiên cần làm là bến tàu và nhà kho, sau khi phân công nhân thủ xong, Vân Nhị tiếp tục bắc tiến. Mùa đông đến đúng hẹn, Vân Nhị mang hạm đội do sáu chiếc thuyền lớn tạo thành tiến về phía Liêu Đông, Liêu Đông tháng mười hai tuyết phủ đầy trời, nơi gần biển đã đóng băng mỏng, nếu hạm đội tới muộn nửa tháng thôi là khả năng không cập bến được, nếu bị kẹt trong biển băng, biển sẽ bị băng giá kẹp vỡ. Đội thuyền xuất phát từ đảo Hải Lư, gian nan đi hơn nữa tháng mới tới được Liêu Dương phủ của nước Liêu, đảo Trường Sơn ở ngoài khơi của Liêu Dương, hạm buồm thả neo, tình hình đảo Trường Sơn rất phức tạp, đó là nơi quy tụ tội phạm nước Liêu, man nhân, hải tặc Cao Ly, lưu dân Đại Tống cùng thương nhân các nước ý đồ tạo nên quốc gia không chịu sự quản lý của bất kỳ thế lực nào. Chỉ cần đụng chạm vào một chút là khiến nước Liêu và Cao Lý can thiệp, phía nam của Liêu Dương phủ có một châu phủ tên Tô Châu, không phải Tô Châu của Đại Tống, thành chủ là Tô Lạp Hải Nha, hắn dùng chữ đầu tiên trong tên mình để đặt tên cho tòa thành. Tô Lạp Hải Nha không phải người Khiết Đan, hắn là hậu đại của Đại Tộ Vinh thủ lĩnh Túc Mạt, theo như thông tin tình báo có được, người này rất có khả năng đang nuôi dã hùng tâm gây dựng nước Bột Hải. *** Đại Tộ Vinh: Dae Jo-Young (대조영) Bột Hải Cao Vương là người sáng lập của Vương quốc Bột Hải vào năm 698. Một quốc gia sinh ra thường liên quan tới một quốc gia khác suy bại, năm xưa Đại Tộ Vinh lập nên nước Bột Hải, truyền thừa mười lăm đời hơn hai trăm năm chính là tận dụng thời cơ tiền Đường đi xuống. Thời gian qua Tống Liêu đại chiến từ Hà Bắc cho tới Nhạn Môn quan suốt nửa năm trời, tổn thất thảm trọng, sau đó nước Liêu lại bị Một Tàng Ngoa Bàng đánh bại ở Đại Hắc Sơn, khiến binh lực sụt giảm mạnh, phải ngừng tiễu trừ các bộ tộc đông bắc, đem binh lực tập trung quanh mấy tòa thành lớn, trong đó còn có một bộ phận lớn đề phòng Da Luật Tín. Cho nên mới dùng thủ lĩnh nô tù quân để củng cố biên phòng, chính là cơ hội cho Tô Lạp Hải Nha học theo tổ tiên. Tô Lạp Hải Nha cũng xem như là bậc nhân kiệt, sau khi kiến lập thành Tô Châu, ra sức chiêu binh mãi mã, không phân biệt bộ tộc, chủng tộc, chỉ cần có tài là dùng, có điều hắn ta cũng không dám tùy tiện đắc tội với nước Liêu, bố trí nhân thủ ở các hải đạo phụ cận, âm thầm đợi thời cơ tới. Liêu Đông cũng nhờ có sự tồn tại của Tô Lạp Hải Nhà mà thương mại mới hưng thịnh, trong đó thứ được chuộng nhất là vũ khí, nghe nói Tô Lạp Hải Nha ra một cái giá khiến người ta thèm thuồng để mua thuốc nổ mới của Đại Tống, khiến cho Địch Thanh khi nghe thấy tin này ngửa cổ than:" Nếu chẳng phải liên quan tới đại sự quốc gia, bán thuốc nổ cho hắn cũng có sao." Thuốc nổ là thứ có thời hạn sử dụng, không phải cứ tích trữ thật nhiều là tốt, chủ yếu vì cất giữ vô cùng tốn công, để lâu nó ngấm nước, hiệu lực giảm mạnh. Vì đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ cũng rất muốn Tô Lạp Hải Nha lập nên nước Bột Hải tạo thành đối trọng với nước Liêu, cho nên không ngăn cản thương nhân Đại Tống giao dịch, ngay cả đồ sắt luôn được Đại Tống khống chế nghiêm ngặt cũn không hạn chế, đây chính là thủ đoạn bọn họ từng dùng phá nát thảo nguyên Điền Tây, không cho nó thành sân sau của Vân Tranh, kết cục Vân Tranh vừa trở về một cái chỉ cần nửa năm đã hoàn toàn xoay chuyển cục diện, thậm chí có thể nói Vân Tranh còn phải cám ơn đám Bàng Tịch, y mới dễ dàng đóng vai người tốt chinh phục nơi đó. Lần này cũng vậy Vân Đại cũng muốn tận dụng chính sách của Đại Tống biến thành ưu thế cho mình, bởi vì khu vực xung quanh thành Tô Châu rất hoan nghênh thương cổ Đại Tống. Thân phận của Vân Nhị lần này chính là con cháu một hào thương của Đại Tống, mang theo binh khí tốt nhất và số ít thuốc nổ, dùng nó làm đá mở đường, đích thân xem xét lên đảo Trường Sơn xem rốt cuộc nó có thích hợp để Vân gia an thân lập mệnh hay không. Chưởng quầy Vân gia chuyên môn phụ trách kinh doanh ở Liêu Đông là Lão Tôn, trước kia là trợ thủ chủa nhị quản gia Lão Triệu, nay là một trong số chưởng quầy hạch tâm của Vân gia. Lão Tôn là người nho nhã, trông giống một vị tiên sinh dạy học hơn là thương nhân béo ú thô bỉ, tuổi chưa cao nhưng mặt đã đầy nếp nhăn, đó là vi quanh năm bôn ba ở vùng đất khắc nghiệt này, nhưng chờ xem thường, nhìn ông ta gầy gò nhưng rất khỏe khoắn, trong khi Vân Nhị áo lớn áo nhỏ, thì ông ta chỉ cần hai lớp áo trong ngoài vẫn đứng thẳng tắp. - Nhị gia, nhà ta kinh doanh ở Liêu Đông không dùng chiêu bài Văn Tín hầu, cho nên từ chưởng quầy Thạch gia và lão nô ra thì không ai biết thân phận của người. - Nay Tô Lạp Hải Nha gấp rút mở rộng thế lực, gần như thu nhận bừa bãi, Nhị gia mang tới thuốc nổ, nhất định thành khách quý. Thứ này giờ ai cũng thèm khát, dùng làm mồi nhử, dù là có độc hắn cũng nuốt vào.