Một kẻ nhớ vợ con tới điên tuyệt đối không thể dùng tâm lý bình thường suy đoán, Khúc Chung chắc chắn không chỉ một lần nhòm ngó đảo Sa Môn, đoán chừng từ khi rời quân đội ông ta chỉ nghĩ cách đột nhập vào hòn đảo này.
Vân Nhị nói thì thoải mái, thực ra trong lòng cũng hồi hộp, không chắc còn người mà cứu không.
Theo luật pháp Đại Tống, phạm nhân đày ra đảo Sa Môn có hạn ngạch, lương thực chỉ dùng cho ba trăm người, số thừa ra là ném xuống biển.
Về sau Triệu Trinh lên ngôi, thấy tù phạm đáng thương mới tăng hạn ngạch lương thực lên sáu trăm, nhưng tù nhân thì ngày càng tăng, hòn đảo này nhỏ hẹp khó chứa nổi, khi vượt hạn ngạch, bọn họ vẫn ném người xuống biển.
Trong hoàn cảnh đó khó tưởng tượng lão bà Khúc Chung mang theo một đứa bé khó có thể sống nổi.
Mắt nhìn mặt trời sắp rơi xuống biển, Khúc Chung dừng bên dây thừng, kiếm một cái thùng cực lớn chứa nước, cởi trần truồng nhảy vào, tắm rửa trên dưới sạch sẽ, tóc tai rối bù cũng cắt tỉa gọn gàng, thậm chí còn dùng dao lột da tỉa móng tay.
Tắm rửa xong Khúc Chung lộ ra dung mạo thực sự của mình, mặt hơi dài, đường nét góc cạnh cương nghị, tuổi tuyệt đối không quá bốn mươi, thường ngày bị râu ria như cỏ dại của ông ta đánh lừa, ai cũng nghĩ ông ta phải trên năm mươi là ít.
Thay một bộ y phục mới xong, Khúc Chung bắt đầu ăn cơm, thức ăn phong phú, ông ta ăn rất chậm rãi, ăn hết sạch nồi cơm, khoanh chân ngồi ở mũi thuyền nhắm mắt bất động.
Nghiêm lão đại nói ông ta đang nhập định, đó là phương thức nghỉ ngơi tốt nhất, một số cao tăng nhập định có thể quên cả đói khát, tất nhiên, nhập định quá lửa là thành viên tịch, nói hay ho là đắc đạo thăng thiên, thực tế là chết đói, chết ngu.
Gió biển đầu xuân cũng không ấm hơn là bao, Khúc Chung ngồi ở mũi thuyền suốt đêm, khi mặt trời từ mặt biển dâng lên, thân thể ông ta như nhuộm một lớp kim quang, trông trang nghiêm thần thánh vô cùng.
Trời sáng không lâu, đảo Sa Môn đã xuất hiện trong tầm mắt.
- Trên đảo có hơn tám mươi hộ sinh sống, có trú quân canh phòng, còn xây Sa Môn trại, giám ngục là hảo hữu Địch Vịnh của ta, chỉ cần vợ con ngươi còn sống, ta nhất định cứu được ra, chỉ là Khúc Chung, vợ con ngươi muốn sống được trên đảo này, cần vận may cực lớn đấy! Vân Nhị lo ông ta phát hiện vợ con của mình không còn là sẽ tự sát, nên chuẩn bị trước tinh thần cho ông ta:
- Tiểu nhân hiểu rồi. Khúc Chung trả lời vô cùng bình tĩnh: - Sợi dây thừng này của tiểu nhân không chỉ dùng để leo núi, mà còn để buộc vào người xuống biển, sống không thấy người thì chết phải thấy xác.
Vân Nhị biết ông ta không nói đùa, chứng tỏ Khúc Chung biết hết tình hình đảo Sa Môn rồi, cũng phải tới những chuyện này ông ta không tìm hiểu trước thì nói gì tới cứu người.
Thấy ông ta đã chuẩn bị tinh thần, hạ lệnh thuyền lão đại thả thuyền nhỏ xuống đưa đoàn người bọn họ lên đảo.
- Nhìn thấy đảo Sa Môn hai hàng lệ chẳng khô Chỉ thấy người sống vào, chẳng thấy người sống ra... Khúc Chung vỗ mạn thuyền, giọng khàn khàn thê lương, ai nghe cũng thấy tâm trạng nặng nề.
Đại hỏa kế lặng lẽ tới gần chỗ Khúc Chung, gần đây không khí trong thương đội rất không tốt, trước đó lão chưởng quầy uống thuốc độc tự tử rồi, giờ Khúc Chung cũng có vấn đề, những người này trong nhà đều cần dùng, cho dù muốn chết cũng phải chết một cách hữu dụng, nếu không trong nhà tổn thất lớn.
Khúc Chung quay sang cười với đại hỏa kế: - Yên tâm, bất kể thế nào ta cũng không tự sát đâu, Nhị gia hết lòng giúp đỡ ta như thế, ân tình chưa trả, làm sao chết được.
Xung quanh đảo Sa Môn rất nhiều đá ngầm, sóng biển vỗ lên tảng đá, làm xung quanh như nồi nước sôi, khắp nơi là bọt sóng trắng bắn tung tóe làm ướt người, mang theo mùi tanh nồng của biển.
Thuyền nhỏ cẩn thận đi qua những tảng đá đen xì xì, lơ là chút thôi là bị sóng biển đánh thẳng vào đá ngầm tan xác.
Quanh co đi nửa canh giờ mới tới được mép thủy trại, trên thủy trại im phăng phắc, không thấy một bóng người, đại hỏa kế lấy lá cờ lớn thêu chữ Vân ra, treo ở chỗ bắt mắt nhất chuẩn bị hô lớn gọi cửa.
Vân Nhị thản nhiên lấy một quả tạc đạn trên người Nghiêm lão đại, châm lửa ném thẳng vào đại môn thủy trại. Uỳnh! Một tiếng, lớp hàng rào ngoài cùng tan nát.
Tiếp ngay đó có tiếng chuông inh ỏi, một đám quân tốt hoảng loạn từ trong phòng chạy ra, một tên ngu hầu thập thò ở chỗ nấp, quát: - Kẻ nào dám nhòm ngó trọng địa triều đình.
- Ngươi mù mắt à, không thấy cờ của gia gia sao, mau mở cửa, nếu làm lỡ đại sự của gia gia, lát nửa ném ngươi xuống biển.
Đại hỏa kế há miệng chửi luôn, chửi cho tên ngu hầu đần mặt, lúc này mới nhìn trên thuyền treo một lá cờ chữ Vân lớn, hắn tất nhiên nhận ra, tuy người Vân gia chưa bao giờ tới đảo nhưng lá cờ thì ai không biết.
Đang định đòi đối phương lấy ra chứng cứ thì mũi thuyền có một nam tử áo trắng đứng lên quát tháo: - Địch lão tam, xéo ra đây, lão tử nhìn thấy ngươi rồi.
- Quát cái gì mà quát, con mẹ nó, lão tử định ra đón ngươi, ngươi lại ném tạc đạn vào lão tử, lão tử không dùng cường nỏ tiếp đãi là may cho ngươi rồi! Địch Vịnh xuất hiện ở sau hàng rào, tay quả nhiên còn cầm một cái cường nỏ, đá đít binh tốt: - Mở cửa trại, nói cho các ngươi biết kia là Lão Nhị nhà Vân soái, ở Đông Kinh nổi danh xấu tính, hầu hạ không tốt bị người ta giết đừng trách lão tử không nói rõ.
Nói xong cười ha hả đi xuống, cái địa phương quỷ quái này hơn một năm, phát ngán với đám tù đồ như ma quỷ rồi, chẳng còn hứng làm giám ngục, Định Vịnh chán tới sắp phát điên, Vân Nhị tới thăm, tất nhiên là mừng rỡ.
Mười mấy ngục tốt cật lực xoay bàn quay, đại môn nặng nề của thủy trại dần dần kéo lên, lúc này mọi người mới phát hiện đại môn làm bằng thép lớp đóng đinh ghép vào nhau, bên ngoài rỉ sét loang lổ, nhìn có cảm giác rờn rợn.
- Đây là thiên cân áp, bình thường sẽ không kéo lên, bàn quay kia có sáu mươi người trông coi, chia làm ba nhóm canh gác, ngày đêm đều có người, rất khó công phá. Khúc Chung thì thầm giải thích với Vân Nhị, ông ta rất am hiểu nơi này:
Tiên cân áp dâng lên, một thủy đạo chật hẹp xuất hiện, nước biển đen xì phản chiếu ánh sáng loang loáng, hai bên là vách núi dựng đứng, như là muốn ép nát người ta.
Hai thủy thủ đứng hai bên mạn thuyền dùng chèo chống vách đá ngăn ngửa va chạm, để mặc dòng nước đưa thuyền tiền tới.
Vân Nhị ước chừng kẻ nào dám liều mạng xông vào, chẳng cần cung nỏ gỗ đá lăn xuống tốn công, đổ ít dầu hỏa, cho chút lửa là thành thịt nướng hết.
- Đảo Sa Môn có một hồ nước ngọt, cho dù muốn bao vây cũng không xong.
- Ông lên đảo rồi à? Bằng cách nào?
Khúc Chung lắc đầu: - Không phải, tiểu nhân lấy được bản đồ trong phủ Tín vương.
- Đó là chuyện lâu lắm rồi, ngươi lấy bản đồ đảo Sa Môn làm gì, khi đó vợ con ông lại chẳng bị bắt.
Khúc Chung nhìn Địch Vịch reo hò ở cuối thủy đạo: - Bàn đồ đảo Sa Môn chỉ tiện thể mang theo, trong tay tiểu nhân còn có bản đồ hoàng cung, bao gồm mật đạo, địa lao, kho tàng.
Vân Nhị hà hốc mồm nhìn ông ta, chẳng trách bị mật điệp ti truy sát, nhưng hắn lại hứng thú chuyện khác hơn: - Chẳng lẽ ông thực sự cùng tiểu thiếp của Tín vương ...
Khúc Chung nghiêm túc nói: - Tiểu nhân thân phận không cao, đọc sách không nhiều, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ từ gia huấn vẫn không dám làm trái. Tiểu Nhân và Mai thị là thanh mai trúc mã, mười ba tuổi định thân, mười sáu tuổi thành thân, mai mối đầy đủ, lễ bái đáng hoàng, nàng là thê tử kết tóc, đâu ra chuyện vụng trộm.
- Lời ông nói ta tin, nhà phú quý mà vô sỉ thì không có giới hạn nào hết, đợi lát nữa chớ có nói gì hết, để ta hỏi tung tích Mai thị cho. Thấy thuyền đã rời thủy đạo, Địch Vịnh đang nhảy nhót như khỉ, Vân Nhị nhỏ giọng nhắc: