Quyển 8 - Chương 37: Khách bất ngờ

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:31:52

- Biết các ngươi là lũ không trứng vô dụng mà, vừa rồi dám tụ tập tới trước lều soái của ta, còn tưởng là hảo hán, tiếc thật, chiến sự chưa bắt đầu đã kết thúc, không dám báo thù cho huynh đệ, không biết nhặt xác huynh đệ, chỉ biết quỳ xuống đầu hàng, lũ vô dụng còn chẳng bằng phụ nhân. Vân Tranh chỉ đám phụ nhân theo quân đang khóc lóc chửi bới, đá văng cái đầu lâu ở chân: - Ngay cả chết cũng vô nghĩa, theo lão tử ra chiến trường, chết thì thê nhi còn được triều đình bồi thường. Thái Lão Lục, ngươi trốn đâu đó, con mẹ nó, lão tử nhận ra ngươi rồi, sao hai năm chưa gặp đã mất trứng rồi hả? - Con bà nó, Thái Lão Lục, tướng chủ hỏi ngươi đấy. Lương Tiếp nhìn thấy tên bộ hạ ngày trước, nổi giận cầm trường thương xông tới, muốn đâm chết hắn: Không ngờ Thái Lão Lục vung đao cản được, vừa chiến đấu với Lương Tiếp vừa nói: - Tướng chủ, oan quá, thuộc hạ nào dám mạo phạm hổ uy, nghe ngài tới còn mừng rỡ, khi giáo úy đòi tiền khởi hành, còn ra sức khuyên can nhưng không được... Tên đó vừa nói vừa đánh, nhảy qua nhảy lại như khỉ, né liền ba thương của Lương Tiếp, chui tọt vào đám đông, sau đó chạy một vòng tới trước mặt Vân Tranh, khóc lóc. - Thuộc hạ nghe đám quan văn dụ khị, nói tới cấm quân rất tốt, tới rồi mới biết, thứ chó má đó lừa gạt, không khác gì Vũ Thắng quân trước khi tướng chủ tới... Tướng chủ, những kẻ khác thuộc hạ không dám xin, nhưng thuộc hạ là đội chính, luyện được mấy chục huynh đệ, vừa rồi lệnh bọn họ đứng im không được phản kháng vậy mà Lão Lương còn đuổi họ chạy bán sống bán chết. Lương Tiếp đuổi tới đá tên này ngã cắm mặt xuống đất, Thái Lão Lục mồm be bét máu với bùn, bò dậy gọi thuộc hạ tới, quả nhiên hơn năm mươi mấy tên mắt gườm gườm nhìn Lương Tiếp, xong vẫn xếp hàng ngũ rõ ràng. Vân Tranh gật gù đi vòng quanh, Bành Cửu cười khẩy: - Miễn cưỡng dùng được, chỉ là bề ngoài thì được rồi, nhưng không biết ra trận có đái ra quần không? Thái Lão Lục nhổ hết bùn, nhe cái răng vàng khè ra: - Lão Bành, nếu có hứng trí thì thử xem, con mẹ nó, hai năm qua lão tử buồn chán phát cuồng, ngoài thao luyện đám huynh đệ này chỉ chẳng làm gì cả, học tướng chủ dựa vào giết đại đạo kiểm tiền. Dâm tặc Yến Song Phi hoành hành bao năm bị lão tử dẫn huynh đệ bắt được, bán cho Đàm tri phủ. . Vân Tranh chắp tay với Đàm Nguyên Tinh xấu hổ che mặt: - Đàm huynh không cần xấu hổ, công việc này ta ở Thục vẫn thường làm, bọn chúng có công lao cũng vô ích, bán đi lấy ưu đãi tốt hơn, sau này nếu có việc ra tiền như thế, Đàm huynh cứ giao họ. Đàm Nguyên Tinh bấy giờ mới ngẩng đầu lên đáp lễ: - Vân hầu, mong ngài tha cho đám vô dụng này, giết thêm cũng bẩn tay, lại còn bị ngự sử đàn hặc. - Cũng được, nể tình Đàm huynh tha cho mạng chó của bọn chúng, truyền lệnh ta, tên nào dám ra trận kiếm chút tiền đồ thì theo lão tử, còn không thì cứ ở lại, lão tử không cần nữa. Ở hậu doanh, vì Lý Thường bị ốm, nên cho gọi người nhà tới hậu hạ, tới rất đông, hơn mười người, mang đủ mọi thứ từ quần áo tới mùng mang, chén bát, nếu chẳng phải Vân Tranh không cho phép nữ nhân ở trong quân, có khi nha hoàn cũng tới rồi. Lúc này lão phó Lý An vắt khăn sạch, đắp lên trán Lý Thường, nhỏ giọng nói: - Lão gia, Tiểu Thuận vừa rồi ở ngoài kia nghe quân gia nói, cả quân doanh Trịnh Châu chỉ tuyển được hơn một trăm người theo quân bắc tiến. Lý Thường đang nằm thoi thóp, nghe vậy ngồi bật dậy, rồi lại ngã xuống, rên như sắp chết: - Y lại gây sự rồi, hơn hai nghìn người mang đi có một trăm, chưa lên tới chiến trường, cái mạng này của lão gia sẽ mất trong tay y, bảo Tiểu Thuận về nhà dặn phu nhân mua trước áo quan cho lão phu. Than khóc, ốm bệnh là thế nhưng Lý Thường cũng không dám vì mình làm lỡ việc quân, cắn răn theo đại quân xuất phát. Đại Tống khống chế cấm quân cực kỳ nghiêm ngặt, mặc dù mười lăm lộ quân nằm dưới quyền của Vân Tranh, nhưng một là y không có quyền nhân sự, hai là không có quyền điều binh, đám tướng chủ đều xuất thân từ danh gia thế tộc, quan hệ chỗ dựa chằng chịt, chẳng coi Vân Tranh ra gì. Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ không phải vô dụng, xé tan Vũ Thắng quân còn có ý đồ nâng cao sức chiến đấu của các châu quận, nhưng hiệu quả không đáng kể, thế nên khi Vân Tranh rời Trịnh Châu, bên cạnh chỉ có chưa tới sáu nghìn sĩ tốt, nói cách khác, mười lăm lộ quân chỉ có hơn năm nghìn dùng được, còn chưa tới hai thành binh lực. Thế nhưng Vân Tranh lấy đi toàn bộ số trang bị tốt nhất của bọn chúng, bao gồm cả chiến mã, quân nhu, lương thảo, trừ tiền và người ra thì y mang đi hết, đám tướng chủ mười ba lộ quân kia rất không muốn, nhưng nhìn hai cái đầu treo ở cổng quân doanh cùng số thi thể bị ném ngoài loạn táng cương, đành cắn răng nghe theo. Thế là Vân Tranh đã đắc tội hết với đám bộ hạ của mình rồi, bây giờ số người hi vọng y chiến bại nhiều hơn mong y chiến thắng, có điều sư tử chẳng để ý chó đại sủa, y ung dung lên đường, làm Lý Thường theo y xuất chinh tan nát cõi lòng, vội vã xuất chinh thiên thời đã không có, giờ y còn làm mất cả nhân hòa. Đại quân suất hành đáng lẽ phải xe ùn ùn ngựa nghìn nghịt, tinh kỳ như rừng mới đúng, nhưng xe ngựa theo sau đội quân thì lộn xộn, trâu bò la đủ kiểu. Thi thoảng có khuôn mặt xa lạ chạy qua xe ngựa của Lý Thường, lúc sau lại thấy tụt về phía sau, rồi có đội ngũ khác vọt lên lớn tiếng báo cáo quân của mình, khi tới Thằng Trì, quân đội của Vân Tranh đã là hai vạn, Lý Thường biết toàn là sương quân thì lại khóc chập nữa, sương quân thì đánh đấm gì. Thằng Trì, nơi này là chỗ thời Chiến Quốc, hai nước Tần Triệu hội quân, nằm phía bắc Lạc Thủy, có Hùng Nhĩ Sơn, trong núi có ao do nước sông Thằng chảy vào, nên gọi là Thằng Trì. Vân Tranh tới đây thì gặp phải sứ tiết Tây Hạ trên đường về nước, Hỏa Xích Minh đứng bên đường, còn đưa bái thiếp muốn gặp mặt. Thấy Vân Tranh mặt giáp trụ kín mít, Hỏa Xích Minh cười nhạt: - Ta không định giết ngươi. Vân Tranh lắc đầu: - Hai ta là kẻ thù, ta phải có tự giác của kẻ thù, giết hay không không quan trọng, phòng vệ chu đáo một chút chẳng hại gì. Phất tay một cái, Hầu Tử và Hàm Ngưu xông tới lục soát Hỏa Xích Minh từ đầu tới chân, sau đó lấy còng khóa cả chân lẫn tay hắn lại, khiêng tới dưới gốc cây, nơi đó trải sẵn chiếu, có bàn, hoa quả bánh trái. Lý Thường cũng mặc khải giáp, ngồi ở trên chiếu. Hỏa Xích Minh nghiến răng nghiến lợi: - Sớm muộn cũng có ngày ta giết ngươi. - Kệ ngươi, người muốn giết ta nhiều lắm, đa phần còn là người Tống, ta vẫn sống khỏe đấy thôi, nói trước, ta không có thù oán cá nhân gì với Tây Hạ, lúc ở Tây Hạ ta tận tâm tận lực cứu chữa thương binh, không hề ứng phó qua loa, hẳn ngươi cũng biết. Vân Tranh ngồi xuống, rót trà, đặt vào tay Hỏa Xích Minh: - Sao, những lời ta nói ở Đông Kinh, nghĩ thế nào rồi? Hỏa Xích Minh uống ực một cái hết cốc trà nóng, chua cay nói: - Ngươi nói không sai, ta chỉ là quân cờ đem đi thí, phó sứ cũng là người gia tộc Dã Hỏa, chỉ có quân tốt hộ tống ta đi là không phải, tên quản quân rất lạ mặt, nên ta bắt hắn thẩm vấn, thì ra hắn được lệnh giết ta, dù Đại Tống các ngươi không giết ta, hắn cũng kiếm cơ hội giết ta. - Kế mưu là như thế, người định sẵn sẽ chết là phải chết, không cần biết chết ở tay ai, một phụ nhân như Một Tàng thị có thủ đoạn như vậy, bội phục. Vân Tranh rót cho hắn chén trà nữa: - Sau thảm án Thái Tử phủ, gia tộc Dã Hỏa lùi khỏi trung tâm quyền lực, đại hội bộ tộc đã hai lần không mời bá phụ ta, lấy lý do là sức khỏe không tốt. - Gia tộc Dã Hỏa bọn ta vì Đại Hạ mà hi sinh tất cả, trong đó có mười ba tinh anh đích hệ, vì quốc gia mà tử tôn điêu linh, còn cho rằng ít nhiều hoàng tộc có vài phần tôn kính, không ngờ lại thế này. Vân Tranh thở dài: - Không bằng các ngươi dẫn bộ tộc quy thuận Đại Tống đi, ta đảm bảo không có chuyện trả các ngươi về Tây Hạ đâu.