Quyển 10 - Chương 59: Cảnh tượng lạ

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:50:31

Hai bên là đài cao một trượng xếp hình cánh cung, ở giữa là mảnh đất rộng bằng phẳng, núi non xung quanh binh sĩ gươm đao sáng loáng, cờ chia rõ ràng. Một viên tướng quân dáng người tầm thước, giáp trụ kín người, đeo mặt nạ quỷ không mang vũ khí, bước lên Bình Hình đài, đối diện với Vân Tranh, Vân Tranh chủ động chắp tay nói: - Đại Tống xu mật phó sứ, Phu Văn các học sĩ, Vân Huy đại tướng quân Vân Tranh, không biết phía trước là vị tướng quân nào của nước Liêu? Viên tướng kia kéo giáp mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tương đối thanh thoát, chắp tay dùng tiếng Hán rất thuần thục: - Đại Liêu Nam Viện đại vương Da Luật Tín. Vân Tranh ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy mặt trời chưa lên tới chính giữa, hai vị hoàng đế chưa tới, tranh thủ thời gian nói: - Đây là cuộc chiến rất vô nghĩa, hai nước đều không có lợi ích gì, nay thây chất khắp nơi, uy nghiêm đế vương đã được bảo toàn, nên chăng dừng thôi? - Nói vậy là quân Tống đã mệt rồi sao? - Coi như vậy đi, hai ta đều là tướng lĩnh binh tác chiến, nói dối cũng chẳng dấu được ai, nếu như ngươi thực sự không hiểu tỉnh cảnh nước Liêu, vậy ta cho rằng quân đội Đại Tống dù mệt cũng nên đánh tiếp. Quá nửa mặt Da Luật Tín vẫn ẩn trong mũ trụ, khó nhận ra cảm xúc, giọng kiên quyết: - Nợ máu nam nhi Đại Liêu chưa rửa, Da Luật Tín không cam tâm, các huynh đệ không cam tâm. - Ồ, vậy ngươi nên đi tìm Một Tàng Ngoa Bàng ấy, hiện giờ hắn đang dẫn đại quân cướp bóc nhân khẩu nước Liêu, nếu không truy kích, e Tây Kinh nước Liêu thành vùng đất hoang không người, vừa vặn Đại Tống ta cày cấy, Tây Hạ được người, Đại Tống được đất, Một Tàng Ngoa Bàng quả là hiểu lòng người. - Hắn không đắc ý được đâu, Tiêu Khoa đã truy kích rồi, ngươi cũng chẳng có được miếng đất nào hết. Vân Tranh lấy trong lòng ra bình rượu bằng bạc, uống một ngụm rượu nho đưa tới, Da Luật Tín nhận lấy uống luôn chẳng ngần ngại, nói: - Ngươi xem, chúng ta kiến lật nên sự tin tưởng cơ bản rồi, nếu có tin tưởng thì nên thảo luận đàng hoàng chứ? Da Luật Tín cười, uống hết rượu: - Hay đấu tướng bắt đầu từ hai ta đi. Vân Tranh tròn mắt nhìn Da Luật Tín như nhìn thằng ngốc: - Mắt mũi ngươi thế nào mà lại cho rằng ta sẽ đi đấu tướng, muốn đấu thì lát nữa có dũng sĩ ứng phó, còn ta chỉ thích hợp chiến đấu với phụ nhân trên giường thôi. - Người Tống đều sợ chết như vậy à? - Ở Tống chỉ có ta là sợ chết, nên ta luôn dùng mọi thủ doạn đảm bảo mình không chết, chúng ta sắp ký minh ước rồi, trong thời gian tới không đánh nhau được, nên lúc này ngươi nên nghe đánh giá của ta về Một Tàng Ngoa Bàng, ta không chỉ từng chiến đấu với hắn, còn có thời gian dài tiếp xúc với hắn với tư cách thượng khách trong quân, rất hiểu tâm tư của tên kiêu hùng hiếm có này... Da Luật Tín phất tay: - Chuyện của Đại Liêu không cần người Tống chỉ chỏ. Vân Tranh như lo cho nước Liêu hơn cả Da Luật Tín, vẫn nói: - Binh lực Tiêu Khoa có thể dùng không nhiều, nay binh tốt Lâm Hoàng phủ cần trấn áp Nữ Chân, binh mã trong kinh phải mau chóng trở về, đảm bảo làm hậu viện cho tiền tuyến, tính ra chỉ có bì thất quân và quân đội quý tộc thôi, đoán chừng Tiêu Khoa không có quá 15 vạn quân, nhìn nét mặt ngươi là ta biết đoán trúng rồi. - Tin ta đi, chừng đó quân đối diện với Hắc Sơn Uy Phúc quân tinh nhuệ của Một Tàng Ngoa Bàng không đủ đâu, mau tăng quân tiếp viện, tiền hậu hô ứng, nếu không bị Tây Hạ cắn trả đấy. Nói tới đó Vân Tranh trở nên nóng nảy, như rơi vào nguy cơ là quân Tống, Da Luật Tín cầm cái bình rượu rỗng, thật sự không biết phải bình luận người trước mắt ra sao. Thế nhưng Da Luật Tín không ngây thơ tin rằng Vân Tranh có ý tốt với Đại Liêu, chỉ có một lời giải thích duy nhất kẻ này sợ Một Tàng Ngoa Bàng hơn Đại Liêu, là Tây Hạ nhỏ bé chứ không phải Đại Liêu lớn mạnh. Hoặc có lẽ nhìn Đại Liêu và Tây Hạ trở mặt, lún sâu vào cuộc chiến càng là điều mà y muốn. Đại Tống mấy năm qua đang có thay đổi, thay đổi tốt hơn, hắn ở Hà Bắc gặp phải mấy tướng lĩnh trẻ Đại Tống, đều là người có tiềm chất danh tướng, đặc biệt là người tên Vương Thiều, lập kế phục kích giết hơn bảy nghìn quân của Nạp Nhi Tộc, đám tướng lĩnh trẻ này xuất hiện, khiến nước Tống có cơ hội trở mình. Đại Tống muốn đình chiến là chờ cơ hội, không phải là sợ. Vân Tranh không để ý tới Da Luật Tín, ngồi xuống vẽ bản đồ đơn giản Tây Kinh, chỉ vào Du Lâm đạo ở Vân Nội Châu: - Chính chỗ này, nếu nười Liêu các ngươi có thể chặn đường lui này của Một Tàng Ngoa Bàng, khi đại quân Tiêu Khoa tới không đánh gấp, dựng trại thủ vững, quân Tây Hạ chỉ còn cách tiến vào sa mạc thôi. Da Luật Tín cười nhạt lấy cành cây vẽ một con đường khác: - Một Tàng Ngoa Bàng còn lựa chọn khác. - Hắn sẽ không đi đường đó nếu ta hạ lệnh quân Tống ở Hà Khúc nghi binh, khiến Tây Hạ hiểu lầm hai nước chúng ta liên minh, thu hẹp không gian chiến lược của Tây Hạ. Cảnh tượng lúc này vô cùng kỳ quái, hai vị hoàng đế đều tới rồi, trên đài cao lễ nhạc vang lừng, ca cơ nhảy múa, còn ở giữa đài Da Luật Tín thao thao bất tuyệt tựa hồ cực kỳ phẫn nộ, Vân Tranh ngồi trên mặt đất cầm gậy gỗ gõ mặt đất... Trông qua Vân Tranh rất giống trung thần nước Liêu, Da Luật Tín giống văn sĩ khảng khái nước Tống. Được ủy thác của hai vị hoàng đế, đại thần Tống Liêu đi tới bên cạnh nghe bọn họ tranh luận, lát sau im lặng quay về bẩm báo. Triệu Trinh thì trầm tư, Da Luật Hồng Cơ nói ngắn gọn: - Không thấy máu, không hòa đàm. Ngự sử trung thừa nước Liêu thổi tù và thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy một kỵ sĩ cao lớn từ quân trận nước Liêu xông ra, vòng quanh bình đài, giơ lang nha bổng quát: - Ai dám đấu một trận với mỗ? Vân Tranh đứng lên thở dài: - Liêu hoàng thật thiếu kiên nhẫn, đại vương, chẳng lẽ nước Liêu chỉ có thể dùng võ dũng cá nhân thể hiện quốc lực sao, dũng sĩ đúng là hiếm có thật, nhưng trúng phải tạc đạn cũng tan xác thôi, mà người ra tay có khi là một đầu bếp trong quân. Cuộc trò chuyện vừa rồi khiến Da Luật Tín dao động không ít, biết Vân Tranh không hề có ý tốt, nhưng chiến lược y bày ra có sức hấp dẫn lớn, nhất thời chưa quyết định được, nghiêm mặt nói: - Thảo nguyên bao la dưới trời xanh, chỉ tin vào máu tươi, không tin nước mắt. Vân Tranh gật đầu, quay lại vị trí của mình nói với Tiếu Lâm: - Tốc chiến tốc thắng. Không biết đối phương là ai, nhưng nếu Da Luật Hoa Tháp chỉ đánh ngang ngửa với Tiếu Lâm, Vân Tranh đoán chừng kẻ kia không phải là đối thủ. Nếu đi thi cử tạ thì Tiếu Lâm thua chắc rồi, nhưng xét tới võ lực cao thấp không phải là xem ai khỏe hơn ai, ai linh hoạt hơn ai, mà là nắm được kỹ xảo phát lực, đây là thứ không những cần trải qua chiến đấu mà còn cần được danh sư chỉ báo, được huấn luyện hệ thống. Triệu Trinh không rõ mấy điều đó, thấy Vân Tranh về đài cao ngồi xuống, lập tức hỏi: - Vân khanh, phần thắng của Tiêu Lâm bao nhiêu? - bệ hạ, mười phần! Triệu Trinh đang định nói thì võ sĩ nước Liêu cầm lang nha bổng bổ xuống, khí thế dời non lấp biển khiến phía quân Tống biến sắc, nhưng Tiếu Lâm lách sang bên, trường thương đâm ra như độc xà xuyên cổ họng đối phương, trận chiến kết thúc khi quân Liêu còn đang hò reo đắc thắng, Triệu Trinh nuốt nước bọt: - Đúng là mười phần. Bên quân Tống quá bất ngờ im lặng chốc lát bùng nổ tiếng hò reo, người vui mừng nhất không ngờ là ông già cổ hủ Tống Thụ, khua chân múa tay hô: - Tướng quân uy vũ. Tức thì tiếng "tướng quân uy vũ" liên tục truyền đi. - Tống tướng, dám đấu trận nữa không? Trong quân trọng người Liêu lại có một kỵ sĩ giơ đại đao xông tới: Tiếu Lâm không đáp cũng không lui về, sẵn sàng nghênh chiến. Chiến mã chạy vài vòng, càng chạy càng nhanh, ai cũng nghĩ Liêu tương tích lực tấn công, không ngờ hắn rút cung sau lưng chĩa thẳng về phía Triệu Trinh, hai giáp sĩ lập tức giơ thuẫn lên bảo vệ hoàng đế vào giữa, tám giáp sĩ khác nâng thẫn che kín bình đài. Lang nha tiễn xé gió lao đi, đằng sau lưng là hoàng đế, Tiếu Lâm không thể né tránh, giơ thuẫn tay che ngực, lực va chạm khủng khiếp hất văng tay hắn lên cao, vẫn lăn một vòng tránh vị trí hoàng đế. Chỉ trong một nhịp hô hấp, Liêu tướng không ngờ lắp ba mũi tên lớn, miệng còn ngậm một mũi tên, bên phía quân Tống không ít người thốt lên kinh hãi, đây là xạ điêu thủ.