Thanh Nhã viện ở Đông Kinh là một tửu lậu có hạng ở Đông Kinh, mang phong cách kiến trúc khá đặc trưng nơi này, các gian phòng quây quanh cái sân, trong sân trồng hoa cỏ, ao nước, thường ngày giờ này đã đàn sáo dập dìu, tiếng ca hát vang lừng, tiếng chúc rượu, tiếng cười lả lơi của đám ca kỹ, hôm nay cực kỳ thanh tĩnh vì nó được bao trọn rồi.
Trên lầu ba, hơn mười thanh niên uống rượu với nhau, nhìn là biết không phải công tôn quý tử thì cũng hẳn là thiếu niên anh kiệt.
Lữ Gia Vấn không biết đã uống bao nhiêu rượu, mặt đỏ gay, đập bàn gầm như sấm: - Đám khốn kiếp đó dám cướp phá giữa ban ngày ban mặt, không coi vương pháp ra gì nữa.
Chương Đôn lắc đầu: - Chuyện này rõ ràng do Vân Tranh sai khiến, kẻ này ngang ngược quen, năm xưa cả ngự sử còn dám đánh, chúng ta chỉ là một đám tiểu quan viên của nha môn mới thành lập, y coi ra cái gì.
Thái Biện vừa từ Hà Bắc trở về nhíu mày: - Vân Tranh nổi tiếng khó dây, ngươi cũng thật là, mở hiệu ở đâu không mở, lại mở tại đối diện với Vân gia, chẳng phải cố tình gây sự à? Nhà của y toàn đám binh sĩ thô bỉ, tất nhiên lấy thủ đoạn trực tiếp nhất đáp trả.
- Mọi người chỉ chú ý tới tiểu tiết mà bỏ qua toàn cục rồi. Vương Bàng nghiến răng căm hận: - Y không nhắm vào một cửa hiệu đâu, vì một cửa hiệu đâu cần gây ra chuyện lớn như thế, mà y nhắm vào toàn bộ biến pháp.
- Nghe gia phụ nói hôm ở lễ mừng thọ Lý gia lão mẫu, y đã trắng trọn nói biến pháp là phương pháp hại dân, tên gian tặc này ỷ có chút công lao nên xưa nay hoành hành bá đạo, tham lam vô cùng, trong nhà có sáu nghìn mẫu ruộng mà chỉ báo lên một nửa, chèn ép nông hộ, đến người ở quê cũng không chịu nổi phải vùng lên đuổi y khỏi thương hành đất Thục. Nay mưu đồ hiểm ác, ý đồ dùng bạo lực khiến chúng ta khuất phục, Quan Liêm Thăng mà không mở , kẻ khác cho rằng chúng ta không kiên định biến pháp, kẻ thù lấn tới, người ủng hộ thì nhụt chí.
Một đán thanh niên càng nghe máu càng sục sôi, thi nhau chửi bới Vân Tranh, Lưu Gia Vấn bóp chặt tay: - Ta sẽ chỉnh đốn lại Quan Liêm Thăng, khai trương trong thời gian ngắn nhất, lần này dù dao đâm kiếm chém cũng đừng mong ta lui bước.
Vương Bàng nắm vai Lữ Gia Vấn: - Biến pháp xưa nay chưa bao giờ thuận lợi, có lần nào không tiến bước trong gió tanh mưa máu, nhiệt huyết của chúng ta chưa nguội kiên trì tới cùng rồi sẽ tới ngày mây tan mưa tạnh.
- Đợi tới khi biến pháp thành công, bách tính an cư lạc nghiệp, phú quốc cường dân, chúng ta cười vào cái bản mặc ghê tởm của bọn chúng, sử sách sẽ lưu danh hchungs, nhưng là ác danh!
- Ngày Quan Liêm Thăng khai trương, chúng ta cùng đi, xem xem ác tặc Vân gia có dám chống lại toàn thiên hạ không?
Khi Vương Bàng nói lời khảng khái như có cả thiên hạ đứng sau hò reo ủng hộ thì Vân Tranh đang ngứa tai, cho ngón út vào ngoáy, tiếp tục nghe chưởng quầy kiến nghị khai trương hiệu bán tương ở đối diện cửa hiệu hương liệu.
- Đậu tương nhà ta sớm nổi danh xa gần, sở dĩ không mở hiệu tương là vì vì lo mùi tương khó ngửi, phu nhân không muốn bị hàng xóm láng giềng trách mắng, bây giờ là cơ hội tốt, thừa cơ mọi người ủng hộ chúng ta, mở hiệu tương, ha ha, mùi tương sẽ biến hương liệu ở hiệu bên thối hoắc, cho bọn chúng tha hồ bán.
Lục Khinh Doanh biết trượng phu cũng ghét tương, cười tủm tỉm : - Nếu thế thì mở hiệu bán tương bên cạnh hiệu hương liệu quan phủ ở toàn bộ thành đi, chọn chỗ đầu gió ấy, nếu mà mùi tương không bay sang hiệu bên cạnh được thì ngươi lấy miệng mà thổi.
Vân Tranh rùng mình vì thủ đoạn của lão bà, nghĩ tới mùi thum thủm của tương trộn với hương liệu đã thấy dạ dày nhộn nhạo, cầm cốc trà lên áp xuống, xua xua tay, ý bảo chưởng quầy cứ làm theo lời lão bà mình.
Chưởng quầy cười hì hì: - Phu nhân xem, nếu hiệu hương liệu không có mùi, tiểu nhân mặc áo mùi tương sang đó chọn hương liệu được không?
Vân Tranh giơ ngón cái, để chưởng quầy đi chấp hành.
- Không phải nàng giám sát khuê nữ học đàn à, sao rảnh rang đi tính kế hại người rồi?
Lục Khinh Doanh vui vẻ nói: - Lạc Lạc trước kia chỉ lười thôi, giờ một khi chăm chỉ, ngày tiến xa muôn trượng, đã đánh được cả khúc nhạc hoàn chỉnh, chỉ là hơi vụng, nhưng chuyện này không thể vội.
- Nàng đợi khuê nữ làm nàng mất mặt đi, khuê nữ nói rồi, nó thông minh hơn nàng nhiều, thứ nàng học một năm, nó chỉ học một tháng, nó thề, không đánh bại nàng, từ nay về sau không ăn kem nữa.
Lục Khinh Doanh không tin, giọng điệu cực kỳ tự mãn: - Giảm tự phổ đâu có dễ học, một khúc từ chỉ riêng học thuộc âm tiết đã tốn mười ngày, âm tiết lại không phải văn tự, mỗi từ đều vô cùng khó phát ân, thiếp thân nói mười ngày là chỉ thiên tài như thiếp, còn người khác cả tháng cũng chưa chắc.
- Khuê nữ chàng tuy có chút linh tính ở toán học, nhưng loại học vấn đòi hỏi sự kiên nhẫn nước chảy đá mòn này không phải sở trường của nó, đáng thương, xem ra từ nay về sau nó không được ăn kem nữa rồi.
Vân Tranh lại lần nữa ngoáy tai: - Vậy thì đánh cược đi, nếu khuê nữ chỉ cần một tháng học được một khúc từ mới, nàng phải hầu hạ ta một lần theo lời ta nói, là tư thế ở trang mười trong sách động phòng. Nếu nó không làm được, nàng bảo chửi gà ta tuyệt đối không đi mắng chó.
- Ha ha ha ... Lục Khinh Doanh cười lớn: - Không biết tự tin của chàng ở đâu ra, được, nếu thiếp thân thua sẽ cho cho đầu óc đen tối của chàng được toại nguyện, nếu thiếp thắng, chàng đừng có ăn quịt.
Vân Tranh đưa tay ra: - Quân tử nhất ngôn.
Lục Khinh Danh vỗ tay y một cái: - Tứ mã nan truy.
Giao hẹn xong Vân Tranh nhìn lão bà cười dâm dật, làm Lục Khinh Doanh cũng không khỏi hồ nghi. ...
Vân Nhị và Triệu Uyển thời gian này rất bận rộn, được thê huynh Quách Thành Tư tháp tùng đi khắp Đông Kinh, tìm món quà thích hợp tặng Quách hoàng hậu.
Cũng biết với Quách hoàng hậu mà nói món quà tốt nhất chính là được gặp ba người nhà mình, nhưng chuyện này không đơn giản, lần trước Tào hoàng hậu lấy cớ Quách hoàng hậu nhớ Triệu Uyển, để gọi Vân gia về kinh.
Nay Vân gia về kinh rồi Tào hoàng hậu trở mặt, mục đích đã đạt được, không cho hai bên tiếp cận nữa.
Còn hoàng đế thì không hiểu nghĩ cái gì, Quách gia đã giao ra binh quyền, gia tộc này này liền biến khỏi tầm mắt hắn, người không có thực lực đến chó cũng dám sủa vài tiếng, khỏi nói tới loại người trong mắt chỉ có lợi ích như hoàng đế.
Vân Nhị đã dâng tấu xin gặp Quách hoàng hậu lên hoàng đế, tới giờ vẫn chưa thấy phê duyệt, không biết là hắn ta đang suy nghĩ hay quên béng rồi.
Vì có Bạc thái phi, nên có thể chuyển đồ tới tận tay Quách hoàng hậu, Vân Nhị và Triệu Uyển chọn rất cẩn thận.
- Cái gối ngọc này tuy dùng bạch ngọc thượng hạng làm thành, nhưng kiểu dáng thô quá, ta không thích. Triệu Uyển thất vọng đặt cái gói phát tán ánh sáng dìu dịu xuống:
Lão chưởng quầy Trần Bảo Các thở dài: - Công chúa điện hạ, cái gối này đã là chí bảo của hiệu, nếu công chúa không hài lòng thì không còn thứ nào nữa đâu.
Vân Nhị ở trước mặt người khác luôn luôn mang bộ dạng văn nhã, ôn tồn nói: - Lão chưởng quầy biết nhiều thấy rộng, nhờ ngài phát động mối quan hệ tìm xem, chỉ cần công chúa hài lòng, ta không hỏi giá tiền.
- Phò mã đã lên tiếng, lão hủ dù tìm khắp tứ hải cũng phải tìm cho được bảo bối hợp ý công chúa.
Vân Nhị chắp tay: - Thế thì làm phiền lão chưởng quầy.
Rời Trân Bảo các, Quách Tư Thành thở dài: - Nếu bệ hạ cho công chúa phò mã tiến cung, chẳng cần lễ vật, cô cô cũng sẽ mừng lắm.
Chỉ cần nhắc tới mẫu thân là Triệu Uyển rơi lệ, Vân Nhị dìu nàng lên xe, hạ rèm xuống mới nói: - Tần Quốc lòng đã loạn, lúc này có đem châu báu toàn thiên hạ đặt trước mặt thì nàng cũng chẳng thấy vừa mắt.
Quách Tư Thành hậm hực: - Mẹ con mười mấy năm không được gặp, không biết bệ hạ muốn trừng phạt ai? Cô cô nhiều lần phát cuồng, tiếp tục thế này cô cô sao chịu nổi.
- Lời này huynh đừng nói với Tần Quốc, đây là gia sự hoàng gia, không ai can thiệp được.
Quách Tư Thành bóp chặt tay: - Quách gia nhân nhược hết lần này tới lần khác rồi, bệ hạ vẫn lấn tới, cứ thế này, Quách gia chỉ còn cách cứa cổ tự sát thôi, giờ còn muốn dùng Tần Quốc kéo Vân gia vào, mưu đồ hiểm độc.
- Hừ, ta cưới Tần Quốc là do ta thích nàng, được đại ca đại tẩu đầu ý, mai mối đàng hoàng, giờ nàng là chủ phụ nhị phòng Vân gia, nàng không phải gánh nặng, cả nhà coi nàng như bảo bối, đừng lấy nhà khác ra so. Chuyện nhỏ thôi, ta không tin không cởi được nút thắt này.
Quách Thành Tư ngạc nhiên lắm, giờ huân quý khắp kinh thành đều cho rằng Vân gia đã lọt vào bẫy của hoàng đế, đang đợi gia biến của Vân gia, không ngờ địa vị của Tần Quốc ở Vân gia lại như thế.
HẾT!